← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Vấn đề được tháo gỡ nhẹ nhàng, vợ chồng McKisco không ở đó và lúc nàng vừa trải tấm áo choàng thì hai người đàn ông - người đội mũ dô kề và người cao ráo, tóc vàng hoe muốn cưa người hầu ra làm đôi - rời nhóm tiến đến chỗ nàng.

– Xin chào, - Dick per nói. Trông chàng mệt mỏi. - Xem này, dù có cháy nắng hay không, sao hôm qua cô lại tránh xa? Chúng tôi thấy lo cho cô.

Rosemary ngồi dậy và tiếng cười khe khẽ, vui vẻ của nàng đón chào hai kẻ đột nhập.

– Chúng tôi không biết sáng nay cô có đến không, - Dick per nói. - chúng tôi cứ tới, mang đồ ăn thức uống, vì thế đây là một lời mời đích thực.

Chàng có vẻ chu đáo và duyên dáng, giọng chàng hứa hẹn sẽ chăm lo cho nàng, chỉ lát nữa thôi là sẽ khai mở toàn bộ thế giới mới mẻ cho nàng, mở ra một chuỗi vô tận những tiềm năng huy hoàng. Chàng cố giới thiệu sao cho không nhắc đến tên nàng và để nàng hiểu rằng mọi người đều biết nàng là ai, nhưng rất tôn trọng cuộc sống riêng tư của nàng, một cử chỉ lịch thiệp mà Rosemary không thấy ở những người trong nghề, kể từ khi nàng thành công.

Nicole per, tấm lưng rám nắng càng tôn thêm những hạt trai, đang đọc lướt cuốn sách dạy nấu món gà Maryland. Nàng khoảng hai mươi tư, Rosemary đoán vậy, mặt nàng có thể nói là xinh xắn theo kiểu truyền thống, nhưng ấn tượng khác thường nhất là cấu trúc và dấu ấn mạnh mẽ, dường như các đường nét và sự sinh động của vầng trán, nước da, làm ta liên tưởng mọi thứ với khí chất và cá tính, được đúc nặn theo kiểu của Rodin [6] , rồi gọt tỉa, chau chuốt cho đến thời điểm một sơ suất duy nhất làm hỏng hẳn ảnh hưởng và chất lượng, không sao sửa chữa nổi. Nhà điêu khắc đã liều lĩnh thử nhiều dịp lên khuôn miệng, đường cong của môi trên như cây cung của thần Ái tình trên trang bìa tạp chí, chia sẻ nét độc đáo với những thứ còn lại.

– Cô ở đây lâu không? - Nicole hỏi. Giọng nàng trầm, gần như khàn khàn.

Rosemary chợt nghĩ mẹ con nàng có thể ở lại thêm tuần nữa.

– Không lâu lắm, - nàng trả lời mơ hồ. - Chúng tôi đã ra nước ngoài một thời gian dài, hồi tháng Ba ghé bờ Sicily và tiến dần lên phía Bắc. Tháng Giêng vừa qua, khi quay một bộ phim tôi bị viêm phổi và vừa hồi phục.

– Chao ôi! Chuyện xảy ra như thế nào vậy?

– Ô, vì một cuộc bơi, - Rosemary khá miễn cưỡng phải thổ lộ chuyện cá nhân. - Một hôm, tôi ngẫu nhiên bị cúm mà không biết, hồi đó họ đang quay cảnh tôi lao xuống một con kênh ở Venice. Đó là một cảnh rất đắt tiền, nên tôi phải lao đầu xuống nước nhiều lần suốt buổi sáng. Mẹ tôi có bác sĩ ngay tại đó nhưng cũng chẳng ích gì, tôi vẫn bị viêm phổi. - Nàng quyết thay đổi chủ đề trước khi họ trò chuyện. - Các vị có thích nơi này không?

– Chắc người ta phải thích nó lắm, - Abe North từ tốn đáp. - Họ sáng tác ra nó mà. - Anh ta quay mái đầu quý phái, chậm rãi để cái nhìn dịu dàng và trìu mến đọng lại nơi vợ chồng per.

– Ồ, còn anh thì sao?

– Đây mới chỉ là mùa thứ hai khách sạn mở vào mùa hè, - Nicole giải thích. - Chúng tôi đã thuyết phục Gausse giữ lại một đầu bếp, một người hầu và một phu khuân vác, tự túc bằng tiền của mình, và năm nay còn khá hơn nữa.

– Nhưng anh chị không ở khách sạn.

– Chúng tôi đã xây nhà ở Tarmes.

– Giả định là mọi địa điểm ở miền Bắc như Deauville chẳng hạn, đều bị người Nga và người Anh không sợ lạnh chọn hết, trong khi một nửa số người Mỹ chúng ta từ vùng khí hậu nhiệt đới, vì thế chúng tôi mới tới đây.

Người thanh niên có diện mạo Latinh đang giở từng trang tờ New York Herald .

– Những người này thuộc quốc tịch nào vậy? - Anh ta hỏi và đột ngột đọc bằng giọng Pháp nhẹ nhàng, - “Ông Pandely Vlasco, bà Pasche, Seraphim Tullio, Maria, Amalia Roto Mais, Moises Teubel, bà Paragoris, Apostle Alexandre, Yolanda Yosfuglu và Geneveva de Momus đã đăng ký tại khách sạn Palace ở Vevey!”. Người thu hút tôi nhiều nhất là Geneveva de Momus. Chạy đến tận Vevey để ngắm Geneveva de Momus một cái cũng bõ.

Anh ta đứng dậy với vẻ bồn chồn đột ngột, duỗi người bằng một động tác mau mắn. Anh trẻ hơn per và North vài tuổi, cao ráo, thân hình rắn rỏi nhưng quá gầy, dường như sức lực dồn hết vào đôi vai và cánh tay. Thoáng nhìn, anh ta điển trai theo kiểu truyền thống, nhưng trên mặt luôn thoáng vẻ chán chường làm hỏng cả vẻ đẹp mãnh liệt của đôi mắt nâu. Sau này, người ta còn nhớ tới chúng khi đã quên khuôn miệng bất lực làm tăng thêm sự buồn chán, vầng trán trẻ trung song có những nếp nhăn khổ sở và bất lợi.

– Chúng tôi tìm ra một số người danh giá trong báo Mỹ tuần qua, - Nicole nói. - Bà Evelyn Oyster và... những người khác là ai nhỉ?

– Ông S. Flesh, - per đáp và cũng đứng dậy. Chàng cầm cái cào và bắt đầu chăm chú bới những hòn đá nhỏ ra khỏi cát.

– Ồ, phải rồi, S. Flesh, không biết ông ta có làm các vị sởn gáy không đây?

Rosemary thấy thật yên bình với Nicole, còn yên bình hơn với mẹ nàng. Abe North và Barban - anh chàng người Pháp - đang nói chuyện về Morocco, còn Nicole chép lại một kiểu may. Rosemary ngắm nghía đồ đạc của họ: bốn cái ô lớn tạo thành một vòm mát rượi, một buồng tắm cơ động để mặc đồ, một con ngựa cao su chạy bằng khí nén là những thứ mới mẻ mà Rosemary chưa thấy bao giờ, vì là thứ hàng lứa đầu của ngành sản xuất đồ xa xỉ sau chiến tranh, và chắc chắn họ là những người mua đầu tiên. Nàng suy ra rằng họ là hạng người sang trọng, và tuy mẹ nàng đã dạy phải coi chừng những kẻ ăn không ngồi rồi như thế này, song ở nơi đây nàng không cảm thấy thế chút nào. Thậm chí trong sự bất động hoàn toàn của họ như sáng nay, nàng vẫn cảm thấy một mục đích, một công việc, một khuynh hướng, một hành động sáng tạo khác với mọi điều nàng biết. Đầu óc non nớt của nàng chưa suy xét được bản chất quan hệ của họ với nhau, nàng chỉ nghĩ đến thái độ của họ với mình, nhưng nàng nhận biết được một mớ tương quan dễ chịu nào đó, khiến nàng cho rằng hình như họ đang trong thời gian vui thú.

Nàng lần lượt ngắm ba người đàn ông, tạm thời đánh giá họ. Cả ba người đều dễ coi theo cách khác nhau, nàng cảm thấy sự hòa nhã đặc biệt là một phần trong đời sống của họ, cả quá khứ lẫn tương lai, chứ không chỉ trong các sự kiện đặc biệt như thái độ của các diễn viên trong đoàn làm phim, và cũng phát hiện ra rằng sự tinh tế sâu sắc khác hẳn với quan hệ giao hảo thô bạo, ra vẻ tử tế của các đạo diễn, là những người tượng trưng cho trí tuệ trong đời nàng. Diễn viên và đạo diễn là những người đàn ông duy nhất nàng quen biết, những người này và cả đống sinh viên đa dạng, không thể phân biệt được, chỉ thích yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên mà nàng đã gặp ở cuộc vũ hội Yale mùa thu năm ngoái.

Ba người đàn ông này khác hẳn. Barban ít văn minh hơn, hay hoài nghi và châm chọc, cung cách của anh bình thản và hợp thức. Abe North tuy bề ngoài nhút nhát song rất hóm hỉnh làm nàng vừa thích vừa bối rối, vẻ đoan trang tự nhiên của nàng gây cho anh ấn tượng mạnh mẽ.

Còn Dick per, chàng có đủ mọi tính cách đó. Rosemary thầm ngưỡng mộ chàng. Nước da chàng rám đỏ vì nắng gió, tóc chàng cắt ngắn, bắp tay cuồn cuộn, bàn tay to khỏe tràn trề sinh lực. Cặp mắt chàng sáng ngời, xanh sẫm. Mũi chàng hơi nhọn, và chẳng bao giờ có chút nghi ngờ vào người chàng nhìn hoặc trò chuyện - đây là sự ân cần tâng bốc vì người đang ngắm ta chăng? - những cái nhìn đậu lên chúng ta tò mò hoặc lãnh đạm, không hơn. Giọng chàng đầy thuyết phục, phảng phất âm hưởng Ireland, song nàng vẫn cảm nhận được sự cứng rắn, bình tĩnh và tự kiềm chế trong con người chàng, chúng tác động mạnh mẽ đến nàng. Chao ôi, nàng đã chọn chàng, và Nicole ngẩng đầu, nhìn thấy sự lựa chọn của nàng, nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ vì thực tế chàng đã bị sở hữu.

Gần trưa, vợ chồng McKisco, bà Abrams, Dumphry và Campion ra bãi biển. Họ mang một cái ô mới và cắm nó nghiêng với ô nhà per, rồi bò vào dưới và vẻ thỏa mãn - tất cả, trừ Albert McKisco bề ngoài vẫn giữ vẻ nhạo báng. Dick cào cát đến gần họ và chàng trở lại với những cái ô.

– Hai thanh niên kia đang cùng đọc Sách dạy ứng xử [7] - chàng khẽ nói.

– Đang muốn pha trộn trí thông minh với tài năng mà, - Abe đáp.

Mary North, người phụ nữ trẻ rám nắng trên bè mà Rosemary bắt gặp trong ngày đầu tiên, vừa đi bơi về, góp chuyện với vẻ hơi ngông nghênh và tự mãn:

– Vì thế ông bà Không bao giờ Dao động phải đến thôi.

– Họ là bạn của người này mà, - Nicole nhắc cô ta, và ra hiệu với Abe. - Tại sao anh ta không đến và nói chuyện với họ? Anh không thấy họ hấp dẫn sao?

– Tôi nghĩ họ rất hấp dẫn, - Abe tán thành. - Lúc nãy thì tôi không thấy họ hấp dẫn gì hết.

– Tôi đã cảm thấy hè này có quá nhiều người trên bãi biển, - Nicole công nhận. - Bãi biển của chúng tôi mà Dick đã cào hàng đống sỏi. - Nàng ngập ngừng, rồi hạ giọng để ba cô bảo mẫu ngồi dưới một cái ô khác không nghe thấy. - Họ vẫn thích những người Anh vào hè năm ngoái hơn, cứ kêu tướng lên:

“Sao biển không xanh nhỉ? Bầu trời không trắng nhỉ? Mũi con bé Nellie không rám đỏ nhỉ?”.

Rosemary hiểu mình sẽ không muốn có một kẻ thù như Nicole.

– Ấy là cô chưa nhìn thấy cuộc ẩu đả, - Nicole nói tiếp. - Một ngày trước khi cô đến, một người đàn ông đã có vợ, tên nghe như nhãn hiệu xăng hoặc bơ...

– McKisco phải không?

– Phải, họ lời qua tiếng lại rồi cô vợ ném cả nắm cát vào mặt chồng. Lẽ tất nhiên, anh ta ngồi đè lên cô ta và vùi mặt cô ấy vào trong cát. Chúng tôi như bị điện giật. Tôi muốn Dick can họ.

– Tôi cho là mình nên tới và mời họ ăn tối, - Dick per nói và đăm đăm nhìn xuống cái thảm rơm.

– Không, anh đừng, - Nicole vội bảo chồng.

– Anh nghĩ đấy là một việc tốt. Họ ở đây, chúng ta nên thích nghi thôi.

– Chúng mình đã thích nghi quá tốt rồi, - Nicole khăng khăng và cười to. - Em sẽ không bị chà xát mũi mình vào cát. Ý tôi là, đàn bà khổ thật, - Nicole giải thích với Rosemary, rồi cao giọng gọi. - Các con đâu, mặc áo tắm vào nhé!

Rosemary cảm thấy cuộc bơi này sẽ là điển hình trong đời mình, một cuộc bơi sẽ luôn hiện lên bất ngờ trong trí nhớ của nàng mỗi khi nhắc đến bơi lội. Cả bọn cùng lao xuống nước, hăng hái thoát khỏi sự chây ì dài, ép buộc, đi từ nóng sang mát vì đã ăn ngốn ngấu món cari cay sè với vang trắng ướp lạnh. Ngày của gia đình per dàn trải giống như ngày của các nền văn minh cổ hơn, mang lại tối đa nhờ vật chất sẵn có, cho phép chuyển giao đầy đủ giá trị của chúng, nàng không biết hiện thời có sự chuyển nào đó từ hoàn toàn mải mê bơi lội đến trò chuyện ba hoa trong giờ ăn trưa của xứ Provence. Nhưng một lần nữa, nàng lại cảm nhận được Dick ân cần với nàng, và nàng thích thú đáp lại hành động ngẫu nhiên ấy, như thể nó là một nghi thức.

Nicole đưa cho chồng bộ quần áo lạ lùng nàng tự may. Chàng vào lều thay đồ và làm mọi người choáng lúc xuất hiện trong chiếc quần bơi có ren đen trong suốt. Xem kỹ thì ra nó được lót một lớp vải màu da.

– Kia, có phải là trò tình dục đồng giới không nhỉ! - Albert McKisco khinh khỉnh kêu to rồi quay sang Dumphry và Campion, bồi thêm: - Ô hô, tôi xin lỗi.

Rosemary rất thích cái quần bơi. Nàng ngây thơ hưởng ứng rất nồng nhiệt sự giản dị đắt tiền của vợ chồng per mà không hiểu nỗi phức tạp và thiếu vắng hồn nhiên của nó, không hiểu tất cả là sự chọn lọc chất lượng hơn là số lượng trong quá trình hoạt động của chợ đời, và sự giản dị trong hành xử, ươm mầm cho sự thanh thản và thiện chí, nhấn mạnh những đức tính bình dị hơn, là một phần trong cuộc mặc cả gay gắt với những người được tôn sùng, thông qua những cuộc đấu tranh mà nàng không thể đoán định nổi. Vào lúc ấy, bề ngoài của vợ chồng per tiêu biểu cho sự tiến triển xa hơn hết, đúng hơn hết của đẳng cấp, vì thế bên cạnh họ, phần lớn mọi người có vẻ vụng về, thực ra, sự thay đổi về chất đã trở thành mốt, hoàn toàn không bày tỏ ra ngoài với Rosemary.

Rosemary đứng với họ lúc uống nước anh đào và ăn bánh qui. Cặp mắt xanh mát của Dick ngắm nàng, khuôn miệng ân cần, rõ nét của chàng nói, tư lự và thong thả:

– Lâu lắm rồi, tôi mới thấy cô là người duy nhất, thực sự như một bông hoa bừng nở rực rỡ.

Sau đó, Rosemary nức nở khóc và khóc mãi trong lòng mẹ nàng.

– Con yêu chàng, mẹ ơi, con rất yêu chàng. Con chưa bao giờ cảm thấy như thế với bất kỳ người nào. Chàng đã có vợ mà con vẫn yêu, thế mới vô vọng. Chao ôi, con yêu chàng biết chừng nào!

– Mẹ rất muốn gặp cậu ta.

– Chị ấy đã mời mẹ con mình đến ăn tối thứ Sáu.

– Nếu con đang yêu, tình yêu phải làm con hạnh phúc chứ. Con nên cười thì hơn.

Rosemary ngước nhìn, mặt nàng run run, xinh đẹp và cười. Mẹ lúc nào cũng có ảnh hưởng to lớn đến nàng.