← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XX

TÔI chỉ sợ ở đây không tiện. Bác chưa có vợ, tôi lại là đàn bà đi có một mình.

Hạnh cười:

– Có gì là không tiện!

– Là tôi nói không tiện, cho bác. Bác ở đây hàng năm hàng đời, còn mong có vợ con, sinh cơ lập nghiệp ở đất nầy, nên cần phải giữ tiếng tăm. Tôi chẳng qua chỉ là tạm bợ, làm ăn khá thì ở lâu, chả khá lai kiếm nơi khác. Vậy mà bác chứa tôi ở nhà, ai hiểu đâu bụng tốt của bác, ai hay đâu bác với tôi tiếng chưa quen nhưng cũng là biết nhau từ lâu. Người ta lại nghi, đặt ra điều nọ tiếng kia, rồi bác có phải một mình suốt đời, tôi lại ân hận.

Thấy Thúy nói có lý và ra vẻ đứng đắn, Hạnh ngượng nghịu:

– Cô nghĩ thật chí lý. Nhưng mà…

– Trước kia, tôi tưởng đằng này bác còn có kẻ nọ người kia, chả hóa ra bác ở có một mình.

Hạnh mỉm cười:

– Chả một mình còn mấy mình. Tôi không định lấy vợ. Nếu tôi định lấy, thì nay có lẽ tôi cũng đã con bồng con mang, và chắc chắn tôi không được gặp cô ngày hôm nay.

Thúy làm ra cảm động, thở dài thật não nuột:

– Tôi xin bác chớ nói đến những sự ấy. Bác buồn đã đành, tôi có vui đâu!

Hạnh sung sướng:

– Tôi cũng đoán ra thế. Mỗi lần về quê, tôi đều hỏi thăm cô, thấy cô làm ăn khá giả, tôi có bụng mừng.

– Vậy thì bác đã mừng ai ấy, chứ nếu tôi khá, tôi đã chả phải như thế này.

Nói đoạn, Thúy thở dài. Hạnh ngậm ngùi:

– Nếu từ trước đến giờ cô làm ăn chưa khá, thì từ nay trở đi cô làm ăn khá vì vận đến.

– Cảm ơn bác.

Hạnh thở dài:

– Tôi cho người ta thế nào là do có số định sẵn cả.

Thấy Hạnh kháy chuyện cũ, Thúy vờ gạt đi, nói lảng:

– Tỉnh này có để thuê nhà không nhỉ?Tôi nhờ bác tìm hộ tôi chỗ gần chợ cho tiện.

– Vâng, nhưng dù dễ hay khó, sự thuê nhà cũng không phải nội nhật ngày hôm nay làm xong. Nhưng tôi tưởng cô cứ ở tạm đây, xem sự buôn bán có kết quả hay, lúc ấy thuê nhà cũng chưa muộn.

Thúy nghĩ ngợi một lát, rồi đáp:

– Tôi đến nơi xa lạ, đành trông nhờ ở bác.

Hạnh gật đầu:

– Cái đó cố nhiên, và tôi xin hết lòng. À, từ nãy quên, tôi không hỏi việc nhà.

– Việc nhà ai?

– Nhà cô.

Thúy nhăn mặt:

– Việc nhà tôi thì buồn lắm. Tôi không muốn nói, chỉ thêm gợi mỗi đau lòng. Chẳng thà bác chỉ nên biết tôi từ hôm nay về sau.

Hạnh gật gù:

– Và cố nhiên là từ ngày cô còn con gái đến hôm vui chữ vu quy.

Thúy đay:

– Vui!

– Nghe bấy nhiêu lời, dù cô chả nói, tôi cũng hiểu cảnh cô. Thôi thì ta an ủi lẫn nhau là hơn.

Thúy bưng mặt khóc. Hạnh cảm động, xích lại gần, lay vai, gọi:

– Cô Thúy!

Thúy ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên, nhìn Hạnh bằng đôi mắt đỏ hoe:

– Dạ.

Tiếng dạ dịu dàng, đầy tình tứ, Hạnh rạo rực, toan ôm ngay lấy người ngọc, Nhưng sợ Thúy cự tuyệt, nên tự ngăn được cái cử chỉ sỗ sàng. Bởi vì chàng nghĩ nàng đã đến đây, đã ở đây, thì chóng hay chầy, nàng cũng thuộc về chàng, vì nàng đã trong tay chàng. Chàng có thể bước một bước dài, nhưng sợ vấp. Hiện nay, có lẽ nàng còn hoang mang vì nhớ chồng nhớ con, hoặc tủi về thân phận, nhưng chỉ mai, ngày kia, là nàng khuây, nàng sẽ lại vui vẻ như cũ, lúc ấy mới là lúc thuận tiện cho sự yêu đương. Chứ bắt người ta yêu đương ngay trong lúc óc người ta còn đương vẩn vơ, là một cách xử sự rất vụng.

Cho nên tối hôm ấy, Hạnh nhường Thúy nằm ở giường minh, và chàng đi chơi đến tận khuya, khi về thì ngủ ở nhà ngoài.

Thúy đêm ấy có chợp mắt dâu. Nàng đã nhìn rõ Hạnh với bao sự giả hình của con người khốn nạn ấy. Nàng đã tốn rất nhiều nước mắt, khi nghĩ đến một đêm, có lẽ là đêm mai, Hạnh nằm cạnh nàng và kể lể tâm sự cùng nàng. Nàng sẽ bắt buộc phải nghe, và sẽ khéo léo mà làm chàng mê mệt. Tấm thân đã nhơ nhuốc một lần, dù có nhơ nhuốc đến lần nữa để đạt được ý định, nàng không kỳ quản. Cốt tâm hồn trong sạch mà thôi.

Nàng nhớ đến chồng và con. Chồng nàng có lẽ từ nọ đến nay đã thất vọng, vì tưởng nàng đã ra người thiên cổ. Và chàng sẽ ân hận vì vô cớ xô xát về sự ghen tuông không đáng ấy. Biết đâu việc nàng bỏ nhà đi lại không làm chàng ốm, ốm vì phải nghĩ, phải đau lòng, Mà dù chẳng ốm, thì cũng mất ăn mất ngủ, thân hình gầy xọp. Giá chàng biết nàng đi, mục đích chỉ vì danh tiết của một người đàn bà, nàng đi là vì chồng, ắt chàng sung sướng lắm. Nhưng nàng không dám nói trước sự sung sướng này. Chàng sẽ can ngăn và nàng còn phải đau đớn suốt đời, mỗi khi sực nhớ đến tối tân hôn lừa dối. Chàng chả vẫn sẵn lòng quên việc ấy, và lấy lòng đại lượng ở với nàng, với kẻ thù là gì. Nàng bỏ nhà ra đi, không nói gì với chàng, nàng cho là một tội. Nhưng tội ấy sẽ được tha thứ, khi chàng được biết kết quả của công việc nàng làm vì chàng. Nếu chàng đã giận nàng, chàng sẽ thương nàng bội phần. Nếu chàng đã ghét nàng, chàng sẽ yêu nàng bội phần. Nhưng nàng thở dài, rưng rưng nước mắt. Sự thương yêu ấy quá muộn màng, chàng chỉ thương yêu một cái bóng, một vết đã qua…