CHƯƠNG 6
Cảm thấy thoải mái vì rượu vang thơm màu hồng đỏ trong bữa trưa, Nicole per khoanh tay đủ cao để bông hoa trà giả trên vai chạm vào má, rồi bước vào khu vườn không cỏ đẹp đẽ của mình. Một cạnh vườn giáp với tòa nhà, hai cạnh giáp với một ngôi làng cổ, cạnh cuối giáp với vách đá chạy thấp xuống rìa biển.
Ven các bức tường phía làng, mọi thứ đều cũ rích, bụi bặm, những dây nho vặn vẹo, nhiều cây chanh, khuynh diệp, một cái xe cút kít mới bỏ mặc một thời gian nhưng đã sụp và hơi mục. Không hiểu sao, Nicole bao giờ cũng ngạc nhiên khi rẽ sang phía khác, qua luống mẫu đơn vào khu vực mát mẻ và xanh tươi, lá cây và cánh hoa cong lại vì khí ẩm dịu dàng.
Nicole quàng khăn màu hoa cà, buộc thành nơ ở cổ, và dù trong ánh nắng trong veo, chiếc khăn vẫn hắt lên mặt và tràn xuống bàn chân đang chuyển động của nàng sắc độ tim tím. Gương mặt Nicole cứng rắn, hầu như lạnh lùng, ngoại trừ chút dịu dàng của vẻ hoài nghi đáng thương tỏa ra từ cặp mắt xanh. Mái tóc trước kia vàng nhạt nay thẫm lại, nhưng Nicole hai mươi tư tuổi hiện giờ sinh động hơn hồi mười tám, khi mái tóc còn rạng rỡ hơn con người.
Theo một quãng hoa nở tưng bừng che khuất tầm nhìn, đến mức Nicole phải lần theo những tảng đá trắng viền quanh, vào một khoảng rộng nhìn xuống biển cả, nơi những ngọn đèn lồng ngủ thiếp trong các cây phỉ, một bàn ăn lớn và những cái ghế bằng cành liễu gai, một cái ô đồ sộ của Sienna, tất cả vây quanh một cây thông khổng lồ, là cây to nhất trong vườn. Nicole dừng lại một lát, vừa lơ đãng ngắm bụi sen cạn um tùm và những cây diên vĩ lộn xộn bên chân, như thể bắn tứ tung từ một nắm hạt giống, vừa lắng nghe những lời than vãn, buộc tội của cuộc cãi vã ở phòng trẻ trong nhà. Lúc cuộc cãi vã đã tắt trong không khí mùa hè, Nicole bước tiếp giữa đám mẫu đơn biến ảo thành một đống màu hồng, những bông tulip đen và nâu, những bông hồng mỏng manh cuống màu hoa cà, trong suốt như những bông hoa bằng đường kính trong tủ hiệu bánh kẹo, cho đến khi những màu sắc sinh động, mạnh mẽ không thể rực rỡ hơn, bỗng đột ngột sững lại giữa không trung, các bậc ẩm ướt dẫn xuống con đường thấp hơn một mét rưỡi.
Ở đây có một cái giếng lát ván xung quanh, nhớp nháp và trơn trượt kể cả trong những ngày rạng rỡ nhất. Nicole bước lên các bậc sang bên kia, vào vườn rau. Nàng đi khá nhanh, nàng thích hoạt động tuy nhiều khi tạo ấn tượng là người ung dung đến mức vừa tĩnh tại vừa như mơ ngủ. Sở dĩ như vậy vì nàng biết ít từ ngữ và chẳng tin vào cái gì, trong đời nàng khá lặng lẽ, chỉ góp phần hài hước tao nhã, chính xác đến gần như nghèo nàn. Nhưng khi có mặt những người xa lạ và định gây phiền toái cho sự hài hòa này, nàng chộp ngay lấy đề tài rồi lao vào tranh luận, hăm hở đến mức chính mình cũng ngạc nhiên, rồi thu mình lại và từ bỏ một cách đột ngột gần như bẽn lẽn, giống như một con cún ngoan ngoãn được đối xử thỏa đáng và không muốn gì hơn nữa.
Lúc Nicole đứng trong ánh sáng xanh mờ của vườn rau, Dick băng qua đường đằng trước và tới nhà làm việc của chàng. Nicole lẳng lặng đợi chàng đi qua hẳn rồi mới len qua các hàng sà lách tới chỗ nuôi bồ câu và thỏ, một con vẹt rối rít kêu những âm thanh xấc láo. Xuống một rìa khác, Nicole tới một bức tường thấp, uốn cong và nhìn xuống Địa Trung Hải ở bên dưới hai chục mét.
Nàng đứng trong ngôi làng cổ kính Tarmes thuộc vùng đồi núi. Ngôi biệt thự và các bãi đất lân cận tạo thành từ một dãy nhà của nông dân dựa sát vào vách đá, năm ngôi nhà nhỏ hợp lại thành một tòa nhà và bốn cái phá đi làm vườn. Các tường bao bên ngoài còn nguyên, nên từ con đường phía dưới không thể phân biệt nổi nó với cả khối màu xám, tím của thành phố.
Nicole đứng nhìn xuống Địa Trung Hải trong giây lát nhưng không có việc gì để làm, cho dù đôi bàn tay nàng đầy sinh lực. Ngay sau đó, Dick ra khỏi căn nhà một phòng của mình, mang theo kính viễn vọng và nhìn về hướng Đông, thẳng tới Cannes. Lát sau, Nicole bơi vào tầm nhìn của chàng, thế là chàng biến vào nhà, rồi ra với chiếc loa. Chàng có nhiều dụng cụ cơ học gọn nhẹ.
– Nicole, - chàng gọi to, - anh quên bảo em là anh đã mời bà Abrams, bà có mái tóc bạc trắng ấy, như một cử chỉ ngoan đạo cuối cùng.
– Em ngờ lắm. Nó là một hành động vi phạm trắng trợn.
Tiếng Nicole trả lời dễ dàng bay tới chỗ chàng, dường như làm giảm giá trị của chiếc loa, vì thế nàng cao giọng gọi:
– Anh có nghe thấy em không?
– Có. - Chàng hạ loa xuống rồi lại nâng lên một cách ngang ngạnh. - Anh cũng sẽ mời thêm một số người nữa. Anh sẽ mời hai thanh niên.
– Được thôi, - Nicole trả lời, bình thản.
– Anh muốn có một bữa tiệc hư hỏng thực sự. Anh định thế đấy. Anh muốn một bữa tiệc có cãi vã ầm ĩ, cám dỗ mê man, người người về nhà với cảm giác tổn thương, phụ nữ say khướt trong nhà vệ sinh . Em cứ đợi mà xem.
Dick trở vào nhà và Nicole nhận thấy một trong những nét đặc trưng nhất trong tính cách của chàng là sự sôi nổi lôi cuốn được mọi người, tiếp theo chắc chắn là kiểu u sầu rất riêng chẳng bao giờ lộ ra, nhưng nàng luôn đoán trúng. Dick luôn hào hứng với các sự việc đạt tới độ mãnh liệt, không cân xứng với ý nghĩa của chúng, tạo ra một chiến công thực sự phi thường với con người. Ngoại trừ một số rất ít mối nghi ngờ thực tế và dai dẳng, chàng có khả năng khuấy động một tình yêu mê hoặc và bừa bãi. Sự phản tác dụng sẽ tới khi chàng nhận ra sự vô vị, kéo theo thái độ ngông cuồng. Đôi khi, chàng kinh hoàng nhìn lại những cuộc tiệc tùng đình đám, bệnh hoạn của mình, như một vị tướng chằm chằm nhìn cuộc thảm sát mình đã ra lệnh để thỏa mãn tính khát máu thất nhân tâm.
Nhưng kể cả khi cõi trần gian của Dick per có một trải nghiệm đáng kể trong một thời gian: nhiều người tin chàng dành sự đặc biệt cho mình, nhận ra sự độc nhất vô nhị trong số phận của họ, chôn vùi dưới những thỏa hiệp suốt nhiều năm ròng. Dick thu phục mọi người rất nhanh bằng sự quan tâm, thái độ lịch thiệp tinh tế và khéo léo, khiến ai cũng dễ cảm động và bằng trực giác, nên chỉ có thể kiểm tra trong tầm ảnh hưởng của nó. Khi đó, chẳng hề thận trọng, sợ thời kỳ quan hệ bừng nở rực rỡ có thể héo tàn, Dick mở toang cánh cổng vào cõi thế vui tươi của mình. Chỉ cần họ tán thành nó hoàn toàn, chàng ân cần mang đến niềm vui cho họ, nhưng chỉ cần một thoáng nghi ngờ đầu tiên là chàng hết sạch mọi sự quan tâm ngay trước mắt họ, để lại rất ít hồi ức về những lời chàng nói, những việc chàng làm.
Tám rưỡi tối hôm đó, Dick tiến ra đón các vị khách đầu tiên, tay cầm áo choàng khá kiểu cách, khá hứa hẹn, như áo choàng của võ sĩ đấu bò. Đặc biệt là sau khi chào hỏi Rosemary và mẹ nàng, Dick đợi họ nói trước, như để họ yên lòng vì tiếng nói của mình trong bao thứ mới mẻ vây quanh.
Rosemary như bị bỏ bùa mê khi trèo lên Tarmes và không khí trong lành hơn, có thể nói cả nàng lẫn mẹ nàng đều nhìn khắp nơi, ngưỡng mộ. Chỉ riêng phẩm chất cá nhân của những con người khác thường có thể khiến họ thể hiện mình trong thay đổi vẻ mặt bất thường, thế nên sự hoàn mỹ được tính toán kỹ càng của biệt thự Diana lộ ra ngay lập tức qua những giây phút không thích hợp, khi một cô hầu tình cờ xuất hiện hoặc sự bướng bỉnh của người đầu bếp. Trong lúc những vị khách đầu tiên tới mang theo sự sôi nổi của ban đêm, những sinh hoạt ban ngày của gia đình nhẹ nhàng rút lui, tiêu biểu là bọn trẻ nhà per và cô gia sư của chúng lặng lẽ ăn tối trên sân hiên.
– Khu vườn đẹp quá! - Bà Speers thốt lên.
– Vườn của Nicole đấy ạ, - Dick đáp. - Cô ấy không chịu để nó yên, lúc nào cũng bứt rứt, lo lắng đủ thứ cho nó. Hiện giờ, hôm nào tôi cũng mong Nicole đi cùng xuống Powdery Mildew hoặc Fly speck hay Late Blight. - Chàng chỉ ngón trỏ một cách dứt khoát vào Rosemary, nói rất thoải mái như che giấu sự quan tâm của một người cha. - Tôi sẽ cho cô biết lý do. Tôi sẽ tặng cô chiếc mũ để đội trên bãi biển.
Dick đưa họ rời khu vườn lên sân hiên, để rót cocktail. Earl Brady tới, trông thấy Rosemary, ông ta ngạc nhiên. Thái độ của ông ta mềm dẻo hơn ở trường quay, dường như đã để lại sự cách biệt ngoài cổng, còn Rosemary ngay lập tức so sánh ông ta với Dick per và có cảm tình với Dick hơn hẳn. Đem so sánh, Earl Brady hình như hơi thô tục, hơi vô giáo dục, một lần nữa, Rosemary lại cảm thấy một phản ứng như điện giật với con người này.
Brady nói năng với bọn trẻ rất thân mật, chúng đã đứng dậy khỏi bàn ăn bên ngoài.
– Chào Lanier, hát một bài nhé? Cháu với Topsy hát cho bác nghe một bài được không?
– Chúng cháu hát bài gì ạ? - Cậu bé đồng ý, giọng em mang âm sắc của những đứa trẻ Mỹ lớn lên ở Pháp, trầm bổng lạ lùng.
– Bài Anh bạn Pierrot nhé?
Cậu bé và em gái đứng cạnh nhau không hề e dè, giọng hát của chúng vút lên, du dương và lanh lảnh trong màn đêm:
Dưới ánh trăng
Anh bạn Pierrot của tôi
Cho tôi mượn cây bút
Để viết một bức thư
Nến của tôi tắt mất rồi
Tôi không còn lửa
Hãy mở cửa ra
Vì tình yêu Chúa
Tiếng hát ngừng, mặt bọn trẻ rạng lên trong ánh nắng muộn, chúng đứng, tươi cười, bình tĩnh vì thành công. Rosemary nghĩ biệt thự Diana là trung tâm thế giới. Trên một sân khấu như thế, một sự việc đáng ghi nhớ nhất định xảy ra. Nàng càng phấn khích hơn khi cánh cổng leng keng mở và nhiều vị khách khác đến cùng một lúc: vợ chồng McKisco, bà Abrams, Dumphry, Campion lên đến sân hiên.
Rosemary cảm thấy thất vọng sâu sắc và nhìn Dick thật nhanh, như muốn được giải thích về sự hòa trộn phi lý này. Nhưng vẻ mặt chàng chẳng có gì bất thường. Chàng chào hỏi các vị khách mới đến với thái độ tự hào và hiển nhiên là tôn trọng những tiềm năng vô hạn và chưa bộc lộ của họ. Rosemary tin tưởng chàng đến mức chẳng mấy chốc, nàng công nhận nhà McKisco có mặt là thích đáng, dường như nàng rất mong gặp họ.
– Tôi đã gặp anh ở Paris, - Albert McKisco nói với Abe North cùng vợ tới ngay sau họ, - thực ra, tôi đã gặp anh hai lần.
– Vâng, tôi nhớ, - Abe đáp.
– Lần sau là ở đâu nhỉ? - McKisco hỏi, không chịu để Abe yên.
– Kìa, tôi nghĩ là... - Abe đã chán trò chơi này, - tôi không nhớ ra.
Cuộc trao đổi ngừng và bản năng mách bảo Rosemary nếu khó xử, ai đó nên nói gì đi, nhưng Dick không muốn phá vỡ các nhóm do những khách đến sau tạo ra, cũng không buồn làm tan thái độ vui vẻ song khinh khỉnh của Violet McKisco. Chàng không giải quyết vấn đề quan hệ này vì thừa biết nó chẳng quan trọng gì và sẽ tự tháo gỡ thôi. Chàng dành sự mới mẻ cho nỗ lực lớn hơn, đợi đến lúc ý nghĩa hơn để khách khứa thấm thía sự thoải mái.
Rosemary đứng cạnh Tommy Barban, anh ta đang trong tâm trạng khinh miệt, dường như luôn bị một kích thích đặc biệt chi phối. Anh ta sẽ rời đi vào buổi sáng.
– Anh sắp về nhà sao?
– Nhà ư? Tôi không có nhà. Tôi sắp đi chiến đấu.
– Cuộc chiến nào vậy?
– Cuộc chiến nào ư? Bất kỳ. Gần đây tôi không xem báo nhưng tôi cho là có chiến tranh, lúc nào chẳng có.
– Anh không cần biết mình chiến đấu vì cái gì sao?
– Không một chút nào, miễn là tôi được đối xử tử tế. Mỗi khi sống mòn, tôi đến gặp vợ chồng per, vì tôi biết trong vài tuần lễ tôi sẽ muốn đi chiến đấu.
Rosemary cứng người.
– Anh mến họ, - nàng nhắc anh.
– Lẽ tất nhiên rồi, nhất là cô ấy, nhưng họ càng khiến tôi muốn đi chiến đấu.
Nàng ngẫm nghĩ câu này, nhưng chẳng ích gì. Nhà per khiến nàng muốn ở gần họ mãi mãi.
– Anh là người nửa Mỹ, - nàng nói, như thể câu đó sẽ giải quyết được vấn đề.
– Tôi cũng mang nửa dòng máu Pháp, và tôi học tại Anh, từ năm 18 tuổi tôi đã mặc quân phục của tám nước. Nhưng tôi mong không gây cho cô ấn tượng là mình không ưa vợ chồng per, tôi mến họ, đặc biệt là Nicole.
– Tại sao không ai có thể giúp được gì? - Rosemary hỏi, giản dị.
Nàng cảm thấy không thích Barban. Ẩn ý trong những lời của anh ta làm nàng khó chịu, và nàng muốn tình cảm thắm thiết của mình với nhà per tránh khỏi những lời báng bổ, gay gắt của Barban. Nàng lấy làm mừng vì anh ta không ngồi cạnh mình trong bữa tối và vẫn nghĩ đến câu “đặc biệt là cô ấy”, lúc họ đến bàn ăn ngoài vườn.
Trên đường đi, nàng ở cạnh Dick per trong giây lát. Bên cạnh sự cứng rắn, trí thông minh sắc sảo của chàng, mọi thứ đều mờ nhạt, bảo đảm rằng chàng hiểu biết tất cả. Trong một năm đã thành mãi mãi, Rosemary đã có tiền và danh tiếng chắc chắn, tiếp xúc với nhiều người nổi tiếng, họ chỉ thể hiện phần khuếch trương đầy quyền lực của những con người mà với họ, người vợ góa và con gái của một bác sĩ phải sống chung trong một căn phòng khách sạn ở Paris. Rosemary vốn lãng mạn, nghề nghiệp của nàng không tạo cho nhiều cơ hội vừa ý và may mắn. Mẹ nàng trù tính sự nghiệp cho Rosemary, sẽ không tha thứ cho bất kỳ sự thay thế giả mạo, như tình trạng bị kích thích về mọi mặt khi chưa kết hôn, và thực ra Rosemary đã vượt ra ngoài tầm đó, nàng ở trong các bộ phim, chứ không phải là người xem phim. Vì thế, khi nhìn thấy vẻ tán thành Dick per trên mặt mẹ, có nghĩa là chàng là “thứ có thật”, và cho phép nàng tiến xa hết mức có thể.
– Tôi đang ngắm cô, - chàng nói, và nàng hiểu ý chàng. - Chúng tôi ngày càng yêu mến cô.
– Em cảm thấy yêu anh ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, - nàng nói khẽ.
Chàng giả vờ không nghe thấy, như thể lời khen tặng ấy chỉ là hình thức.
– Những người bạn mới thường có thể cùng nhau chia sẻ thời gian tốt hơn bạn cũ, - chàng nói, làm như đây mới là điểm quan trọng.
Rosemary không hiểu chính xác nhận xét ấy, nàng đến bên bàn, nổi bật vì những ngọn đèn từ từ bật lên xua tan bóng chiều chạng vạng tối tăm. Nàng thầm hài lòng khi thấy Dick xếp mẹ nàng ngồi bên tay phải chàng, còn nàng ngồi giữa Luis Campion và Brady.
Cảm xúc quá tải, nàng quay sang Brady định giãi bày tâm sự với ông, nhưng nàng vừa nhắc tới Dick, mắt ông ta đã lóe lên ánh vô cảm khiến nàng hiểu rằng ông ta cự tuyệt cương vị như một người cha. Nàng đáp lại cứng rắn không kém khi Brady thử độc quyền nắm bàn tay nàng, vì thế họ chỉ nói chuyện nghề nghiệp, hay đúng hơn là nàng lắng nghe ông ta nói chuyện nghề, cái nhìn lễ phép của nàng không lúc nào rời mặt ông ta, nhưng tâm trí nàng để đâu đâu và nàng cảm thấy ắt hẳn Brady đoán ra. Chốc chốc, nàng nắm bắt được ý chính các câu nói của ông ta và tiềm thức của nàng bổ khuyết thêm phần còn lại, giống một người đếm tiếng chuông đồng hồ giữa chừng, chỉ còn nhịp của tiếng chuông đầu tiên không đếm còn nấn ná trong đầu.