CHƯƠNG 5
Rosemary đến Monte Carlo, rầu rĩ hết mức. Nàng chạy xe lên đồi La Turbie lởm chởm đến lô đất cũ của Gaumont [8] đang tái thiết, lúc đứng bên lối vào căng lưới sắt đợi trả lời tin nhắn trên tấm các của mình, nàng như thể đang nghiên cứu Hollywood. Những đống đổ nát kỳ quái của bộ phim vừa quay, cảnh một đường phố mục nát ở Ấn Độ, một con cá voi đồ sộ bằng bìa cứng, một cái cây khổng lồ đỡ những quả anh đào to bằng giỏ bóng rổ, các loài hoa nước ngoài cũng như trong nước như mào gà nhạt, trinh nữ, sồi bần hoặc thông lùn nở tưng bừng. Có một túp lều ăn trưa dựng tạm, hai sân khấu giống nhà kho, và ở khắp mọi chỗ là từng nhóm các bộ mặt đã hóa trang đang đợi, đầy hy vọng.
Mười phút sau, một thanh niên có mái tóc vàng óng như lông chim hoàng yến chạy vội ra cổng.
– Mời cô vào, cô Hoyt, ông Brady đang bận, nhưng nóng lòng muốn gặp cô. Tôi xin lỗi để cô phải đợi, nhưng cô biết đấy, có một số phụ nữ Pháp tệ lắm, cứ len bừa vào...
Với vẻ thân mật, hân hoan bất ngờ, viên quản lý trường quay mở cánh cửa nhỏ trên bức tường trơ trụi, Rosemary theo anh ta vào khoảng tranh tối tranh sáng. Nhiều dáng người rải rác trong ánh sáng mờ ảo, quay về phía nàng những bộ mặt xám như tro, giống như các linh hồn nơi luyện ngục ngắm đoạn đường tới chỗ chết. Nhiều tiếng thì thầm, những giọng nói nhẹ nhàng vọng từ nơi xa, tiếng đàn organ vê du dương. Rẽ vào một góc dựng bằng vài vách ngăn, họ tới một sân khấu ánh sáng rực rỡ, trắng lóa, nổ lách tách, một nam diễn viên Pháp - vạt trước của sơmi, cổ áo, cổ tay áo đều nhuốm một màu hồng tươi - và một nữ diễn viên Mỹ đứng bất động, mặt đối mặt. Họ đăm đăm nhìn nhau không rời mắt, như thể đã đứng trong tư thế đó nhiều giờ liền, và một lúc lâu nữa vẫn không có gì xảy ra, không người nào nhúc nhích. Một dãy đèn tắt phụt cùng tiếng sì sì hung dữ, rồi lại bật, tiếng búa gõ ai oán từ nơi nào đó xa xôi nài xin thú nhận, một bộ mặt xanh lè xuất hiện giữa ánh đèn sáng chói bên trên, gọi gì đó khó hiểu vào nơi tối tăm cao chót vót. Rồi sự im lặng bị phá vỡ vì một giọng nói ở ngay trước Rosemary.
– Bé ơi, bé không cởi bít tất dài ra, bé có thể làm hỏng thêm mười đôi nữa đấy. Bộ đầm này giá mười lăm bảng đó.
Lùi lại vì người nói chạy sát vào Rosemary, viên quản lý trường quay nói:
– Earl, đây là cô Hoyt.
Họ gặp nhau lần đầu tiên. Brady là người nhanh nhẹn và hăng hái. Lúc ông nắm cánh tay nàng, Rosemary thấy ông ngắm nàng từ đầu đến chân, một cử chỉ khiến nàng cảm thấy như ở nhà, nhưng luôn làm nàng thoáng thấy sự trịch thượng của người nhìn. Nếu cơ thể nàng là một tài sản, nàng có thể sử dụng bất cứ lợi thế nào có sẵn trong quyền sở hữu của mình.
– Tôi nghĩ bây giờ cô có thể đến bất cứ ngày nào, - Brady nói bằng giọng hơi quá quyến rũ, kèm âm sắc thành thị ngang ngạnh. - Cô nghỉ thoải mái chứ?
– Vâng, nhưng chúng tôi mừng vì sắp về nhà.
– Không-ông-ông! - Ông ta phản đối. - Cô hãy ở lại một thời gian nữa đi. Tôi có việc muốn bàn với cô. Tôi muốn nói đến bộ phim dành cho cô, kiểu như Con gái của cha . Tôi đã xem phim ấy ở Paris. Tôi đánh điện ngay tới bờ biển xem cô đã ký hợp đồng nào chưa.
– Tôi chỉ vừa... tôi rất tiếc.
– Trời ạ, phim thế mới là phim chứ!
Không muốn mỉm cười tán thành ngớ ngẩn, Rosemary cau mày.
– Chẳng ai muốn nghĩ mãi về một bộ phim, - nàng nói.
– Đúng thế. Vậy cô đã có dự định gì chưa?
– Mẹ tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một thời gian. Khi trở lại, chắc chắn tôi sẽ ký với First National hoặc ký tiếp với Famous [9] .
– Còn chúng tôi thì sao?
– Mẹ tôi quyết định các vấn đề công việc. Tôi không thể làm gì vắng mẹ.
Brady lại nhìn khắp người nàng, và Rosemary thấy có cảm tình với ông ta. Không hẳn là ưa thích, mà là ngưỡng mộ tự nhiên như với người đàn ông trên bãi biển sáng nay. Đây là một tín hiệu thành công. Ông ta khao khát nàng, còn Rosemary với những cảm nghĩ trong trắng, nàng bình thản nghĩ đến việc từ bỏ. Nàng biết chia tay với ông ta nửa giờ thôi, nàng sẽ quên ngay, hệt như một diễn viên vừa hôn trong phim.
– Cô nghỉ ở đâu vậy? - Brady hỏi. - À phải rồi, ở Gausse. Kế hoạch của tôi dành cho cả năm nay, và bức thư tôi viết gửi cô vẫn còn hiệu lực. Làm phim với cô thú vị hơn với bất cứ cô gái nào kể từ khi Connie Talmadge [10] còn bé.
– Tôi cũng thấy thế. Tại sao ông không về Hollywood?
– Tôi không thể chịu đựng cái nơi khỉ gió ấy. Ở đây tôi thấy dễ chịu. Đợi quay xong cảnh này, tôi sẽ đưa cô đi xem lòng vòng một chút.
Tiến tới chỗ máy quay, Brady nói chuyện với nam diễn viên người Pháp bằng giọng khe khẽ, hòa nhã.
Năm phút trôi qua, Brady vẫn nói trong lúc người diễn viên Pháp thỉnh thoảng lại đổi chân và gật đầu. Brady bỗng ngừng bặt, quát to vào các ngọn đèn khiến chúng sáng chói lòa. Lúc này, Los Angeles đang om sòm về Rosemary. Chưa ai đề nghị nàng chuyển tới thành phố có những ngăn cách mỏng mảnh này lần nữa. Nhưng nàng không muốn nhìn thấy Brady trong tâm trạng mà nàng cảm thấy sau khi ông nói xong, và nàng rời khỏi khu đất, sự mê mụ vẫn bao trùm lấy nàng. Lúc này, vạn vật ở Địa Trung Hải đỡ im lìm hơn vì nàng biết ở đó có một xưởng phim. Nàng thích những con người trên phố và trên đường ra ga, nàng đã mua cho mình đôi giày bằng vải bạt.
Mẹ nàng hài lòng thấy con gái đã làm theo đúng lời bà dặn dò, nhưng vẫn muốn ép nàng ra đi. Diện mạo bà Speers tươi tỉnh nhưng nàng thì quá mệt, giường chết đã dọn sẵn cho những người thực sự mệt mỏi và nàng quan sát cạnh một cái giường đôi.