← Quay lại trang sách

Chương 12 Mẹ đâu rồi?

Chú Rosen vấp chân ở bậc thang bị long phía ngoài cửa bếp. Cô Rosen túm cánh tay chú và chú lấy lại được thăng bằng.

“Trời tối lắm,” mẹ thì thầm lúc bốn người họ đứng trong sân, tay ôm chăn và mấy túi thực phẩm, “mà chúng ta không thể dùng bất cứ phương tiện phát sáng nào. Tôi sẽ đi trước - tôi biết rất rõ đường đi lối lại - còn anh chị và cháu theo sau. Cố gắng đừng bị vấp phải rễ cây trên đường đi. Hãy cẩn trọng bám chân mình xuống đường nhé. Đường không bằng phẳng đâu.”

“Và phải hết sức, hết sức yên lặng,” mẹ nói thêm, một cách không cần thiết.

Đêm cũng yên tĩnh. Một làn gió nhẹ thoảng trên các ngọn cây và từ đầu kia đồng cỏ vọng đến tiếng sóng biển, thứ âm thanh bất biến ở chốn đây. Nhưng lúc này, trong đêm tối, không có tiếng chim hót hay gọi nhau. Cô bò đang ngủ yên lành trong chuồng cỏ và chú mèo con đang ngủ trên gác trong vòng tay ôm của Kirsti.

Trên trời, giữa những áng mây mỏng manh, lác đác các chấm sao, nhưng không có trăng. Annemarie đứng dưới chân bậc tam cấp, rùng mình.

“Đi nào,” mẹ lẩm bẩm rồi rời nhà.

Lần lượt từng người nhà Rosen xoay người ôm Annemarie trong yên lặng. Ellen là người cuối cùng, hai cô bé ôm nhau.

“Tớ sẽ trở lại,” Ellen khẽ nói, giọng dứt khoát. “Tớ hứa đấy.”

“Tớ biết,” Annemarie thì thầm đáp lời bạn trong lúc ôm bạn thật chặt.

Sau đó, bốn người đi khỏi, mẹ và cả nhà Rosen. Annemarie còn lại một mình. Em bước vào trong nhà, khóc thầm, đóng cửa chặn màn đêm ở bên ngoài.

Nắp quan tài đã lại được đóng lại. Lúc này căn phòng vắng tanh; không có một dấu hiệu nào cho thấy trước đó từng có người ngồi trong phòng hàng bao nhiêu giờ đồng hồ. Annemarie lấy mu bàn tay dụi mắt. Em kéo màn cửa màu đen và mở cửa sổ, lại cuộn mình trên ghế bập bênh cố thư giãn; em hình dung trong óc đường đi của bốn người. Em cũng biết lối mòn cũ - không rõ bằng mẹ, mẹ em đã đi trên con đường đó gần như mỗi ngày suốt thời thơ ấu cùng với chú chó chạy tung tăng theo sau. Nhưng Annemarie đã từng thường đi trên con đường ấy để vào thị trấn và trở về và em nhớ các chỗ rẽ, những thân cây xoắn vặn cùng những nhánh rễ trồi lên mặt đất tạo thành các khối gồ ghề, và em nhớ những bụi rậm thường trổ hoa lúc mới vào hạ.

Em tưởng tượng đang bước cùng bốn người, cảm nhận được đường đi xuyên qua đêm tối. Họ sẽ mất, em nghĩ, nửa giờ để đến địa điểm bác Henrik đang đậu thuyền chờ. Ở đó mẹ em sẽ chia tay họ - dừng lại một phút, không lâu hơn, để ôm nhau lần cuối - và rồi mẹ em sẽ quay về nhà. Mẹ đi một mình sẽ nhanh hơn vì không phải chờ ba người nhà cô chú Rosen, họ không quen đường nên đi chậm. Mẹ sẽ hối hả, bước phăm phăm, về với hai cô con gái.

Đồng hồ trong hành lang lại gõ; đã hai giờ rưỡi sáng. Mẹ em sẽ về tới trong vòng một tiếng nữa, em đoán chắc. Em đẩy mình bập bênh trong chiếc ghế cũ. Mẹ sẽ về tới nhà trước ba giờ rưỡi.

Em nghĩ tới bố, ở lại Copenhagen một mình. Chắc chắn bố em cũng thức. Chắc bố em đang ước mình đã có thể tới đây được, nhưng bố em cũng biết rằng mình phải tới cửa hàng nơi góc phố mua báo rồi đến chỗ làm mỗi sáng như thường lệ. Giờ đây chắc bố đang lo lắng cho mẹ con em, đang xem đồng hồ, chờ thông báo rằng gia đình cô chú Rosen đã an toàn, rằng vợ và hai đứa con gái đang ở đây nơi nông trại, bắt đầu một ngày mới với ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ bếp và với món cháo yến mạch phủ kem.

Người đang chờ đợi sẽ thấy khó chịu hơn, Annemarie biết điều ấy. Ít hiểm nguy hơn, có thể, nhưng lo sợ hơn.

Em ngáp và đầu em gật gà gật gù. Em ngủ và đó là một giấc ngủ mỏng tang như các áng mây đêm, những giấc mơ loáng thoáng đến rồi đi tựa như những vì sao.

Ánh sáng đánh thức em. Nhưng trời chưa sáng hẳn, vẫn chưa. Mới chỉ là tia sáng nhẹ đầu tiên nhất báo hiệu bầu trời đang sáng dần: một tia sáng yếu ớt phía rìa đồng cỏ, một dấu hiệu ở đâu đó xa tít đằng đông, nơi nước Thụy Điển vẫn còn say ngủ, chẳng mấy chốc nữa trời sẽ sáng. Bình minh bắt đầu dần trườn ngang qua vùng đất canh tác và miền duyên hải Thụy Điển; sau đó sẽ tỏa sáng Đan Mạch nhỏ bé rồi di chuyển ngang qua biển Bắc đánh thức Na Uy.

Annemarie hấp háy mắt, hoang mang trong lòng, em ngồi dậy, mất một lúc để nhớ xem mình đang ở đâu và tại sao lại ở đó. Nhưng không đúng, ánh sáng yếu phía chân trời - lẽ ra trời vẫn phải còn tối chứ. Lẽ ra vẫn phải còn là đêm chứ.

Em gượng đứng dậy, duỗi hai cẳng chân và bước ra hành lang xem đồng hồ. Đã bốn giờ kém.

Mẹ đâu rồi?

Có lẽ mẹ em đã về nhà, không muốn đánh thức em và đã lên giường ngủ. Chắc chắn là như vậy rồi. Mẹ hẳn là đã kiệt sức bởi mẹ đã thức cả đêm, đã phải thực hiện một chuyến đi nguy hiểm đến nơi thuyền đậu rồi xuyên qua rừng tối quay về, chỉ muốn ngủ.

Annemarie nhanh chóng leo lên gác. Cánh cửa phòng nơi em ngủ cùng Ellen lúc trước mở toang. Chăn gối trên hai cái giường nhỏ bên trong được gấp gọn gàng, chăn phủ bên trên và không có ai.

Bên cạnh, cửa phòng ngủ của bác Henrik cũng mở, và giường của bác cũng còn y nguyên, và không có ai. Cho dù trong lòng lo lắng, Annemarie không khỏi không mỉm cười khi em trông thấy mấy cái áo quần của bác Henrik nằm nhàu nhĩ trên ghế cùng một đôi giày phủ đầy đất của sân nuôi quanh chuồng bò nằm trên sàn.

Bác ấy cần một người vợ, em bắt chước mẹ em, nhủ thầm.

Cánh cửa phòng ngủ còn lại, nơi mẹ và Kirsti ngủ chung, thì đóng. Không muốn đánh thức mẹ và em gái, Annemarie khẽ khàng đẩy cửa.

Hai tai của chú mèo con ngọ nguậy, dựng đứng; đôi mắt nó mở to, rồi nó ngỏng đầu lên ngáp. Mèo ta chuồi mình khỏi vòng tay của Kirsti, vươn duỗi mình và rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, tiến lại chỗ Annemarie. Nó cọ mình vào chân em, rên grừ grừ.

Kirsti thở dài rồi ngủ trở lại; một cánh tay con bé, giờ không còn bận ôm chú mèo mềm mại và ấm áp, gác ngang gối.

Không có ai ngoài Kirsti nằm trên cái giường rộng thênh ấy cả.

Annemarie bước nhanh lại gần cửa sổ, từ đó em có thể nhìn thấy rõ con đường dẫn vào cửa trước nhà. Bên ngoài trời vẫn còn mờ tối, và em dõi mắt qua màn đêm, cố gắng nhìn, kiếm tìm trong khoảng rừng thưa kia nơi khởi đầu con đường, tìm dáng mẹ đang hối hả về nhà.

Chẳng mấy chốc, em nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ trên đường: một hình thù không quen thuộc, một thứ mà hôm qua chưa từng có ở đó. Một hình thù sậm màu, một khối đen nhòa mờ ở ngay đầu đường. Annemarie nheo mắt, tập trung thị lực để biết, vừa cần phải biết, vừa không muốn biết đó là gì.

Hình thù đó chuyển động. Và giờ em đã biết. Đó là mẹ em, đang nằm trên đường.