CHƯƠNG XIX
HÔM nay, Hạnh gặp Thúy.
Nàng ở thuyền thực, đương ăn cơm với bọn lái đò.
Thấy nàng luống cuống, ra ý thẹn thò, Hạnh cảm động, nhìn xuống mâm cơm. Đồ ăn, chỉ có rau luộc và tép rang.
Chàng lại thấy Thúy gầy và già đi, nên chàng vụt nghĩ ngay đến tối tân hôn, chàng đã lừa Chính, và vào với một người đẹp mà chàng ước muốn. Chàng lấy làm hãnh diện khi nghĩ đến Thúy không lấy được mình đến nỗi phải khổ sở.
Thúy và vội vàng cho hết bát, rồi đứng dậy.
Hạnh mạnh bạo hỏi:
– Bác lên đây từ bao giờ, sao không hỏi thăm đến nhà vợ chồng tôi?
Chàng cho câu nói là kín đáo và đứng đắn. Nó kín đáo vì đã gọi Thúy là bác. Nó đứng đắn, vì chàng đã thêm được tiếng vợ. Làm như chàng đã có vợ, và chỉ là trách người chị mà thôi. Bọn lái đò, ắt hẳn không phải họ hàng với Thúy, sẽ không ngờ vực gì. Vả dù có là họ hàng với Thúy, họ sẽ tưởng chàng là họ hàng nhà chồng nàng. Mà nếu là họ hàng với chồng nàng, họ vẫn có thể tưởng chàng là họ hàng với nàng.. Thúy hiểu ngay, đáp:
– Thưa chú, tôi…
Thấy Thúy ấp úng, chàng vội vàng đỡ:
– Vậy tôi về, bảo nhà tôi đến đây mời bác về đằng nhà.
Chàng sung sướng, vì thấy Thúy cũng gọi mình là chú, nghĩa là cùng một lòng gian giảo để che mắt người khác. Thúy đáp:
– Tôi cũng muốn hỏi thăm lại đằng chú thím, nhưng sợ không ai biết.
Một người chân sào già hỏi Thúy:
– Là cái ông mà bà vẫn nói chuyện đấy à?
Thúy gật:
– Phải.
Hạnh càng vui vẻ:
– Bác chưa hỏi đến người biết, thì sợ không đến được nhà tôi, chứ tôi ở tỉnh này, ai còn lạ.
Thúy, đôi mắt nhìn xuống, không đáp. Hạnh nói:
– Hay là tiện đây, mời bác về đằng nhà. Chị em, chứ nào phải người xa lạ. À, thưa bác, bác giai và các cháu vẫn bình yên?
Thúy động tâm, nhưng cố giữ vẻ tự nhiên, lấy cách xã giao để đáp:
– Cảm ơn chú.
– Nào, mời bác sắm sửa đi.
– Vâng, kể lại đằng chú thím thật tiện, chả hơn ở trọ dưới thuyền này. Vả đến nơi xa lạ, có họ hàng vẫn là hơn.
Người chân sào già vừa xỉa răng, vừa nói:
– Nhất là bà định đến đây buôn bán.
Rồi hắn chép miệng:
– Tôi như bà, hơi đâu lên đây cho xa xôi.
Thúy ngậm ngùi, đáp:
– Nhưng ở nhà quanh năm chẳng đủ ăn, ông ạ.
Nói đoạn, nàng đưa chàng chén nước vối, mỉm cười, mời:
– Chú xơi tạm với tôi chén nước. Ở đây nhà chả phải, cửa thì không, đồ dùng thiếu thốn cả.
Hạnh giơ tay đỡ chiếc chén, lòng thổn thức. Nhưng người chân sào già pha trò:
– Phải, nhà chả phải, cửa thì không, vì nó là chiếc thuyền.
Mọi người ồ lên cười, khiến Hạnh lại giữ được vẻ tự nhiên:
– Nhà tôi mà được gặp bác, thì vui thích lắm đấy. Dễ đến bảy tám năm chưa gặp đấy nhỉ. Nào, bác mang theo những gì?
Thấy Hạnh giục, Thúy quay mặt vào trong để sửa soạn tay nải. Kỳ thực, nàng giấu mặt căm hờn, có đôi mắt rưng rưng những lệ. Nàng nghĩ đến gia đình tan nát vì quân khuyển lang hiện đứng trước mặt nàng đây, mà nàng phải cố làm ra dịu dàng..
Hạnh nhìn Thúy lúi húi, lại giục:
– Bác còn hành lý nhiều nữa không?
– Thưa không.
Sợ Thúy ngượng, Hạnh chữa:
– Phải, đi xa, đem hành lý nhiều, lềnh kềnh, chỉ tổ phải mang xách nặng.
Thúy không đáp, thắt lại miệng tay nải, rồi đứng dậy, xỉa tiền cơm trả người chân sào già:
– Tôi quấy quả ông mấy hôm, không dám gọi là giả tiền, ông nhận cho thế nầy để mua quà cho cháu.
Người chân sào mỉm cười:
– Tôi chẳng qua là giúp bà, không nhận, bà cho là vô lý, mà nhận, sợ là tham. Nhưng, thôi được, bà đã cho, tôi xin tạ ơn bà.
– Không dám.
Hạnh rất nóng ruột với những sự chùng chình. Chàng vội vàng nói:
– Ông lái thật tử tế với bác cháu. Rồi rỗi, ông lên chơi tôi. Thôi, mời bác đi.
Thúy xách hành lý, chào mọi người theo Hạnh lên bờ. Nỗi căm hờn lại làm nàng nóng rực người. Nhưng nàng nén tâm ngay, khen Hạnh:
– Bác khéo quá.
Hạnh cười, quay lại, nói đùa:
– Bây giờ mới biết à?
Song, Thúy đứng dừng lại, hỏi:
– Đi thế này, biết có tiện không? Hay thôi.
Hạnh vội vàng đáp bằng giọng nằn nì:
– Sao lại không tiện, ở đây, ai biết cô là ai!
Thúy lườm:
– Đã hạ xuống là cô rồi.
– Ấy, gọi thế cho tiện. Vả quen mồm gọi là cô Thúy từ thuở bé mất rồi.
Thúy làm bộ thẹn thò:
– Nhà bác có những ai?
– Chả có ai cả.
– Thế bác gái với các cháu đâu?
– Nào đã có ai là bác gái.. Tôi chán đời, chả muốn lấy ai.
Chàng chắc Thúy cảm động về câu tâm tình ấy lắm, nên tiếp:
– Nếu không chán đời, tôi lánh lên đây làm gì!
Thúy thở dài.
Nhưng Hạnh hiểu cái nghĩa tiếng thở dài ấy theo ý mình, nên sung sướng:
– Cô đã đến đây, nếu định buôn bán, thì nên bỏ cả sự nghĩ ngợi đi. Nghĩ ngợi về chồng con, hay nghĩ ngợi về chuyện cũ cũng vậy.
Thúy không đáp, Hạnh tiếp:
– Đất này là đất làm ăn dễ dàng. Vả lại, có tôi quen thuộc nhiều giúp đỡ cho, cô đừng ngại.
Thúy khẽ nói:
– Vâng, cảm ơn bác.
Hạnh mỉm cười, nhìn Thúy bằng đôi mắt đắm đuối. Chàng tưởng tượng đến những sự khoái lạc chàng sẽ được hưởng với người ngọc. Trong óc chàng, phần phật diễn ra những cảnh ngày xưa, những ngày chàng còn tập văn cụ Cử Nho-Quan, thỉnh thoảng ra chợ sắm giấy bút, qua hàng Thúy. Chàng nhớ đến những câu đùa, bỡn của các bạn, rồi đến tối tân hôn của nàng mà chàng liều giả làm.Chính..Rồi đến ngày nay, nàng hiện tại ở trong tay chàng.
Chàng cho số nàng là vợ chàng, nhưng ông Tơ đã trót xe lầm với Chính. Chàng cảm ơn trời có mắt, nay đem trả nàng cho chàng.