← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Đứa con gái quay gót và lẹ làng bước đi. Cô ta cứ thế bước đi, như 2 phút trước không hề phục kích chúng tôi trên đường và cố giết tôi vậy. Cô ta nghĩ chúng tôi sẽ đi theo, cho rằng chúng tôi buộc phải đi theo nếu muốn đến chỗ Gideon trước khi hai chân khuỵu xuống. Và chúng tôi đi theo nhưng có chút e dè. Cách hành xử đó, cộng với trận mai phục vừa rồi, có thể cho thấy cô ta khá táo tợn hoặc ít nhất là thẳng thừng. Chắc Gideon sẽ nói như thế.

“Các cậu chỉ đi quá 2 phố thôi,” cô ta nói. “Nhưng quanh đây, hai phố cũng là khá xa rồi.” Cô ta chỉ tay qua bên phải và cả ba cùng rẽ. “Nhà cửa tử tế ở lối này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào lưng cô ta. Bên dưới chiếc mũ kẻ ca rô là mái tóc vàng hoe được tết đuôi sam. Sự tự tin tỏa ra trong từng bước chân và trong cách cô ta không thèm quan tâm chúng tôi đang đi đằng sau. Ban nãy trên vỉa hè, bên dưới ngọn đèn đường, cô ta không hề mở miệng nói một câu xin lỗi. Cũng không thấy xấu hổ. Cả về việc tấn công chúng tôi lẫn bị đánh bại.

“Cô là ai?” tôi hỏi.

“Gideon sai tôi ra ga đón các cậu.” Không hẳn là một câu trả lời. Chỉ một nửa. Nếu là tôi có khi tôi cũng nói thế.

“Mẹ tôi đã báo cho ông ấy biết là chúng tôi sẽ đến.”

Cô ta nhún vai. “Có thể thế. Có thể không. Thế nào thì cũng chẳng quan trọng. Gideon biết trước rồi. Ông ấy có cách biết gần như mọi thứ. Các cậu không nghĩ vậy sao?”

“Tại sao cô tấn công chúng tôi?” Thomas hỏi. Câu hỏi phát ra qua hàm răng nghiến chặt. Cậu ấy cứ nhìn tôi ánh mắt hình viên đạn. Thomas cho rằng không nên tin tưởng con bé này. Tôi không tin cô ta. Tôi chỉ đi theo vì chúng tôi bị lạc.

Cô ta phá lên cười, âm thanh du dương và nữ tính nhưng không quá cao. “Tôi đâu có định. Nhưng rồi cậu cầm dao khua, như ‘Crocodile Dundee23* ’ ấy. Làm tôi muốn náo loạn một chút.” Cô ta hơi xoay người và nở nụ cười tinh quái. “Tôi muốn thử chiến sĩ diệt ma một chút xem thế nào.”

( 23) Phim hài hợp tác giữa Úc và Mỹ, phát hành năm 1986.

Nực cười thay, một phần trong tôi muốn giải thích, muốn nói rằng tôi bị say máy bay và chỉ được ngủ có 1 tiếng. Nhưng tôi không cần gây ấn tượng với cô ta làm gì. Chỉ là điệu cười ngạo nghễ của cô ta khiến tôi nghĩ vậy thôi.

Con đường chúng tôi đang đi giờ quen thuộc hơn. Chúng tôi đi ngang qua những ngôi nhà có hàng rào thấp bằng gạch, cổng sắt, những luống cây bụi được cắt tỉa gọn gàng và những chiếc xe hơi đẹp đậu trên lối vào. Ánh đèn vàng và trắng hắt ra từ những tấm rèm kéo kín và xung quanh nhà là những vườn hoa, những cánh hoa chưa khép lại trong giấc ngủ đêm.

“Đến nơi rồi,” cô ta lên tiếng và đột ngột dừng lại khiến tôi suýt va phải. Bên mép hơi nhếch lên cho thấy cô ta cố tình. Đứa con gái này đang khiến tôi điên tiết. Nhưng khi cô ta mỉm cười, tôi cũng đành cố nhếch mép lên. Cô ta tháo chốt cổng và mở nó ra cùng cử chỉ chào đón cường điệu. Tôi khựng lại một giây, vừa đủ để nhận ra ngôi nhà của Gideon gần như không thay đổi hoặc có thể nó chẳng thay đổi gì. Đứa con gái chạy vượt lên trước để tới cửa. Cô ta mở cửa và đi vào mà không cần gõ.

Chúng tôi chen nhau vào cửa, ồn ào đến mức trâu nước còn phải xấu hổ, vali đụng vào tường và giày gõ lên sàn kêu kẽo kẹt. Trước mặt, thông qua lối đi hẹp, là nhà bếp. Tôi thoáng thấy một cái ấm được bắc lên bếp, đang bốc hơi. Gideon đang đợi. Tôi nghe giọng ông trước khi thấy mặt.

“Cuối cùng cũng tìm thấy chúng nó rồi hả cưng? Ông định gọi cho Heathrow hỏi về chuyến bay đấy.”

“Họ đi lạc một chút,” cô ta đáp. “Nhưng vẫn còn nguyên vẹn.”

Không phải nhờ cô đâu, tôi nghĩ, nhưng Gideon đi vòng qua góc nhà và nhìn thấy ông, bằng xương bằng thịt lần đầu tiên sau 10 năm, khiến tôi đờ người ra.

“Theseus Cassio Lowood.”

“Gideon.”

“Lẽ ra cháu không nên đến.”

Tôi nuốt khan. Tuổi tác ngày càng cao không hề khiến giọng ông bớt nghiêm nghị hay xương sống ông giảm độ cứng cáp chút nào.

“Làm sao ông biết là cháu sẽ đến?” tôi hỏi.

“Cũng theo như cách ông biết mọi thứ thôi,” ông đáp. “Ông có điệp viên khắp nơi. Chẳng lẽ cháu không phát hiện ra những cặp mắt chuyển động trong những bức họa quanh nhà mình sao?”

Tôi không biết có nên cười hay không. Chỉ là một lời nói đùa thôi nhưng nghe sao chẳng giống gì cả. Tôi đã không đến đây hơn chục năm rồi nhưng lại có cảm giác như sắp bị đuổi.

“Cháu là Thomas Sabin,” Thomas nói. Được đấy. Gideon chỉ có thể đứng trong bếp vài giây trước khi phép lịch sự kiểu Anh xuất hiện. Ông bước ra và bắt tay Thomas.

“Người đó lợi hại lắm đấy,” đứa con gái đứng trong nhà bếp khoanh tay ngang ngực nói vọng ra. Lúc này ánh sáng đã rõ hơn nên tôi nhận ra cô ta khoảng bằng tuổi chúng tôi hoặc nhỏ hơn một chút. Đôi mắt màu xanh sẫm lanh lợi. “Cháu tưởng cậu ta làm vỡ tim mình rồi. Thế mà ông bảo cậu ta không dính líu tới pháp sư hắc ám.”

“Tôi không phải là pháp sư hắc ám,” Thomas nói. Cậu ấy đỏ mặt nhưng ít nhất cũng không đứng bồn chồn.

Ánh mắt Gideon cuối cùng lại hướng về phía tôi và tôi không thể ngăn bản thân nhìn xuống đất. Sau một khoảnh khắc như kéo dài tới cả giờ và một tiếng thở dài, ông kéo tôi lại ôm. Năm tháng cũng không tước đi sức mạnh từ đôi tay ông. Tôi đã cao hơn nên đầu tôi tựa vào vai ông thay vì áp vào bụng, cảm giác thật lạ. Thấy buồn, nhưng tôi không rõ tại sao. Có lẽ là bởi đã lâu quá rồi.

Khi ông buông tôi ra, trong ánh mắt có nét âu yếm, trái ngược với khuôn cằm nghiêm nghị. Nhưng cũng có cố gắng.

“Cháu vẫn vậy,” ông nói. “Có điều đã cao lớn hơn. Cháu phải tha lỗi cho Jessy.” Ông hơi xoay người và ra hiệu cho đứa con gái kia lại gần. “Con bé có xu hướng tham gia đánh lộn.” Khi Gideon dang hai tay ra, cô ta hơi tựa vào lòng ông. “Con bé hơi bất lịch sự nên không muốn tự giới thiệu, vậy để ông làm thay nó. Theseus, đây là Jestine Rearden. Cháu gái ông.”

Tôi chỉ nói được thế này, “Cháu còn không biết ông có cháu gái.”

“Ông cháu tôi không gần gũi lắm,” Jestine so vai. “Cho đến gần đây.” Gideon mỉm cười nhìn cô ta, nhưng nụ cười thì sắc lẹm. Nó vừa thực lại vừa không thực. Tôi chợt nghĩ có khi Jestine không phải cháu mà là bạn gái hay gì đấy của Gideon. Nhưng như thế không đúng. Tôi thấy hơi buồn nôn.

“Cho chúng ta 1 phút nhé, được không, cháu yêu? Ông tin chắc là Thomas và Theseus cần nghỉ ngơi.”

Jestine gật đầu và tủm tỉm cười. Ánh mắt cô ta hướng về phía tôi, thích thú và phấn khích. Cô ta đang nhìn gì thế? Ai chẳng trông như miếng giẻ rách sau một chuyến bay quốc tế chứ. Khi cô ta rời đi không một lời chào, Thomas nói, “Chúc ngủ ngon,” rất lớn rồi đảo mắt. Dù cho cô ta có là ai, thì cũng đã thành công ghi tên mình vào danh sách ‘đen’ của Thomas.

Sau vài phút gọi cho mẹ tôi và Morfran để báo cho họ biết là chúng tôi đã đến nơi an toàn, Gideon đưa hai đứa lên lầu, về phòng dành cho khách. Hồi tôi còn nhỏ, cha mẹ và tôi đã trải qua mùa hè cùng với ông cũng tại chính căn phòng này.

“Thế thôi à?” tôi hỏi. “Ông không định hỏi tại sao cháu đến đây ư?”

“Ông biết tại sao cháu đến đây,” Gideon nói vẻ bí ẩn. “Hai đứa có thể ngủ trong phòng dành cho khách. Và sáng mai sẽ về nhà.”

“Tiếp đón ra trò nhỉ,” Thomas lầm bầm sau khi chúng tôi kéo vali lên phòng khách trên tầng 2. Tôi cố nén cười. Khi bực, cậu ấy nói y như Morfran. “Tớ còn chẳng biết ông ấy có một đứa cháu gái.”

“Tớ cũng đâu có biết,” tôi đáp.

“Cô nàng đó đúng là một tia nắng ban mai.” Cậu ấy đặt vali ở chân cái giường khá hơn. Lạ là phòng dành cho khách hình như được trang bị riêng cho hai đứa tôi, vì kê 2 giường đơn thay vì 1 giường đôi như thường thấy. Nhưng mà Gideon biết trước là chúng tôi sẽ đến. Thomas kéo gạt chăn ra rồi ngồi xuống, cởi giày bằng mũi chân.

“Mà con bé đó đã làm gì tớ vậy?” tôi hỏi.

“Một kiểu thần chú. Tớ chẳng biết nữa. Rất hiếm thấy.”

“Nó có giết tớ được không?”

Thomas muốn nói có nhưng lúc bực mình, cậu ấy hay nói thật. “Không, miễn là cô ta dừng lại sau khi cậu ngất,” cuối cùng cậu ấy cũng nói. “Nhưng ai mà biết cô ta có chịu dừng hay không.”

Chắc là có. Cái cách cô ta nhảy bổ vào chúng tôi, cách ra đòn cho thấy cô ta chỉ muốn luyện tập, chỉ muốn kiểm tra. Cả giọng nói và cách cô ta chịu thua cũng chứng tỏ điều đó. Cô ta thấy thích thú khi bị thua.

“Bọn mình sẽ tìm câu trả lời vào sáng mai,” tôi nói và lật chăn ra.

“Chỉ là tớ không thích thế. Và tớ không cảm thấy an toàn trong ngôi nhà này. Tớ sẽ không ngủ được đâu. Có lẽ tụi mình nên thay phiên nhau ngủ.”

“Thomas, ở đây chẳng có ai định làm hại bọn mình cả,” tôi nói, cởi giày ra và leo lên giường. “Vả lại, tớ đảm bảo là cậu có thể ngăn được con nhỏ đó nếu cô ta cố làm gì. Mà cậu học câu thần chú đó ở đâu vậy?”

Cậu ấy nhún vai. “Morfran có dạy tớ tà thuật.” Miệng cậu ấy mím chặt. “Nhưng tớ không thích dùng đến nó. Nó khiến tớ cảm thấy bực mình và gian xảo sao đó.” Cậu ấy nhìn tôi với vẻ cáo buộc. “Nhưng cô ta có vẻ như không cảm thấy thế.”

“Sáng mai nói về chuyện này nhé, Thomas,” tôi nói. Cậu ấy làu bàu thêm chút nữa và dù vừa ca cẩm về chuyện không cảm thấy an toàn này nọ, cậu ấy đã bắt đầu ngáy o o 30 giây sau khi đèn tắt. Tôi khẽ khàng nhét con dao tế bên dưới gối và cố làm điều tương tự.

Sáng hôm sau, tôi xuống lầu thấy Jestine đang trong nhà bếp. Lưng cô ta xoay về phía tôi trong lúc rửa bát và dù cô ta không quay lại nhưng vẫn biết tôi đã xuống. Hôm nay, cô ta không đội mũ và mấy chục phân tóc vàng sẫm đổ xuống lưng, xen lẫn những dải tóc màu đỏ hệt như mấy sợi ruy băng.

“Tôi làm cho cậu đồ ăn sáng nhé?” cô ta hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn,” tôi nói. Trên bàn có giỏ bánh sừng bò. Tôi lấy một cái và bẻ một góc.

“Cậu muốn dùng bơ không?” cô ta hỏi và quay người lại. Có một vết bầm lớn nơi hàm cô ta. Tôi là thủ phạm. Tôi nhớ mình đã đấm Jestine, khiến cô ta cúi gập người xuống. Khi đó, tôi đâu có biết cô ta là ai. Giờ thì vết bầm đó nhìn chằm chằm vào tôi như một lời buộc tội. Nhưng sao tôi phải cảm thấy áy náy kia chứ? Cô ta đã tấn công tôi nên ăn đòn là đúng.

Cô ta đi tới tủ bát lấy ra một chiếc đĩa nhỏ và con dao cắt bơ, rồi đặt một hũ bơ lên bàn trước khi thò đầu vào tủ lạnh lấy mứt.

“Xin lỗi vì đã khiến mặt cậu bị bầm,” tôi nói và lơ đãng chỉ về phía vết thương.

Cô ta mỉm cười. “Cậu không cần xin lỗi. Tôi cũng đã rút hết khí trong phổi cậu còn gì. Tôi phải kiểm tra cậu. Và nói thẳng là, tôi không mấy ấn tượng.”

“Tôi bị say máy bay.”

“Lại viện cớ.” Cô ta tựa người vào bàn bếp và luồn một ngón tay vào đai quần bò. “Tôi đã nghe nhiều chuyện về cậu từ lúc đủ lớn để lắng nghe. Theseus Cassio, người diệt ma vĩ đại. Theseus Cassio, người sử dụng vũ khí tối thượng. Và lúc gặp cậu trong con ngõ, tôi hạ được cậu dễ như bỡn.” Cô ta mỉm cười. “Nhưng tôi nghĩ nếu tôi mà là người chết rồi thì lại là chuyện khác, đúng không?”

“Ai kể cho cậu?” tôi hỏi.

“Hội Dao Găm Đen,” cô ta nói, đôi mắt xanh sáng lóe lên. “Đương nhiên là trong số những thành viên hiện tại, Gideon có những câu chuyện hay nhất.”

Cô ta xé một mẩu bánh sừng bò và cho vào miệng như một con sóc. Hội Dao Găm Đen. Mới cách đây vài ngày, tôi còn chưa hề nghe về nó. Giờ ở đây lại nghe nó lần nữa, được phát âm chính xác. Tôi phải chật vật lắm mới giữ được giọng mình không lắp bắp.

“Hội gì kia?” tôi nói, với tay lấy hũ bơ. “Giao Gem Đen?”

Cô ta mỉm cười tự mãn. “Cậu đang chế nhạo giọng tôi đấy à?”

“Một chút.”

“Ồ. Hay cậu chỉ giả bộ ngô nghê?”

“Cũng một chút.” Tiết lộ quá nhiều sẽ là sai lầm. Nhất là vì những gì tôi tiết lộ lại là thứ tôi gần như chẳng biết gì.

Justine quay lại bồn rửa và nhúng tay vào nước, rửa nốt chỗ chén bát còn lại. “Gideon đã ra ngoài mua gì đó cho bữa trưa rồi. Ông định trở về trước khi 2 người dậy.” Cô ta xả nước trong bồn và lau khô tay bằng khăn.

“Nghe này, tôi xin lỗi nếu như đã khiến bạn cậu sợ. Thực lòng, tôi không nghĩ mình có thể đánh thắng cậu.” Cô ta nhún vai. “Đúng như Gideon nói. Tôi lúc nào cũng thích đánh lộn.” Tôi gật đầu, nhưng Thomas cần một lời xin lỗi chân thành hơn thế.

“Ai dạy phép thuật cho cậu?” tôi hỏi. “Có phải Hội đó không?”

“Đúng rồi. Và cha mẹ tôi nữa.”

“Ai dạy cậu đánh đấm?”

Cô ta hất cằm. “Không cần dạy nhiều. Vài người giỏi bẩm sinh thôi, không đúng sao?”

Trong lòng tôi có 2 suy nghĩ về đứa con gái này. Thứ nhất là cô ta là cháu gái của Gideon và chỉ cần lý do đó thì tôi cũng có thể tin cô ta. Thứ hai là dù cô ta có phải là cháu gái mình hay không thì Gideon cũng không thể khống chế được con bé này. Không ai có thể. Mặt cô ta đầy thủ đoạn.

Thomas lục đục trên tầng hai. Chúng tôi nghe tiếng sàn nhà cọt kẹt và tiếng nước chảy khi vòi sen bật. Ở đây có cảm giác thật lạ, giống như hồn thoát xác hay mộng du. Hầu hết mọi thứ vẫn y như những gì tôi nhớ, ví dụ như cách sắp xếp nội thất. Nhưng những thứ còn lại thì khác biệt hoàn toàn. Như sự có mặt của Jestine chẳng hạn. Cô ta đi quanh nhà bếp, tay cầm giẻ lau chùi. Trông cô ta tự nhiên như ở nhà, giống như người thân của Gideon. Không biết tại sao nhưng cảm giác thân thuộc đó làm tôi nhớ cha theo cách mà bao lâu nay tôi không làm.

Cửa mở và vài giây sau Gideon nặng nề bước vào nhà bếp, Jestine đón túi thực phẩm và bắt đầu dỡ ra.

“Theseus,” Gideon nói và quay người lại. “Cháu ngủ thế nào?”

“Ngon ạ,” tôi đáp, một lời nói dối đầy khách khí. Dù tôi bị say máy bay và kiệt sức nhưng bầu không khí lại quá căng thẳng. Tôi nằm thao thức không biết bao lâu, lắng nghe tiếng ngáy nhè nhẹ của Thomas. Giấc ngủ rồi cũng tới nhưng lại chập chờn và đầy ác mộng.

Gideon nhìn tôi chăm chú. Trông ông vẫn còn trẻ. Ý tôi là, trông ông già, nhưng không già hơn nhiều so với cách đây 10 năm, như thế với tôi là trẻ rồi. Ông xắn tay sơ mi màu xám đến khuỷu và mặc quần kaki. Ông mang dáng vẻ phong trần, giống Idiana Jones24* lúc về hưu. Điều đó làm tôi ước giá như mình không chuẩn bị buộc tội ông là một thành viên dối trá, đâm sau lưng của một hội kín.

(24) Nhân vật chính trong series phim cùng tên.

“Ông nghĩ chúng ta nên nói chuyện,” ông nói và đi ra khỏi nhà bếp.

Khi chúng tôi đến phòng làm việc, ông kéo cửa đóng lại đằng sau và tôi hít sâu. Họ nói rằng mùi là thứ ký ức mạnh nhất. Tôi tin điều đó. Não của bạn không bao giờ quên được một mùi đặc trưng nào đó và mùi của những cuốn sách cổ bọc da trong phòng này rõ ràng là vô cùng đặc trưng. Tôi liếc những kệ sách được gắn cố định vào tường và được lấp đầy không chỉ bằng những cuốn sách huyền bí, mà còn những tác phẩm kinh điển: Alice lạc vào xử sở kỳ diệu, Chuyện kể về hai thành phố và Anna Karenina nổi bật giữa những chồng sách. Cái thang cuộn cũ vẫn còn đứng đó, im lìm trong góc, sẵn sàng chờ người leo lên. Hoặc dùng đến, tôi nghĩ.

Tôi xoay người lại với nụ cười tươi, cảm thấy như trở về hồi 4 tuổi, nhưng cảm giác đó mau chóng phai đi khi tôi nhìn mắt kính của Gideon đã trễ xuống mũi thấp đến thế nào. Đây sẽ là cuộc nói chuyện mà những lời nói ra sẽ không bao giờ biến mất và tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình chưa chuẩn bị tinh thần. Nếu chúng ngồi ôn lại chuyện cũ, nghe Gideon kể về cha và để ông dắt đi thăm thú loanh quanh thì tốt biết mấy. Thật tốt biết mấy.

“Ông biết cháu sẽ đến,” tôi nói. “Ông biết tại sao cháu ở đây không?”

“Ông nghĩ gần như cả thế giới siêu linh đều biết lý do cháu ở đây. Việc tìm kiếm của cháu bí mật như một con voi chạy loạn ấy.” Ông dừng lại và chỉnh cặp kính. “Nhưng đấy cũng không phải câu trả lời tử tế. Ông cho rằng cháu có thể nói ông biết cháu đang theo đuổi cái gì. Nhưng không biết chính xác lý do cháu đến đây.”

“Cháu đến để nhờ ông giúp đỡ.”

Ông mỉm cười. “Thế cháu nghĩ ông có thể giúp cháu thế nào?”

“Cách để Thomas và cháu mở được cánh cửa vào thế giới bên kia.”

Mắt Gideon vội liếc về phía hành lang. “Ông đã nói với cháu rồi, Theseus,” ông thận trọng nói. “Điều đó là bất khả thi. Và cháu cần buông cô gái đó đi.”

“Cháu không thể buông tay. Vết Anna bị chém sau nghi lễ đầu tiên tại nhà cô ấy. Nó bằng cách nào đó kết nối cô ấy với con dao tế. Cô ấy cố thoát ra. Ông hãy cho cháu biết làm cách nào để đưa cô ấy ra khỏi đó và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.” Hoặc ít nhất là bình thường như mọi khi.

“Cháu có nghe ông nói không?” ông gắt. “Điều gì khiến cháu nghĩ ông biết làm một chuyện như vậy?”

“Cháu không nghĩ là ông biết,” tôi nói. Tôi thò tay vào túi sau, lấy ra bức ảnh chụp ông và những thành viên còn lại của Hội. Ngay cả khi ở trong tay tôi, nó cũng trông không thật. Lâu nay, ông đã dính líu tới một thứ thế này nhưng lại không bao giờ nhắc tới. “Cháu nghĩ là họ biết.”

Gideon nhìn tấm ảnh. Ông không hề cố lấy nó. Ông không cố làm gì cả. Tôi mong một điều gì đó khác. Giận dữ, hay ít nhất là lùi lại. Thế nhưng ông lại hít sâu và gỡ kính xuống xoa xoa sống mũi bằng ngón cái và ngón trỏ.

“Họ là ai?” tôi hỏi khi phát ốm với sự im lặng của ông.

“Họ,” ông nói rầu rĩ, “là thành viên của Hội Dao Găm Đen.”

“Những người tạo ra con dao tế,” tôi nói.

Gideon đeo lại kính và uể oải đi lại bàn làm việc ngồi xuống. “Đúng,” ông nói. “Những người tạo ra con dao tế.”

Đó là điều tôi đã nghĩ. Nhưng vẫn không thể tin nổi. “Tại sao ông không nói cho cháu biết?” tôi hỏi. “Suốt những năm qua?”

“Cha cháu cấm. Cậu ấy đã cắt đứt với Hội trước khi cháu ra đời. Khi cậu ấy cảm thấy lương tâm cắn rứt. Khi cậu ấy bắt đầu quyết định linh hồn nào nên giết và linh hồn nào nên tha.” Nhiệt huyết thoáng trào lên trong giọng nói của Gideon. Rồi lại tan biến đi và mặt ông chỉ còn lại vẻ nản chí. “Hội Dao Găm Đen tin rằng con dao tế chỉ phục vụ cho một mục đích thuần túy. Chứ không phải là công cụ phục vụ cho ý chí của một ai đó. Trong mắt họ, cháu và cha cháu đã vấy bẩn nó.”

Cha tôi đã vấy bẩn nó. Đúng là nhảm nhí. Con dao tế và mục đích của nó đã dẫn đường cho tôi suốt cuộc đời. Vì nó mà cha tôi đã phải trả giá bằng cả mạng sống. Cái thứ thổ tả đó phải phục vụ mục đích của tôi. Nó nợ tôi. Nợ chúng tôi.

“Ông có thể biết được cháu đang nghĩ gì trong đầu, Theseus. Có lẽ ông không giỏi bằng đứa bạn ngoại cảm của cháu trên gác, nhưng ông có thể. Những lời nói của ông không xoay chuyển được cháu. Không một chút nào. Hội đã tạo ra con dao tế để gửi những người chết về đúng chỗ của họ. Giờ cháu lại muốn dùng nó để đưa một cô gái đã chết trở lại. Ngay cả khi có cách đi nữa thì họ thà hủy con dao còn hơn là chứng kiến điều đó xảy ra.”

“Cháu phải làm điều này. Cháu không thể để cô ấy chịu đau đớn mà không thử một lần.” Tôi nuốt khó nhọc và nghiến răng. “Cháu yêu cô ấy.”

“Con bé đã chết rồi.”

“Điều đó với cháu không có ý nghĩa giống như với những người khác.”

Vẻ vô cảm lướt qua mặt ông khiến tôi khó chịu. Trông ông giống như một người đang đối mặt với một loạt những người cầm súng.

“Lần trước đến đây, cháu còn quá bé,” ông nói. “Điều duy nhất thường trực trong đầu cháu là liệu mẹ cháu có cho phép ăn 2 suất bánh nhân táo không.” Đôi mắt ông lướt về phía chiếc thang cuộn nằm trong góc. Ông hình dung tôi ở đó, cười khanh khách trong khi ông đẩy nó dọc theo những giá sách.

“Gideon. Cháu không còn là một thằng nhóc nữa. Hãy đối xử với cháu như với cha cháu vậy.” Nhưng thật sai lầm khi nói ra điều đó, ông nhăn mặt như thể vừa bị tôi tát.

“Hiện giờ, ông không thể làm điều này được,” ông nói, với chính mình và cả với tôi. Tay ông vẩy vẩy vẻ chán nản và hai vai rũ xuống khi ông vùi người vào ghế bành, một phần trong tôi cũng muốn để ông nghỉ ngơi. Nhưng tiếng hét của Anna vẫn còn nguyên trong tai tôi.

“Cháu không có thời gian cho chuyện này,” tôi nói, nhưng ông nhắm mắt lại. “Cô ấy đang chờ cháu.”

“Con bé ở Địa ngục, Theseus. Thời gian chẳng có nghĩa gì với con bé, dù dài hay ngắn. Nỗi đau và sự sợ hãi là triền miên và dù cho cháu dành bao nhiêu giờ phút đau đáu về con bé đi chăng nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Gideon...”

“Để ông nghỉ,” ông nói. “Điều ông phải nói chẳng mang lại chút hiệu quả nào. Cháu còn không hiểu ư? Ông không gửi cho cháu bức ảnh đó. Là Hội. Họ muốn cháu đến đây.”