← Quay lại trang sách

Chương 14 Trên đường tối

Chỉ đến lúc này, khi bước chân vào rừng trên con đường mòn, Annemarie mới nhận thức được buổi sớm mai trời lạnh thế nào. Em, trước đó mấy tiếng, đã quan sát và giúp đỡ những người khác mặc áo len rồi áo khoác ngoài; và em đã tận mắt dõi nhìn theo họ: to kềnh càng với số đồ khoác trên người, tay ôm chăn, lặng lẽ rời đi trong bóng đêm.

Nhưng em lại chỉ mặc có mỗi một cái áo len bên ngoài cái váy vải bông. Cho dù chốc nữa, ngày tháng Mười sẽ ấm hơn dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lúc này, trời xám nhờ, lạnh lẽo và ẩm ướt. Em rùng mình.

Con đường uốn lượn, và em không còn có thể ngoái nhìn mà thấy rõ được đường nét nông trại in lên bầu trời nhờ nhờ xám và đồng cỏ xa xa đang sáng dần. Giờ đây, chỉ có mỗi rừng tối trước mặt; dưới chân em là con đường mòn với những nhánh rễ cây dày đan xen với nhau ẩn mình bên dưới những tán lá rủ, không thể trông thấy. Em cảm nhận lối đi của mình bằng hai bàn chân, cố không để bị vấp.

Quai giỏ cà lên cánh tay em xuyên qua lớp áo len. Em chuyển tay và cố chạy.

Em nghĩ tới câu chuyện em vẫn hay kể cho Kirsti những đêm hai chị em ôm nhau trên giường.

“Ngày xửa ngày xưa có một bé gái,” em kể thầm cho chính em, “cô bé có một cái áo choàng không tay màu đỏ rất đẹp. Mẹ bé đã may cho bé. Cô bé mặc chiếc áo thường xuyên đến độ mọi người gọi cô là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.”

Lần nào em kể đến đây, Kirsti cũng ngắt lời chị. “Tại sao lại gọi là Quàng Khăn Đỏ?”. Kirsti thắc mắc. “Tại sao người ta không cứ gọi cô bé ấy là Cô Bé Mặc Áo Choàng Đỏ Không Tay?”.

“Ừm, cái áo có mũ trùm đầu. Cô bé có những lọn tóc quăn tuyệt đẹp, giống như em ý Kirsti. Có lẽ một ngày nào đó, mẹ cũng sẽ may cho em một cái áo choàng không tay có mũ để em trùm lên những lọn tóc quăn của em và giữ ấm cho em.”

“Nhưng tại sao,” Kirsti vẫn thắc mắc, “lại là Khăn Quàng? Cô bé ấy cưỡi ngựa hay sao mà phải dùng khăn quàng?”.

“Có lẽ cô bé có một con ngựa và thỉnh thoảng cô bé cưỡi nó. Nhưng không cưỡi trong truyện này. Giờ thì đừng có mỗi phút mỗi ngắt lời chị nữa.”

Annemarie mỉm cười, vừa dò đường xuyên qua bóng đêm, vừa nhớ lại việc Kirsti luôn ngắt ngang lời kể để hỏi hết câu này đến câu khác. Thường thì con bé chỉ muốn câu chuyện lâu hết hơn mà thôi.

Truyện tiếp tục. “Một ngày kia, mẹ cô bé bảo con gái: ‘Mẹ cần con mang một giỏ đồ ăn đến nhà bà ngoại của con. Bà con bị ốm liệt giường. Đi nào, để mẹ buộc áo choàng cho con.’”

“Bà ngoại sống tuốt trong rừng sâu, phải không ạ?”. Nghe đến đây thể nào Kirsti cũng hỏi. “Trong rừng đầy nguy hiểm, có chó sói sinh sống.”

Annemarie nghe thấy một tiếng động nhỏ - có lẽ là một con sóc, hoặc một con thỏ vừa chạy vụt qua gần đó. Em dừng lại, đứng im không động đậy trên đường và lại mỉm cười. Kirsti hẳn sẽ hoảng sợ cho mà xem. Thể nào nó cũng sẽ túm chặt tay chị Annemarie và nói: “Sói!” Nhưng Annemarie biết mấy khu rừng này không giống rừng trong truyện. Không hề có chó sói, hay gấu hay hổ, không hề có dã thú sống ở đây như trong trí tưởng tượng phong phú của Kirsti. Em rảo bước.

Thế nhưng, mấy khu rừng này rất tối. Annemarie chưa bao giờ đi trên con đường rừng này trong bóng đêm. Em đã nói với mẹ rằng em sẽ chạy. Và em cố làm như đã nói.

Chỗ này con đường sẽ rẽ hướng. Em biết rõ chỗ rẽ, dù trong bóng đêm, trông nó không giống như ban ngày. Nếu em rẽ trái, con đường sẽ đưa em tới đường cái, sáng sủa hơn, rộng rãi hơn và dễ đi hơn. Nhưng cũng nguy hiểm hơn. Có thể sẽ có người trông thấy em trên đường. Vào giờ sáng sớm này, chắc chắn sẽ có các ngư dân khác trên đường, đang hối hả ra thuyền chuẩn bị cho một ngày dài ngoài biển. Và rất có thể sẽ có cả bọn lính nữa.

Em rẽ phải và tiến sâu hơn vào trong rừng. Đấy là lý do vì sao mẹ và anh Peter phải dẫn đường cho gia đình cô chú Rosen cùng những người khác - những người không biết đường ở đây. Rẽ nhầm một chỗ sẽ khiến họ gặp nguy hiểm.

“Và thế là Cô bé Quàng Khăn Đỏ mang giỏ thức ăn nhanh chóng bước xuyên qua rừng. Buổi sáng hôm ấy rất đẹp, chim muông hót líu lo. Cô bé Quàng Khăn Đỏ cũng vừa đi vừa hát.”

Thỉnh thoảng, em thay đổi chi tiết phần truyện này khi kể cho Kirsti. Lúc thì trời mưa, hoặc thậm chí là tuyết rơi trong rừng. Lúc thì trời tối, các bóng đen đáng sợ đổ dài trên đường, đến nỗi Kirsti vừa nghe vừa rúc sát hơn vào người chị và choàng hai tay ôm lấy Annemarie. Nhưng giờ đây, khi kể chuyện cho chính mình nghe, em muốn có ánh nắng mặt trời, có tiếng chim hót.

Lúc này, con đường bằng phẳng hơn và rộng rãi hơn bởi đây là nơi rừng nở rộng sang một phía và con đường mòn lượn theo rìa cánh đồng cỏ cạnh biển. Ở đoạn đường này, em có thể chạy được rồi và em chạy. Ban ngày ở đây, thể nào cũng có vài chú bò sữa trên đồng cỏ, và vào các buổi chiều hạ, thể nào Annemarie cũng sẽ luôn dừng bước bên hàng rào, tay cầm một bó cỏ to, mấy chú bò ham sự lạ sẽ bước tới ngoạm lấy bằng những cái lưỡi thô ráp.

Ở chốn đây, mẹ em đã kể cho em nghe, thuở còn bé trên đường đến trường, mẹ em cũng sẽ luôn dừng lại. Con chó của mẹ, con Trofast, sẽ luồn xuống dưới bờ rào, rồi chạy nhảy tung tăng quanh đồng cỏ, sủa nhắng nhít, cố xua bò chạy để rượt theo nhưng lũ bò cứ lờ tịt.

Vào giờ này, đồng cỏ vắng tanh, tranh tối tranh sáng. Em nghe thấy tiếng sóng biển ì oạp ngoài xa và trông thấy ánh ngày từ đằng đông phía bên nước Thụy Điển. Em chạy cật lực, mắt kiếm tìm chỗ con đường sẽ rẽ lại vào trong rừng, đoạn đường cuối cùng dẫn vào thị trấn.

Đây rồi. Các bụi cây đã mọc quá cao nên khó mà trông thấy được con đường mòn. Nhưng em tìm thấy lối vào ở bên cạnh mấy bụi việt quất cao - biết bao nhiêu lần em đã dừng lại chỗ này, lúc cuối hạ, để hái đầy tay những trái việt quất ngọt lịm! Sau đó, hai bàn tay và miệng em sẽ xanh lè và mẹ em lúc nào cũng sẽ bật cười mỗi khi em về tới nhà.

Lúc này, đường lại tối đen, các thân cây cao và bụi rậm bao sát quanh em và em buộc phải di chuyển chậm lại, tuy nhiên em vẫn cố chạy.

Annemarie nghĩ đến mẹ: mắt cá chân của mẹ sưng rất to, gương mặt mẹ em tái bệch. Em hy vọng lúc này mẹ đã gọi bác sĩ rồi. Bác sĩ trong vùng là một ông lão, cục cằn nhưng đầy kinh nghiệm với cặp mắt ân cần. Ông ấy đã đến trang trại bác Henrik vài lần hồi hè năm ngoái, cái ô tô tàn tạ của ông phát ra tiếng ồn ầm ĩ trên đường làng bụi bặm; ông từng đến một lần hồi Kirsti bé tí, khi ấy con bé bị ốm và khóc rền rĩ vì bị đau tai. Và ông ấy cũng từng đến lúc chị Lise làm đổ mỡ đang sôi trong lúc chuẩn bị bữa sáng, mỡ làm bỏng tay chị.

Annemarie lại đổi hướng đi khi con đường một lần nữa rẽ nhánh. Nhánh trái sẽ đưa em tới thẳng làng; đó là đường ba mẹ con em với Ellen đã đi sau khi xuống tàu, và cũng là con đường đến trường của mẹ thuở nhỏ. Nhưng Annemarie rẽ phải, hướng bước chân mình tới bến cảng, nơi các ngư thuyền thả neo. Em cũng từng đến đây vài lần rồi vào lúc cuối chiều, dõi tìm và nhận ra Ingeborg, con thuyền của bác Henrik, giữa rất nhiều ngư thuyền ngoài khơi trở về, rồi quan sát bác cùng với thủy thủ trên thuyền dỡ những chú cá trích bắt được trong ngày, những chú cá trơn tuột, vảy lấp lánh vẫn còn chưa kịp đông đá trong thùng chứa.

Ngay cả vào giờ này, khi những ngư thuyền vẫn còn đậu trong cảng đang chuẩn bị rời bến bắt đầu một ngày đánh bắt mới, em cũng ngửi thấy mùi dầu, mùi mặn của cá trích, thứ mùi luôn đọng trong bầu không khí nơi đây.

Đường đi không còn xa nữa và trời bắt đầu sáng dần. Em chạy nhanh gần bằng lúc em chạy đua trong trường vào các ngày thứ Sáu. Nhanh gần bằng lúc em chạy dọc hè đường Copenhagen vào cái ngày bọn lính hô “Halte!” bắt em dừng chạy.

Annemarie thầm kể tiếp chuyện. “Đột nhiên, trong lúc đi qua rừng, Cô bé Quàng Khăn Đỏ nghe thấy một tiếng động. Em nghe thấy trong bụi rậm có tiếng sột soạt.”

“Một con sói!” Kirsti sẽ luôn thốt lên như thế cùng với cái rùng mình vì cảm giác thích thú trong hoảng sợ. “Em biết đó sẽ là một con sói mà!”

Annemarie lúc nào cũng sẽ cố kéo dài đoạn kể này, tạo nên nỗi hồi hộp và trêu nhử em gái. “Cô bé không biết đó là thứ gì. Cô bé dừng lại trên đường và lắng nghe. Có sinh vật nào đó đang đi theo cô bé, đang ở trong bụi cây kia. Cô bé Quàng Khăn Đỏ vô cùng, vô cùng, vô cùng sợ hãi.”

Đến đó, Annemarie sẽ ngừng lời, không nói gì một lúc và em có thể cảm nhận được, nằm bên cạnh em, Kirsti đang nín thở.

“Rồi,” Annemarie sẽ hạ giọng và kể tiếp với vẻ đầy hoảng sợ, “cô bé nghe thấy một tiếng gầm gừ.”

Annemarie đột ngột dừng bước, đứng im phăng phắc trên đường. Ngay phía trước là một lối rẽ ngoặt. Em biết, ngay khi em đi vòng qua chỗ rẽ ấy em sẽ thấy quang cảnh khoáng đãng trông ra biển. Rừng sẽ lùi lại phía sau và trước mặt em sẽ là cảng biển, là vũng tàu và là vô số các ngư thuyền. Chẳng mấy chốc, ngoài đó sẽ ồn ào bởi tiếng máy nổ, tiếng các ngư dân gọi nhau và tiếng hải âu cháo chác.

Nhưng em nghe thấy một âm thanh khác. Em nghe thấy tiếng bụi cây loạt soạt phía trước. Em nghe thấy tiếng chân bước. Và - em chắc chắn nó không nằm trong trí tưởng tượng của mình - em nghe thấy một tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Cẩn trọng, em dấn một bước. Rồi một bước nữa. Em tới chỗ rẽ và các âm thanh ấy tiếp tục vang lên.

Đến lúc ấy, bọn chúng xuất hiện ở đó, ngay trước mặt em. Bốn tên lính vũ trang đầy mình. Đứng cùng chúng là hai con chó to đùng, đang kéo căng dây xích, bốn con mắt dữ tợn, hai cái mõm cong vếch.