Chương 13 Chạy đi con!-Hãy chạy nhanh hết sức!
Vẫn giữ yên lặng để không đánh thức em gái, Annemarie ra khỏi phòng, xuống cầu thang và di chuyển ngang qua gian bếp. Bàn chân em bước đến bậc thang bị long, em loạng choạng mất một thoáng, lấy lại thăng bằng, rồi lao nhanh trên đường tới chỗ mẹ em nằm.
“Mẹ!” em gọi giọng thất thần, “Mẹ ơi!”
“Suỵt,” mẹ em nhỏm đầu nói. “Mẹ không sao!”
“Nhưng, mẹ ơi,” Annemarie quỳ gối bên cạnh mẹ, hỏi: “Có chuyện gì thế mẹ? Chuyện gì đã xảy ra thế mẹ?”.
Mẹ em ngồi dậy, nhăn mặt vì đau. “Mẹ không sao, thật mà. Con đừng lo. Cô chú Rosen và Ellen đang ở chỗ bác Henrik. Đấy mới là điều quan trọng.”
Mẹ khẽ mỉm cười, mặc dù gương mặt mẹ lộ nét đau đớn và mẹ cắn môi, nụ cười tắt dần. “Mẹ và nhà cô chú Rosen tới nơi rất nhanh, dù trời vẫn còn rất tối và gia đình Rosen gặp khó khăn vì không thuộc đường. Bác Henrik đang chờ ở trên thuyền và bác đưa họ lên boong rồi dẫn xuống dưới buồng rất nhanh, họ biến mất trong chớp nhoáng. Bác nói, những người khác cũng đã ở trên tàu rồi; anh Peter cũng đã đưa họ tới nơi an toàn.
“Thế là mẹ hấp tấp quay về nhà. Mẹ lo về nhà với hai cô con gái. Lẽ ra mẹ cần phải cẩn trọng hơn mới phải.” Vừa khẽ kể mẹ vừa phủi cỏ và đất dính trên tay mình.
“Con có tin nổi không? Mẹ về đến rất gần đây rồi - ừm, có lẽ là được nửa đường - thì vấp phải một cái rễ cây và ngã sóng soài.”
Mẹ thở dài. “Hết sức hậu đậu,” mẹ nói như đang tự quở mắng mình. “Mẹ e là mẹ bị bong gân rồi, Annemarie ạ. Ơn trời, chuyện không quá tệ. Mắt cá chân sẽ hồi phục. Và giờ mẹ ở nhà còn gia đình Rosen đang ở chỗ bác Henrik.
“Phải chi con trông thấy mẹ, Annemarie,” mẹ em vừa nói, vừa lắc lắc đầu với ánh nhìn châm biếm. “Người mẹ đích thực của con, bò nhích từng phân, từng phân một! Chắc chắn trông mẹ giống như một con ma men!”.
Mẹ vươn tay bám lấy cánh tay Annemarie. “Đây, để mẹ dựa vào con. Mẹ nghĩ nếu có con đỡ cho mẹ một bên, mẹ có thể đi về đến nhà. Ôi trời, mẹ quả là một kẻ ngu ngốc hậu đậu! Đây, để mẹ choàng một tay qua vai con. Con quả đúng là một cô gái tốt bụng, mạnh mẽ và dũng cảm. Nào - thật chậm nhé. Đấy.”
Gương mặt mẹ trắng bệch vì đau. Annemarie có thể trông thấy điều ấy trong ánh sáng nhạt của buổi sớm mai. Mẹ em bước đi cà nhắc, dựa gần như cả cơ thể vào người cô con gái, chốc chốc lại dừng nghỉ, tiến về phía nhà mình.
“Khi mẹ con mình vào đến trong nhà, mẹ sẽ uống một tách trà rồi chúng ta sẽ gọi cho bác sĩ. Mẹ sẽ nói với ông ấy mẹ bị ngã cầu thang. Con sẽ phải giúp mẹ lau rửa sạch cỏ và các nhánh cây con đấy. Đây, Annemarie, cho mẹ nghỉ một chốc.”
Hai mẹ con đã về đến nhà, mẹ em ngồi sụp xuống bậc tam cấp. Mẹ hít mấy hơi thật sâu.
Annemarie ngồi cạnh và nắm lấy tay mẹ. “Mẹ ơi, con rất lo khi không thấy mẹ về.”
Mẹ em gật đầu. “Mẹ biết. Trong lúc kéo lê mình trên đường, mẹ nghĩ đến con đang lo lắng. Nhưng giờ mẹ đang ở đây với con rồi - an toàn. Mọi thứ đều ổn cả. Mấy giờ rồi hả con?”.
“Chắc phải bốn rưỡi rồi, hoặc cũng gần tới giờ đó.”
“Chẳng bao lâu nữa họ sẽ ra khơi.” Mẹ ngoảnh đầu phóng tầm mắt qua đồng cỏ, chăm chú nhìn ra biển và bầu trời bao la phía bên trên. Lúc này trên trời không còn ngôi sao nào, chỉ còn một màu xám nhạt cùng với đường viền hơi hồng hồng nơi chân trời. “Chẳng bao lâu nữa, họ cũng sẽ được an toàn.”
Annemarie thả lỏng người. Em vuốt ve bàn tay mẹ và nhìn xuống mắt cá chân sưng vù trắng bệch của mẹ.
“Mẹ ơi, cái gì đây?”. Đột nhiên em hỏi trong lúc với tay xuống đám cỏ dưới chân bậc tam cấp.
Mẹ em nhìn, miệng há hốc sửng sốt. “Ôi trời ơi!”.
Annemarie nhặt vật đó lên. Giờ thì em đã nhận ra và biết nó là thứ gì. Đó là cái gói mà anh Peter đã đưa cho chú Rosen.
“Chú Rosen bị vấp ở bậc thang đó, mẹ nhớ không? Chắc hẳn nó đã rơi khỏi túi của chú ấy. Chúng ta sẽ phải cất giữ nó rồi trả lại cho anh Peter.” Annemarie đưa cái gói cho mẹ. “Mẹ có biết nó là thứ gì không ạ?”.
Mẹ em không trả lời. Nét mặt mẹ đăm chiêu. Mẹ nhìn con đường rồi nhìn xuống mắt cá chân mình.
“Vật này quan trọng phải không mẹ? Để đưa cho bác Henrik. Con nhớ anh Peter nói việc này cực kỳ quan trọng, con nghe thấy anh ấy nói với chú Rosen như thế.”
Mẹ em cố đứng lên nhưng lại ngã ngồi xuống bậc tam cấp cùng một tiếng rên đau đớn. “Trời ơi,” mẹ em lẩm bẩm. “Việc này rất có thể sẽ làm cho tất cả xôi hỏng bỏng không.”
Annemarie cầm lấy cái gói từ tay mẹ rồi đứng dậy. “Con sẽ mang nó đi,” em nói. “Con biết đường và bây giờ trời đã gần sáng rồi. Con có thể chạy nhanh như gió.”
Mẹ em nói nhanh, giọng mẹ căng thẳng. “Annemarie, con hãy vào nhà lấy cái giỏ nhỏ trên bàn. Nhanh, nhanh lên. Bỏ vào trong giỏ một quả táo và một ít phô mai. Đặt cái gói này ở bên dưới, con hiểu không? Nhanh lên con.”
Ngay lập tức, Annemarie làm y như được bảo. Cái giỏ. Cái gói giấy để dưới đáy. Em phủ lên trên cái gói một tấm khăn ăn. Kế đến là một ít phô mai được bọc kín. Một quả táo. Em đảo mắt nhìn quanh bếp, trông thấy một ít bánh mì, em bỏ thêm vào giỏ. Cái giỏ nhỏ giờ đã đầy. Em mang lại chỗ mẹ em ngồi.
“Con phải chạy đến chỗ tàu đậu. Nếu có ai chặn con lại...”
“Ai sẽ chặn con chứ ạ?”.
“Annemarie, con biết việc làm này nguy hiểm đến thế nào. Nếu có tên lính nào trông thấy con, nếu chúng chặn con lại, con phải giả vờ mình chỉ là một cô bé. Một cô bé ngốc nghếch, khờ khạo, đang mang bữa trưa cho một ngư dân, một ông bác ngớ ngẩn bỏ quên bánh mì và phô mai ở nhà.”
“Mẹ ơi, thứ gì ở dưới đáy giỏ thế ạ?”.
Nhưng mẹ em vẫn không trả lời. “Đi đi con,” mẹ nói giọng cương quyết. “Đi ngay đi. Và hãy chạy con nhé! Hãy chạy nhanh hết sức!”.
Annemarie hôn phớt mẹ, túm lấy cái giỏ trong lòng mẹ, xoay người và chạy về phía con đường nhỏ.