CHƯƠNG 18
Anna và tôi ngồi bên chiếc bàn tròn bằng gỗ, nhìn chăm chú vào thảm cỏ trải dài, xanh mướt, chưa bị máy cắt cỏ xén đi. Những ngọn cỏ và hoa dại màu vàng, màu trắng rung rinh trong cơn gió nhẹ mà tôi không cảm thấy được, chụm lại với nhau. Chúng tôi đang ngồi ngoài hiên, chắc là thuộc về ngôi nhà Victoria của em.
“Em yêu mặt trời,” em nói và đúng là mặt trời đẹp thật, một màu sáng chói, rực rỡ, biến thảm cỏ thành những lưỡi lam bạc.
Nhưng không nóng. Cơ thể tôi không cảm giác gì, tôi không có ý niệm gì về chiếc ghế tựa hay ghế băng mà hẳn là tôi đang ngồi và nếu như tôi quay đầu để nhìn ra xa phía sau mặt em, thì sẽ chẳng có gì ở đấy.
Đằng sau tôi không có nhà. Chỉ có ấn tượng về một ngôi nhà, trong tâm trí tôi. Mọi thứ đều nằm trong tâm trí tôi.
“Thật hiếm hoi,” em nói và rốt cuộc, tôi đã có thể nhìn thấy em. Tôi đưa mắt nhìn và thấy em ở đó, mặt khuất trong bóng tối. Mái tóc đen rủ xuống, nằm yên trên vai, ngoại trừ một vài sợi đi lạc rơi gần cổ, bay bay trong gió nhẹ. Tôi với tay qua bàn, chắc mẩm rằng sẽ với không tới hoặc cái bàn chết tiệt này sẽ mất đi hình dạng. Nhưng lòng bàn tay tôi chạm tới vai em, mái tóc đen lành lạnh chạm vào ngón tay tôi. Tôi nhẹ nhõm vô cùng khi chạm được vào em. Em bình an. Vô sự. Ánh nắng đậu trên hai má em.
“Anna.”
“Nhìn xem,” em nói và mỉm cười. Giờ đã có cây cối, bao quanh khoảng đất trống. Ở giữa những thân cây có bóng một con nai. Nó thoắt ẩn thoắt hiện, một hình khối tối màu và tôi nghĩ về chì than tô lên một bức tranh. Rồi nó biến mất và Anna ở bên cạnh tôi. Quá gần. Thân người em đang tựa vào tôi.
“Đây là có phải là điều chúng mình đáng ra phải sở hữu không?” tôi hỏi.
“Đây là điều chúng mình đang sở hữu,” em đáp.
Tôi nhìn xuống tay em và xua đi một con bọ cánh cứng đang bò lổm ngổm. Nó ngã ngửa ra, chân khua lung tung. Tôi choàng tay quanh người em. Hôn lên vai và hõm cổ em. Dưới sàn, con bọ cánh cứng trở thành một cái vỏ rỗng, bong tróc. Sáu cái chân lìa ra bên cạnh. Da em chạm vào má tôi mát dịu và dễ chịu. Tôi muốn ở đây mãi mãi.
“Mãi mãi,” Anna thì thầm. “Nhưng sẽ mất điều gì?”
“Sao cơ?”
“Họ sẽ lấy đi thứ gì?”
“Họ?” tôi hỏi và chỉnh tư thế em lại một chút. Thịt em cứng đanh và những khớp xương trở nên lỏng lẻo. Khi em rơi xuống đất nghe lóc cóc, tôi thấy em chỉ là một con rối bằng gỗ mặc chiếc váy giấy màu xám. Gương mặt không đường nét và trống rỗng, ngoại trừ một từ màu đen, cháy sáng lách tách.
HỘI.
Tôi thức giấc, suýt chút nữa thì rớt xuống giường và thấy Thomas lay vai mình.
“Cậu ổn chứ?”
“Ác mộng,” tôi lẩm bẩm. “Có chút không yên.”
“Không yên?” Thomas chụp lấy mép chăn của tôi. “Tớ không biết lại toát mồ hôi nhiều thế. Để tớ đi lấy cho cậu cốc nước.”
Tôi ngồi dậy và bật đèn bàn lên. “Không, tớ không sao.” Nhưng không phải thế và điều đó có thể được khẳng định qua nét mặt của cậu ấy. Không yên là nói giảm nói tránh. Tôi có cảm giác như mình sắp nôn ra hoặc hét lên hoặc cả hai cùng lúc.
“Là Anna à?”
“Dạo này thì lúc nào mà không là Anna?” Thomas không nói gì và tôi nhìn chằm chằm xuống sàn. Chỉ là một giấc mơ thôi. Chỉ là một cơn ác mộng mà lúc nào tôi chẳng có. Không có nghĩa gì cả. Không thể có nghĩa gì hết. Anna không biết bất kỳ điều gì về Hội, em không biết về thứ gì hết. Mọi thứ em nhìn thấy và cảm thấy chỉ là đau đớn. Nghĩ tới em ở đó, bị nhốt chung với tàn dư của gã pháp sư, khiến tôi muốn đấm cái gì đấy tới khi xương gãy vụn. Em đã chịu một lời nguyền trong hàng thập kỷ mà vẫn đứng vững, nhưng chuyện này sẽ làm em tan vỡ. Nếu như em không biết tôi là ai, hoặc em là ai lúc tôi đến được đó thì sao? Nếu em không phải là con người thì sao?
Sẽ mất thứ gì? Một cuộc đổi chác ư? Tôi sẽ làm. Tôi sẽ, tôi...
“Này,” Thomas đột ngột cất tiếng. “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Nhưng bọn mình sẽ cứu cô ấy ra. Tớ hứa.” Cậu ấy vươn tay lay tôi. “Đừng nghĩ vớ vẩn nữa.” Cậu ấy hơi cười cười. “Và đừng có nghĩ rõ ràng như vậy. Tớ đau đầu lắm.”
Tôi nhìn Thomas. Phần tóc bên trái của cậu ấy thẳng mượt. Phần bên phải dựng đứng. Cậu ấy trông giống Sabretooth30*. Nhưng cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc khi hứa rằng chúng tôi sẽ theo vụ này tới cùng. Cậu ấy có sợ, sợ đến chết đi được. Nhưng Thomas lúc nào mà chẳng sợ. Điều quan trọng là nỗi sợ đó không đủ mạnh để ngăn Thomas làm những điều phải làm. Và thế không có nghĩa là Thomas không dũng cảm.
(30) Một nhân vật trong loạt phim “X-men”.
“Cậu là người duy nhất thực sự ủng hộ tớ trong chuyện này,” tôi nói. “Tại sao thế?”
Cậu ấy nhún vai. “Tớ không biết người khác thế nào. Nhưng... cô ấy là Anna của cậu.” Cậu ấy lại nhún vai. “Cậu quan tâm tới cô ấy. Cô ấy quan trọng. Nghe này,” cậu ấy đưa tay vuốt mặt ngược lên phần tóc dựng đứng. “Nếu là... nếu là Carmel, tớ cũng sẽ làm như thế. Và tớ cũng muốn cậu giúp.”
“Tớ rất tiếc về chuyện Carmel,” tôi nói và cậu ấy xua xua tay.
“Tớ không ngờ chuyện lại xảy ra như thế. Xem ra là tớ nên để ý. Tớ nên nhận ra cô ấy không thực sự...” Cậu ấy nói nhỏ dần và mỉm cười buồn bã. Tôi có thể nói rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến Thomas, rằng Carmel có tình cảm với cậu ấy. Nhưng như vậy không làm mọi chuyện dễ dàng hơn và có khi cậu ấy cũng không tin tôi.
“Đó là lý do tớ sẽ giúp cậu,” cậu ấy nói và đứng thẳng người lên. “Sao? Cậu nghĩ tất cả là vì mình đấy hả? Cậu đã làm tớ đa cảm thế này?”
Tôi phì cười. Những dấu tích của cơn ác mộng đang phai dần. Nhưng khuôn mặt gỗ cùng những con chữ cháy sáng trên đó chắc sẽ còn lưu lại một thời gian dài nữa.
Tôi nghĩ trong ngôi nhà này Jestine làm chỉ mỗi một việc là chuẩn bị bữa sáng. Mùi trứng bơ tỏa khắp tầng dưới và khi rẽ vào nhà bếp, tôi thấy trên bàn, rất nhiều thức ăn đã được dọn ra sẵn sàng: một xoong cháo yến mạch, hai món trứng (trứng bác và trứng lòng đào), xúc xích, thịt lợn muối, một giỏ trái cây, bánh mì nướng và toàn bộ kho mứt của Gideon (trong đó có mứt rau mà họ gọi là sốt “Marmite”. Rùng cả mình).
“Cô và Gideon bí mật quản lý một BB 31* à?” tôi hỏi, và cô ta nhếch mép cười.
(31) Bed and Breakfast (giường và bữa sáng): Một loại nhà nghỉ nhỏ cung cấp phòng và phục vụ bữa sáng.
“Làm như ông chịu tiếp nhiều khách lắm vậy. Không, tôi chỉ thích nấu nướng và để lúc nào ông cũng được ăn no thôi. Mà đừng ngồi xuống vội,” Jestine nói và chĩa một chiếc bàn xẻng vào ngực tôi. “Ông đang trong phòng làm việc để chuẩn bị đi ra ngoài. Cậu nên chúc ông may mắn.”
“Tại sao? Ông đang gặp nguy hiểm gì à?”
Đôi mắt Jestine không thể hiện bất kỳ manh mối gì và cô ta cũng chẳng tỏ vẻ nao núng. Cái đầu tôi bảo không được thích con bé này. Nhưng tôi vẫn thích.
“Được,” tôi nói.
Phòng làm việc yên tĩnh nhưng khi tôi mở cửa ra, ông đang ở đó, đằng sau bàn, nhẹ nhàng mở một ngăn kéo và lục những món đồ bên trong. Ông chỉ liếc nhìn tôi một cái nhưng đôi tay vẫn nhịp nhàng làm tiếp công việc.
“Ngày mai các cháu sẽ đi,” Gideon nói. “Ông thì hôm nay.”
“Đi đâu ạ?”
“Đương nhiên là đến Hội,” ông đáp cụt ngủn. Nhưng tôi biết điều đó. Ý tôi là ở đâu, ví dụ như, ở đâu trên bản đồ kìa. Nhưng mà có thể ông cũng biết điều đó rồi.
Gideon mở một ngăn kéo và lấy mấy con dao tế giả từ chiếc hộp nhung đỏ. Ông tra từng cái một vào vỏ da, rồi cho cả vào một cái túi lụa được buộc lại và cất vào chiếc vali để mở đặt trên ghế mà tôi không hề để ý thấy.
Cảm giác nhẹ nhõm lạ lùng làm giãn các cơ bắp căng cứng suốt mấy tuần qua. Mấy tháng qua. Đó là cảm giác nhẹ nhõm khi có được cơ hội và thoáng thấy một tia sáng cuối đường hầm.
“Jestine đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi đấy ạ,” tôi nói. “Ông còn thời gian để ăn trước khi đi, đúng không?”
“Có.” Hai tay ông run run khi ông xếp vài chiếc sơ mi đã gấp lên trên cùng.
“Ưm...,” tôi không biết phải nói gì nữa. Cách ông run run khiến tôi thấy căng thẳng. Nó cho thấy tuổi tác của ông và cách ông tựa vào ghế cũng thế, như thể ông bị còng.
“Ông đã hứa với cha cháu,” ông nói khẽ. “Nhưng cháu chắc chắn sẽ tiếp tục. Cháu không từ bỏ. Tính cách đó cháu thừa hưởng từ cậu ấy. Thực ra là từ cả cha và mẹ cháu.”
Tôi mỉm cười, nhưng ông không có ý khen ngợi.
“Tại sao chúng ta không đi cùng nhau?” tôi hỏi và ông lừ mắt nhìn tôi. Ánh nhìn đó ý nói, Cháu là người bắt đầu chuyện này. Tôi sẽ không nao núng hay bồn chồn. Tôi sẽ không để ông thấy mình hồi hộp vì những chuyện sắp làm.
“Vậy chúng ta đến đó bằng cách nào? Có xa không?” Khi vuột ra khỏi miệng, hai câu hỏi nghe thật lố bịch. Như thể tôi mong lên xe điện ngầm và đi hết bốn trạm là đến ngay cửa nhà của một hội thầy pháp cổ xưa vậy. Nhưng mà biết đâu lại là như thế. Đang là thế kỷ XXI. Đến nơi và tìm thấy một nhóm bô lão mặc áo chùng nâu xem ra cũng kỳ quái chẳng kém.
“Jestine sẽ đưa các cháu đi,” Gideon đáp. “Con bé biết đường.”
Những câu hỏi bắt đầu lăn lăn trong đầu và nhanh chóng biến thành ảo tưởng và đoán mò. Tôi tưởng tượng ra Hội khi tìm thấy họ. Tôi hình dung ra cảnh vươn tay về phía Anna xuyên qua một cánh cổng chia cách các chiều không gian. Xen lẫn những hình ảnh đó là con búp bê gỗ cùng những chữ cái màu đen hướng về phía tôi như một cảnh trong phim kinh dị.
“Theseus.”
Tôi nhìn lên. Lưng của Gideon giờ đã thẳng lại và vali đã được đóng chặt.
“Ông sẽ không bao giờ chọn phương án này,” ông nói. “Từ lúc đến đây, cháu đã làm ông không còn cách nào khác.”
“Đó là một phép thử, đúng không?” tôi hỏi và Gideon nhìn xuống. “Tệ đến thế nào? Điều gì sẽ đang chờ đợi chúng cháu khi ông đang ngồi trên tàu, hoặc ghế sau của một chiếc Rolls-Royce sai bảo tài xế?”
Trông ông không có vẻ để tâm. Thực ra, ông đang lên dây chiếc đồng hồ bỏ túi.
“Ông thậm chí không lo lắng cho cả Jestine?”
Gideon xách vali lên. “Jestine,” ông thở hắt ra và đi ngang qua tôi. “Jestine có thể tự chăm sóc bản thân.”
“Cô ấy không phải là cháu của ông, đúng không?” tôi nói khẽ. Ông dừng lại trước khi mở cửa. “Vậy cô ấy là ai? Cô ấy thực ra là ai?”
“Cháu còn chưa nghĩ ra sao?” ông hỏi. “Con bé là người được họ huấn luyện để thay thế cháu.”
“Món xúc xích này đúng là không thể tin nổi,” Thomas nói trong khi nhồm nhoàm nhai.
“Banger32*,” Jestine chỉnh. “Ở đây gọi là banger.”
(32) Từ của Anh dùng để chỉ xúc xích.
“Sao lại thế?” Thomas hỏi, tỏ vẻ chán ghét khi ăn nốt phần còn lại.
“Tôi đâu có biết,” Jestine cười khanh khách. “Cứ gọi vậy thôi.”
Tôi gần như không nghe gì. Tôi chỉ nhét các thứ vào miệng như rô bốt và cố không nhìn chằm chằm vào Jestine. Cách cô ta mỉm cười rồi bật cười thành tiếng và cách cô ta lấy lòng Thomas thành công dù cậu ấy còn nhiều hoài nghi chẳng ăn nhập gì với điều Gideon nói. Ý tôi là, cô ta rất... dễ mến. Cô ta không che giấu điều gì và cũng không nói dối chúng tôi. Jestine thậm chí còn không hành xử như thể chúng tôi không xứng phải nhọc công nói dối. Và Jestine có vẻ quan tâm tới Gideon dù rõ ràng cô ta trung thành với Hội.
“Tôi no rồi,” Thomas tuyên bố. “Tôi đi tắm đây.” Cậu ấy đứng lên và ngập ngừng với nét mặt ngượng nghịu. “Nhưng tôi sẽ giúp cô dọn dẹp.”
“Đi đi,” Jestine bật cười và hất tay cậu ấy ra khỏi đĩa ăn. “Cas và tôi dọn rửa cũng được.” Sau khi tin chắc là Jestine nghiêm túc, cậu ấy nhún vai nhìn tôi và đi lên gác.
“Cậu ấy không có vẻ gì lo lắng hết nhỉ,” Jestine nhận xét khi cầm mấy cái đĩa lên mang ra bồn rửa. Và cô ta nói đúng. Thomas như vậy thật. “Cậu ấy luôn liều lĩnh như thế à? Hai người làm bạn với nhau được bao lâu rồi?”
Liều lĩnh? Tôi chưa bao giờ nghĩ Thomas liều lĩnh. “Một thời gian rồi,” tôi đáp. “Có lẽ chỉ là cậu ấy quen với chuyện này rồi thôi.”
“Thế cậu có quen không?”
Tôi thở dài và đứng lên cất mứt vào tủ lạnh. “Không. Người ta không thực sự quen được những chuyện như vậy.”
“Nó như thế nào? Ý tôi là, có phải cậu luôn sợ hãi không?” Jestine quay lưng về phía tôi khi hỏi. Người thay thế tôi đang cố moi thông tin từ tôi. Còn lâu tôi mới hướng dẫn hay huấn luyện cô ta trước khi nghỉ việc. Jestine ngoái lại nhìn tôi, chờ đợi.
Tôi hít sâu. “Không phải. Không hẳn là sợ. Mà là để giữ mình cảnh giác và tập trung. Tôi nghĩ nó giống như là dọn dẹp hiện trường phạm tội vậy. Chỉ là tương tác thôi.”
Jestine cười khúc khích và cột tóc ra sau để nó không vướng vào bồn rửa, đuôi tóc vàng sẫm buông dài xuống lưng, khiến tôi nhớ bộ dạng của cô ta vào đêm chúng tôi đến đây, khi cô ta tấn công chúng tôi. Có thể tôi phải giải quyết con bé này.
“Cậu cười gì đấy?” Jestine hỏi.
“Không có gì,” tôi nói. “Chẳng phải cô đã biết về ma quỷ rồi hay sao? Hội chắc phải dạy cho cô rồi chứ.”
“Tôi cũng thấy vài lần rồi. Nhưng nếu chạm trán với ma, tôi sẽ chiến đấu.” Jestine rửa một cốc cà phê và đặt nó vào rá.
“Nhưng không giống cậu.” Cô ta nhúng tay trở vào bồn nước đầy bọt và ré lên.
“Gì thế?”
“Tôi bị đứt tay,” cô ta lẩm bẩm và rút tay lên. Có một vết cắt chạy giữa đốt tay thứ nhất và thứ hai, máu lẫn nước chảy xuống lòng bàn tay cô ta. “Cái đĩa đựng bơ bị mẻ. Cũng nhẹ thôi nhưng nước làm nó trông có vẻ nặng.”
Tôi biết thế, nhưng vẫn chộp lấy một chiếc khăn và quấn quanh ngón tay Jestine. Tôi cảm thấy mạch cô ta đập qua lớp vải mỏng.
“Băng cá nhân đâu?”
“Không nặng đến thế,” Jestine nói. “Một phút nữa sẽ hết chảy máu. Nhưng cậu rửa nốt hộ tôi đi.” Cô ta cười tươi. “Tôi sợ bị xót.”
“Được thôi,” tôi nói và cười đáp lại. Jestine cúi đầu, ấn ấn và thổi vào vết cắt. Tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta. Tôi vẫn còn đang cầm tay Jestine.
Chuông cửa đột ngột vang lên. Tôi giật mình buông tay ra và suýt kéo theo cái khăn. Tôi không biết tại sao, nhưng trong 1 giây, não tôi đã chắc chắn rằng đó sẽ là Anna. Em sẽ đập cửa đến long cả bản lề bằng đôi tay chằng chịt mạch máu đen, chuẩn bị bắt quả tang tôi tại trận trong tình trạng không đứng đắn. Nhưng chúng tôi chỉ rửa bát thôi mà. Và tôi vẫn đứng đắn.
Jestine ra mở cửa và tôi thò tay xuống bồn nước đầy xà phòng, quờ tay tìm cái đĩa mẻ. Tôi chẳng quan tâm ai gọi cửa.
Điều duy nhất quan trọng là đó không phải Anna và ngay cả khi là em đi nữa, tôi cũng hoàn toàn vô tội, chỉ đang cọ rửa chảo rán trứng thôi. Nhưng Jestine tự nhiên cao giọng và có giọng con gái đáp lại. Tôi dựng hết tóc gáy. Tôi ngoái lại nhìn, vừa đúng lúc trông thấy Carmel lao vào.