CHƯƠNG XVIII
SÁNG hôm sau, bà Ba bên láng giềng sang hỏi Hạnh:
– Cậu có bà con gì với một người đàn bà tên là Thúy hay không?
Hạnh lăm đăm nghĩ ngợi, rồi sực nhớ ra, chàng sáng quắc đôi mắt, đáp:
– Có, bà hỏi tôi để làm gì?
Bà Ba mỉm cười:
– Tại tôi thấy cô ta hỏi thăm cậu.
Hạnh cảm động, cắn môi dưới, ra ý nghĩ ngợi:
– Vâng, hôm qua cũng có người bảo cho tôi biết tin này.
– Vậy ra cô ấy vẫn chưa gặp cậu?
– Chưa.
Và Hạnh có vẻ lúng túng. Vì chàng ân hận tôi hôm qua đã không tất lực tìm cho được Thúy. Chàng hỏi:
– Tôi không hiểu cô ta hiện nay ở đâu.
– Cứ như cô ấy nói chuyện, thì tối qua còn ở dưới thuyền, cô ấy chả ngược bằng thuyền mà.
Hạnh vỗ tay xuống bàn:
– Ừ nhỉ, còn những chỗ ấy tôi chưa nghĩ ra.
Bà Ba không hiểu, nên nói tiếp:
– Nhưng hôm nay cô ấy không ở thuyền nữa. Mà quái, hỏi thăm nhà cậu, tôi đã trỏ sang bên này, sao cô ấy không vào?
Hạnh cũng đương nghĩ ngợi về điều đó. Cả cái hình ảnh Thúy khi còn là con gái xâm chiếm lấy óc chàng. Chàng thốt nên một tiếng thở dài. Chàng không rõ Thúy tìm chàng làm gì. Và không rõ vì cớ gì nàng lại tìm chàng. Người ấy lấy chồng đã mấy năm nay, được yên vui với cảnh gia đình nhỏ, với chồng hiền lành, với con ngoan ngoãn. Nay bỗng lặn lội lên tận Tuyên-Quang, là nơi đường xa dặm thẳm, sơn lâm chướng khí, làm gì? Hay nàng đã gặp một sự thất ý gì làm nàng đau đớn, chán cảnh chồng con, đến nỗi thèm muốn người nàng đã từ hôn? Chàng nghĩ đến cái đêm tân hôn của Thúy, chàng đã thầm vụng đóng vai chồng nàng. Hay nàng biết rõ người đã ân ái với nàng đêm tân hôn là chàng, nên nay nàng tìm đến, trong lúc tâm hồn bị trống trải chăng? Nhưng sao nàng đã tìm đến nhà chàng, lại không vào?
Chàng dặt mồi thuốc lào, hút một hơi thực dài, để giúp sức nghĩ ngợi. Bỗng bà Ba đứng dậy, nói:
– Thôi, cậu ngồi chơi nhé, tôi đi về đây. Cậu đã bâng khuâng rồi.
Hạnh cười gượng:
– Mới bà hãy ngồi chơi, cho tôi hỏi một vài điều.
– Thì hỏi đi.
– Hiện nay cô ta ở đâu, bà có biết không?
– Không.
– Cô ta nói chuyện lên Tuyên nầy làm gì?
– Tôi không hỏi, nhưng cô ấy nói định lên đây làm ăn.
Làm ăn ở Tuyên Quang! Hạnh chắc Thúy nói dối. Nàng từ thuở bé đi các chợ ở nhà quê, có nhiều khách quen, buôn may bán đắt. Thì bỗng dưng, sao bỏ nơi chôn rau cắt rốn mà lên đây. Lên đây để làm ăn, Hạnh càng không hiểu.
Chàng quả quyết phải gặp Thúy. Lạ hơn nữa, sao hỏi thăm đến nhà chàng, nàng lại không vào? Hay nàng ngượng vì chàng ở có một mình? Hay hỏi dò, nàng biết chàng chơi bời lêu lổng, nên không muốn giáp mặt? Nhưng thế nào chàng cũng phải tìm nàng. Gặp nàng, chàng sẽ được đôi hồi chuyện cũ. Gặp nàng, nàng sẽ được vui vầy trong những ngày hiện tại, tâm hồn đuơng quạnh hiu. Tâm hồn nàng hẳn cũng quạnh hiu chẳng kém. Thì đóa hoa vắng chủ sẽ trong tay chàng, tha hồ chàng hưởng. Một trai chưa vợ, một gái xa chồng, nếu không nghĩ đến nhau, bỗng không tìm nhau làm gì!
Nàng trọ ở thuyền. Sự gặp gỡ không tốn công phu.. Nhưng chàng không thể chậm trễ mà không đi hỏi thăm ngay được. Thuyền trên sông, nay đây mai đó, chàng có thể theo thuyền xuôi về, hoặc nhổ sào chở đến bến khác.
Chàng đã rắp tâm định tán tỉnh cho nàng ở đây, đi chợ Tam-Cờ. Chàng phải nói tỉnh nầy dễ làm ăn buôn bán.
Và nếu nàng chưa quen khách, chàng sẽ giúp trong những buổi đầu. Nghĩa là chàng phải hết sức khéo léo để lưu nàng ở Tuyên-Quang lâu. Trước mặt người lạ, chàng phải nhận với nàng là họ hàng, là anh em chẳng hạn. Chàng chỉ cốt cho nàng ở với chàng mà không ngượng với người ngoài.
Rồi một khi may ra, nàng buôn bán lãi lời, ắt nàng không rời tỉnh Tuyên-Quang này nữa. Và dù nàng lên đây chỉ là định dọn đường để đem chồng con lên sau, thì chàng cũng được thỏa mãn với con người ngọc. Nhưng nếu nàng không có ý ấy, thì biết đâu đóa hoa ấy lại không vĩnh viễn về tay chàng.