Chương 11 Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau chứ, anh Peter?
Annemarie chớp chớp mắt. Xuyên qua bóng tối, em thấy Ellen cũng đang chăm chú nhìn vào bên trong cái hòm gỗ với vẻ ngạc nhiên.
Chẳng có ai nằm trong quan tài cả. Mà thay vào đó, dường như, nó được nhét đầy những cái chăn gấp gọn cùng với quần áo các loại.
Anh Peter bắt đầu nhấc mọi thứ ra khỏi quan tài và phát cho những người trong phòng, không ai nói tiếng nào. Anh đưa hai cái áo bành tô dày nặng cho cặp vợ chồng, một cái nữa cho bác lớn tuổi có râu.
“Sẽ lạnh lắm đấy,” anh nói nhỏ. “Mặc vào đi.” Anh tìm thấy một cái áo len dày cho cô Rosen và một cái áo khoác len sát nách cho chú Rosen. Sau một hồi lục lọi các món đồ được gấp chất trong quan tài, anh tìm thấy một cái áo khoác mùa đông nhỏ hơn đưa cho Ellen.
Annemarie quan sát bạn mình xỏ tay vào chiếc áo khoác và ngắm nhìn nó. Cái áo đã sờn và có mấy miếng vá. Trên thực tế, trong những năm gần đây, ai cũng chỉ có được vài món quần áo mới; nhưng mặc dù vậy, mẹ của Ellen đã luôn xoay xở tìm được cách may áo quần cho con gái, cô thường dùng quần áo cũ, phá ra, tạo mẫu mới và may lại để trông chúng giống như quần áo mới tinh. Chưa bao giờ Ellen phải mặc áo cũ, sờn và xoàng xĩnh đến vậy.
Nhưng Ellen vẫn xỏ tay vào, kéo áo choàng quanh người, cài mấy cái khuy áo đơm cọc cạch.
Anh Peter, tay ôm đầy những món quần áo dư ra, mắt nhìn về phía cặp vợ chồng có con nhỏ. “Tôi xin lỗi,” anh nói với họ. “Chẳng có cái nào cho em bé cả.”
“Để cô tìm,” mẹ mau mắn nói. “Đứa trẻ cần phải được ấm.” Mẹ rời phòng và sau một phút, mẹ quay lại cùng với cái áo len dày màu đỏ của Kirsti.
“Đây,” mẹ dịu dàng nói với người mẹ trẻ. “Nó quá lớn, nhưng sẽ giúp thằng bé được ấm hơn.”
Người phụ nữ lần đầu tiên cất tiếng. “Con bé,” cô thì thầm. “Nó là con gái. Cháu tên là Rachel.”
Mẹ mỉm cười và giúp cô xỏ tay đứa trẻ vào tay áo len. Cả hai cùng nhau cài những chiếc khuy hình trái tim lại - Kirsti thích cái áo len có những chiếc khuy hình tim ấy xiết bao! - cho tới lúc đứa bé nhỏ xíu được bọc kín trong chiếc áo len đỏ ấm áp. Hai mí mắt nó mấp máy nhưng nó không tỉnh giấc.
Anh Peter thò tay vào túi quần và rút ra một vật. Anh tiến lại gần chỗ cặp bố mẹ trẻ và khom người về phía đứa trẻ. Anh mở nắp cái chai nhỏ cầm trong tay.
“Con bé nặng bao nhiêu cân?” Anh Peter hỏi.
“Nó được ba cân hai lúc mới sinh,” người mẹ trả lời. “Nó có tăng được một ít nhưng không bao nhiêu. Chắc giờ được khoảng chừng ba cân sáu, không hơn.”
“Thế thì, một vài giọt là đủ. Nó không có vị gì. Thậm chí, cô bé sẽ không cảm nhận thấy gì luôn.”
Người mẹ ôm chặt đứa con trong tay, ngước nhìn anh Peter van vỉ. “Làm ơn đừng,” cô nói. “Nó lúc nào cũng ngủ thẳng một giấc suốt đêm. Làm ơn, nó không cần đến thứ thuốc ấy đâu, tôi hứa. Nó sẽ không khóc.”
Giọng anh Peter kiên định. “Chúng ta không thể liều được,” anh nói. Anh tì ống đếm giọt lên miệng nhỏ xinh của đứa trẻ và bóp rỏ vài giọt lên lưỡi nó. Đứa trẻ há miệng ngáp và nuốt. Người mẹ nhắm mắt; người chồng nắm chặt vai vợ.
Kế đến, anh Peter dỡ mấy cái chăn ra khỏi quan tài, từng cái một và phân phát quanh phòng. “Hãy mang theo bên mình,” anh nói. “Sau này, mọi người sẽ cần đến chúng, để giữ ấm.”
Mẹ Annemarie di chuyển quanh phòng, đưa cho mỗi người một gói thức ăn nhỏ, gồm có: phô mai, bánh mì và táo, những thứ mà Annemarie đã phụ mẹ chuẩn bị trong bếp lúc trước.
Cuối cùng, anh Peter rút từ trong túi áo của mình ra một gói nhỏ được bọc giấy kín. Anh nhìn quanh phòng, nhìn những người giờ đã ấm áp bên trong mấy cái áo lạnh to sụ, rồi anh đi tới chỗ chú Rosen, chú theo anh ra ngoài hành lang.
Annemarie có thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện. “Chú Rosen,” anh Peter nói, “cháu phải đưa vật này cho bác Henrik. Nhưng rất có thể cháu không gặp được bác ấy. Cháu sẽ dẫn những người kia đi nhưng chỉ đến cảng thôi, còn họ sẽ phải tự lên tàu. Cháu muốn chú chuyển vật này giúp cháu. Phải chuyển bằng được. Nó cực kỳ quan trọng chú ạ.”
Một phút im lặng, và Annemarie biết chắc chắn đó là lúc anh Peter đang đưa gói giấy cho chú Rosen.
Annemarie trông thấy cái gói thò ra ngoài túi chú Rosen khi chú quay lại phòng và ngồi xuống. Em cũng trông thấy trong mắt chú Rosen có nét thắc mắc. Chú không biết gói đó chứa gì. Chú không hỏi.
Một lần nữa, Annemarie nhận thức được rằng, họ bảo vệ nhau bằng cách không nói gì. Nếu chú Rosen biết, rất có thể chú sẽ hoảng sợ. Nếu chú Rosen biết, rất có thể chú sẽ bị nguy hiểm.
Vì vậy, chú đã không hỏi. Và anh Peter đã không giải thích.
“Giờ thì,” anh Peter vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “tôi sẽ dẫn nhóm thứ nhất đi. Chú, và anh, và chị.” Anh ra hiệu cho bác lớn tuổi và cặp vợ chồng trẻ cùng đứa con nhỏ.
“Cô Inge,” anh nói. Annemarie nhận ra đây là lần đầu tiên em nghe thấy anh Peter Neilsen gọi mẹ em bằng tên riêng; hồi trước, lúc nào cũng là “cô Johansen”; hoặc, hồi xưa nữa, trong khoảng thời gian đính hôn với chị Lise đầy vui vẻ, phấn khởi, thỉnh thoảng, anh gọi “Mẹ”. Giờ đây, anh gọi cô Inge. Cứ như anh đã vượt qua khỏi tuổi thanh niên của mình và đặt chân vào thế giới của người lớn. Mẹ em gật đầu chờ lời chỉ dẫn của anh.
“Cô chờ hai mươi phút, rồi đưa nhà cô chú Rosen đi. Đừng đi sớm hơn. Chúng ta cần phải tách biệt nhau trên đường để giảm nguy cơ bị trông thấy.”
Cô Johansen lại gật đầu.
“Cô hãy quay thẳng về nhà sau khi đã thấy nhà cô chú Rosen đến chỗ bác Henrik an toàn. Hãy ở trong tối và đi bằng cửa hậu - đương nhiên là cô biết điều ấy.
“Lúc cô đưa được nhà cô chú Rosen lên tàu,” Peter tiếp tục nói, “cháu sẽ rời đi. Ngay khi cháu bàn giao nhóm của mình, cháu phải đi tiếp. Đêm nay có việc khác cần phải hoàn thành.”
Anh quay người về phía Annemarie. “Vậy, giờ là lúc anh nói lời tạm biệt với em.”
Annemarie tiến lại gần và ôm anh. “Nhưng chúng em sẽ sớm gặp lại anh chứ ạ?”. Em hỏi.
“Anh hy vọng vậy,” Peter đáp. “Rất sớm thôi. Đừng lớn thêm nhiều quá nhé kẻo em sẽ cao hơn anh đấy, Chân Dài bé nhỏ!”.
Annemarie mỉm cười, nhưng lời bình phẩm của anh Peter không còn hài hước một cách vô tư lự như ngày xưa nữa. Nó chỉ là một sự níu kéo vớt vát lại điều đã mất rồi mà thôi.
Peter hôn Annemarie, không nói lời nào. Sau đó, anh chúc ba người nhà cô chú Rosen may mắn rồi dẫn ba người kia bước ra ngoài.
Mẹ, Annemarie, cô chú Rosen và Ellen ngồi yên lặng. Có một tiếng động nhỏ bên ngoài cửa, mẹ nhanh chóng bước ra xem có chuyện gì. Một chốc sau mẹ quay lại.
“Mọi chuyện đều ổn,” mẹ nói, đáp lại ánh nhìn thắc mắc của mọi người. “Bác lớn tuổi bị vấp. Nhưng Peter đã giúp bác ấy đứng dậy. Có vẻ như bác ấy không bị đau. Có lẽ chỉ vì bác ấy kiêu hãnh,” mẹ vừa nói thêm vừa cười nhẹ.
Kiêu hãnh là một từ kỳ lạ. Annemarie nhìn ba người nhà Rosen đang ngồi đó, khoác trên mình những cái áo rộng thùng thình, xộc xệch, tay ôm mấy cái chăn gấp gọn, gương mặt đầy mệt mỏi, u buồn. Em nhớ lại thời gian trước đó, những chuỗi ngày hạnh phúc vui vẻ: cô Rosen với mái tóc được chải gọn và trùm kín đang thắp nến trong lễ Sabbath, đọc những lời cầu nguyện cổ xưa. Và chú Rosen, ngồi trong chiếc ghế bành to đùng kê trong phòng khách, nghiền ngẫm mấy cuốn sách dày cộp, chấm bài, chỉnh kính đeo mắt, thỉnh thoảng ngước lên than phiền một cách hiền hậu về tình trạng ánh sáng thiếu sáng. Em nhớ Ellen trong buổi diễn kịch ở trường, di chuyển tự tin trên sân khấu, điệu bộ dứt khoát, giọng nói rõ ràng.
Tất cả những thứ khơi nguồn cho niềm kiêu hãnh - giá đỡ nến, sách vở, những giấc mơ về nhà hát - đã bị bỏ lại đằng sau, ở Copenhagen. Gia đình họ giờ đây không còn mang theo mình bất cứ thứ gì ngoài quần áo của những người không quen biết để mặc cho ấm, thức ăn có được từ nông trại của bác Henrik để sinh tồn và con đường mờ tối phía trước, băng xuyên qua rừng đến với tự do.
Annemarie nhận ra, dù không ai nói với em, rằng bác Henrik sẽ là người tiếp nhận họ lên tàu của bác, vượt biển sang đất Thụy Điển. Em biết cô Rosen sợ biển đến cỡ nào: biển rộng, sâu và rất lạnh. Em biết Ellen ớn tụi lính Đức tay cầm súng, chân đi giày bốt nhiều ra sao, bọn chúng đương nhiên là đang kiếm tìm họ. Và em biết hẳn cả ba người trong gia đình bạn mình lo sợ cho tương lai phía trước tới mức nào.
Nhưng hai vai họ vẫn vươn thẳng như ngày trước: lúc trong lớp học, trên sân khấu, trước bàn làm lễ Sabbath. Vậy nên, vẫn còn có những thứ khác nữa tạo nên niềm kiêu hãnh và không phải họ bỏ lại tất thảy mọi thứ phía sau.