Chương 15 Chó của tao ngửi thấy mùi thịt!
Trí não của Annemarie hoạt động hết tốc lực. Em nhớ lời mẹ dặn. “Nếu có ai chặn con lại, con phải giả vờ mình là một cô bé ngốc nghếch.”
Em chăm chú nhìn đám lính. Em nhớ em đã từng nhìn chúng chăm chú như thế nào, hoảng sợ ra sao, vào cái lần chúng chặn em lại trên phố.
Kirsti đã không hề hoảng sợ. Kirsti đã là - phải rồi, một cô bé ngốc nghếch, bực bội khi bị tên lính vuốt tóc chiều hôm ấy. Nó chẳng hề biết nguy hiểm là gì và nó khiến đám lính cười thích thú.
Annemarie, bằng hết sức bình sinh, tự buộc mình cư xử giống như Kirsti.
“Xin chào,” em cẩn trọng chào đám lính.
Bọn chúng im lặng nhìn em từ đầu đến chân. Cả hai con chó bồn chồn và cảnh giác. Hai tên lính đang giữ dây xích chó đều đi găng tay dày.
“Mày đang làm gì ở đây?” Một tên hỏi.
Annemarie giơ cái giỏ ra, thấy rõ ổ bánh mì dày. “Bác Henrik của cháu để quên bữa trưa, nên cháu mang đến cho bác ấy. Bác ấy là ngư dân.”
Đám lính nhìn quanh; ánh mắt của chúng liếc nhìn ra sau lưng em, săm soi các bụi rậm cả hai bên đường.
“Mày đi một mình à?” Một tên hỏi.
Annemarie gật đầu. “Vâng,” em đáp. Một con chó gầm gừ. Nhưng em để ý thấy cả hai con đều đang nhìn cái giỏ đựng bữa trưa.
Một tên lính bước lên trước. Ba tên còn lại cùng hai con chó vẫn đứng yên chỗ cũ.
“Mày ra khỏi nhà trước khi trời sáng chỉ để mang một bữa trưa đi thôi à? Tại sao bác mày không ăn cá?”
Kirsti sẽ trả lời thế nào nhỉ? Annemarie gắng cười khúc khích, bắt chước kiểu cười của em gái em. “Bác Henrik không hề thích ăn cá,” em vừa nói vừa cười. “Bác ấy bảo bác ấy nhìn thấy cá nhiều quá rồi, và ngửi mùi cá cũng nhiều quá rồi. Với lại, bác ấy không ăn cá sống!” Em nhăn mặt. “Ôi, cháu cho rằng bác ấy sẽ ăn nếu bị bỏ đói. Nhưng bác Henrik bữa trưa nào cũng ăn bánh mì với phô mai.”
Tiếp tục líu lo, em tự nhủ, giống như Kirsti vẫn làm. Một con bé ngốc nghếch. “Cháu thích cá,” em tiếp tục. “Cháu thích cách mẹ cháu nấu. Thỉnh thoảng mẹ cháu lăn cá trong vụn bánh mì, và...”
Tên lính vươn tay cầm lấy ổ bánh mì trong giỏ. Hắn săm soi cẩn thận. Sau đó, hắn bẻ ổ bánh làm đôi, dứt đứt thành hai phần tách biệt.
Việc đó sẽ khiến Kirsti nổi giận, em biết. “Đừng mà!” em nói, giọng tức giận. “Đấy là bánh mì của bác Henrik! Mẹ cháu nướng đấy!”.
Tên lính phớt lờ em. Hắn quẳng hai nửa ổ bánh xuống đất, mỗi phần ngay trước mõm hai con chó. Chúng đớp và nuốt ực hai miếng bánh, ổ bánh mì biến mất trong tích tắc.
“Mày có nhìn thấy ai trong rừng không?”. Tên lính quát hỏi em.
“Không. Mỗi mấy ông thôi.” Annemarie nhìn hắn chằm chằm. “Dù sao chăng nữa, mấy ông đang làm gì trong rừng thế? Mấy ông làm cháu muộn mất. Thuyền của bác Henrik sẽ rời bến trước khi cháu mang bữa trưa tới. Hoặc là phần còn lại của bữa trưa.”
Tên lính nhặt miếng phô mai hình chữ V lên. Hắn lật ngược miếng phô mai trong tay mình. Hắn quay người về phía ba tên kia hỏi gì đó bằng tiếng Đức.
Một tên đáp “Nein,” bằng giọng chán nản. Annemarie nhận ra từ đó; hắn đã trả lời “Không.” Chắc câu hỏi, em đoán, là “Tụi mày thích thứ này không?” hoặc có lẽ là “Tao có nên cho chó ăn thứ này không?”
Tên lính vẫn tiếp tục cầm miếng phô mai. Hắn liệng nó tới lui từ tay này sang tay kia.
Annemarie thở dài bực tức. “Giờ cháu đi được chưa ạ?”. Em hỏi, giọng sốt ruột.
Tên lính với tay cầm quả táo. Hắn để ý đến mấy chấm nâu trên đó, hắn nhăn mặt tỏ vẻ kinh tởm.
“Không có thịt à?”. Hắn vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn cái giỏ và cái khăn tay trải dưới đáy.
Annemarie nhìn hắn vẻ khinh miệt. “Ông biết rằng chúng tôi không hề có thịt,” em nói giọng xấc xược. “Có bao nhiêu thịt ở Đan Mạch, quân đội các ông ăn hết.”
Làm ơn, làm ơn, em thầm khẩn nài. Đừng nhấc cái khăn lên.
Tên lính cười phá. Hắn thả rơi quả táo bị thâm xuống đất. Một con chó kéo căng dây xích nhoài chúi về phía trước, khịt khịt mũi ngửi quả táo rồi lùi lại. Nhưng cả hai con chó vẫn nhìn cái giỏ chăm chú, bốn tai dựng ngược cảnh giác, hai cái miệng há to. Nướu răng hồng hồng của chúng lóng lánh nước miếng.
“Chó của tao ngửi thấy mùi thịt,” tên lính nói.
“Chúng ngửi thấy mùi sóc trong rừng,” Annemarie đối đáp. “Các ông nên đưa chúng đi săn.”
Tên lính cầm miếng phô mai trong tay, vươn về phía trước như sắp trả lại miếng phô mai vào giỏ. Nhưng không, hắn kéo tung tấm khăn ăn bằng vải có thêu hoa.
Annemarie cứng người.
“Ông bác của mày có bữa trưa khá là nhẹ nhàng đấy,” tên lính vừa nói một cách khinh khi vừa lấy khăn quấn cẩu thả quanh miếng phô mai. “Giống như một con đàn bà,” hắn nói thêm vẻ khinh rẻ.
Sau đó, hai con mắt hắn nhìn vào trong giỏ. Hắn đưa miếng phô mai và cái khăn ăn cho tên lính đứng sau lưng. “Cái gì kia? Đấy, ở dưới đáy ý?” Hắn hỏi, giọng hắn không còn như trước mà căng hơn.
Kirsti sẽ làm gì nhỉ? Annemarie giậm chân. Bất thình lình, bản thân em cũng hết sức ngạc nhiên, em bắt đầu khóc. “Cháu không biết đâu!”. Em nói, giọng nghẹn ngào. “Mẹ cháu sẽ bực mình vì các ông chặn đường cháu khiến cháu bị muộn. Và các ông đã hủy hoại toàn bộ bữa trưa của bác Henrik, giờ thì bác ấy cũng sẽ nổi điên với cháu!”.
Hai con chó ư ử và giằng dây xích, dí dí mũi về phía giỏ. Một trong ba tên lính đứng sau lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Đức.
Tên lính nhấc cái gói ra khỏi giỏ xách. “Sao thứ này được giấu kỹ thế?” hắn nạt nộ.
Annemarie lấy tay áo len quệt ngang mắt. “Có giấu đâu, mỗi cái khăn ăn để trên thôi mà. Cháu không biết đó là gói gì.” Em nhận ra, đây là sự thật. Em không hề biết cái gói ấy chứa thứ gì.
Tên lính xé lớp giấy bọc trong lúc bên dưới hắn, trên mặt đất, hai con chó kéo căng dây xích và gầm gừ. Cơ bắp của chúng hiện rõ bên dưới lớp da phủ lông ngắn bóng mượt.
Tên lính nhìn vào bên trong rồi nhìn Annemarie chăm chú. “Nín ngay, đồ con gái ngốc nghếch,” hắn chì chiết. “Mụ mẹ ngu xuẩn của mày đã gửi cho bác mày một cái khăn tay. Ở Đức, đám đàn bà con gái làm khối việc hay ho hơn. Họ không ở nhà viền khăn tay cho anh em trai hay chồng con mình đâu.”
Hắn dùng miếng vải trắng vẫn còn đang gấp gọn diễn tả điệu bộ viền khăn rồi buông một tiếng cười gằn cay độc. “Chí ít thì mẹ mày không thêu hoa trên đấy.”
Hắn liệng cái khăn vẫn còn bọc giấy phân nửa xuống đất, bên cạnh quả táo. Hai con chó lao tới, khịt khịt ngửi một cách háo hức, rồi ngồi phịch xuống, lại một lần nữa tỏ ra chán nản.
“Đi đi,” tên lính nói. Hắn thả miếng phô mai và cái khăn ăn vào trong giỏ. “Đi đến chỗ bác mày và bảo lão rằng mấy con chó Đức rất thích bánh mì của lão.”
Cả bốn tên lính chen lấn nhau đi ngang qua Annemarie. Một tên trong bọn chúng phá ra cười rồi bọn chúng nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức. Trong phút chốc, chúng đã khuất dạng sau khi rẽ vào con đường mà Annemarie vừa mới đi.
Nhanh chóng, em nhặt quả táo và cái gói đựng chiếc khăn tay trắng lên. Em bỏ chúng vào trong giỏ, rồi chạy vòng qua khúc quanh và thẳng tiến tới cảng. Bầu trời lúc này đã sáng rực bởi những tia nắng sớm, một số ngư thuyền đã bắt đầu nổ máy, rộ lên những âm thanh lanh lảnh kéo dài.
Con thuyền Ingeborg vẫn còn neo đó, cạnh bến và bác Henrik đang trên thuyền, quỳ gối bên những tấm lưới, mái tóc sáng màu của bác tung bay trong gió. Annemarie gọi bác và bác bước tới mạn thuyền, nét lo âu hiện trên mặt khi bác nhận ra em đang đứng đó.
Em đưa bác cái giỏ qua mạn thuyền. “Mẹ gửi bác bữa trưa,” em nói, giọng em run run. “Nhưng bọn lính đã chặn cháu lại và lấy mất bánh mì của bác rồi.” Em chỉ dám nói đến thế.
Bác Henrik liếc nhanh vào trong giỏ. Em có thể nhận thấy nét nhẹ nhõm trên gương mặt bác và em biết đó là bởi bác trông thấy cái gói vẫn còn đấy, cho dù nó đã bị xé rách.
“Cảm ơn cháu,” bác nói, sự nhẹ nhõm thể hiện rất rõ trong giọng của bác.
Annemarie đảo mắt rất nhanh nhìn quanh con thuyền quen thuộc. Em trông thấy được lối đi xuống buồng lái trống trơn. Không hề có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có gia đình Rosen và những người khác trên thuyền. Bác Henrik dõi theo cái nhìn của cô cháu gái và ánh mắt bối rối của em.
“Tất cả đều khỏe,” bác khẽ nói. “Đừng lo. Mọi chuyện ổn cả.”
“Bác đã không chắc điều ấy,” bác nói. “Nhưng giờ thì,” - bác nhìn cái giỏ trong tay mình - “nhờ có cháu, Annemarie à, mọi chuyện ổn cả rồi”.
“Bây giờ cháu hãy chạy về đi, và nói mẹ cháu đừng lo. Tối nay, bác sẽ gặp lại cháu.”
Đột nhiên, bác cười toe toét với em. “Bọn chó ăn bánh mì của bác hả?”. Bác nói. “Bác hy vọng chúng bị bánh của bác làm cho nghẹn họng.”V