← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Trong lúc tạm ngừng, Rosemary đến bên bàn, nơi Nicole ngồi giữa Tommy Barban và Abe North, mái tóc dài và rậm của nàng như sủi bọt trong ánh nến. Rosemary lắng nghe, nắm bắt rất nhanh giọng nói trầm trầm, rõ và nhanh trong cách nói hiếm hoi:

– Anh chàng khốn khổ, - Nicole nói. - Tại sao anh lại muốn cưa anh ta ra làm đôi?

– Lẽ tất nhiên là tôi muốn xem bên trong một người hầu có những gì. Cô không thích biết bên trong người hầu có gì ư?

– Những thực đơn cũ, - Nicole gợi ý với một tiếng cười ngắn. - Những mảnh sứ vỡ, đầu điếu thuốc lá và mẩu bút chì.

– Chính xác, nhưng việc đó phải được khoa học chứng minh. Tất nhiên làm việc đó bằng cái cưa có tiếng nhạc sẽ giảm thiểu mọi nhớp nhúa.

– Anh định chơi trò cưa trong khi thực hiện phẫu thuật sao? - Tommy hỏi.

– Chúng tôi không đi xa được đến thế đâu. Chúng tôi hoảng hốt vì tiếng la hét, chúng tôi ngỡ anh ta bị chứng thoát vị gì đó.

– Với tôi, mọi âm thanh đều rất khác thường, - Nicole nói. - Bất cứ nhạc công nào dùng cái cưa của nhạc công khác để...

Họ đã ngồi bên bàn nửa giờ và có sự thay đổi khá rõ rệt, người nọ tiếp người kia đã từ bỏ một cái gì đó, một mối bận tâm, một nỗi lo âu, một nghi ngờ, và lúc này họ chỉ là cái tôi cao thượng nhất và là khách của nhà per. Không thân mật hoặc quan tâm hình như sẽ làm vợ chồng per nghĩ ngợi, nên tất thảy mọi người đều cố gắng, và thấy thế, Rosemary mến tất tật, trừ Albert McKisco, anh ta tỏ ra là người khó chịu trong bữa tiệc. Việc này đỡ tồi tệ hơn vì Albert quyết uống rượu vang cho phấn chấn, anh ta thích thú vì đã đến. Nằm ngửa tại chỗ giữa Earl Brady - người mà anh ta đã có vài nhận xét coi thường về các bộ phim - và bà Abrams mà anh ta chẳng nói gì, McKisco nhìn Dick per chằm chặp với vẻ châm biếm gây gổ, kết quả là thỉnh thoảng anh ta lại ngắt lời Dick trong câu chuyện chéo qua bàn.

– Anh có phải là bạn của Van Buren Denby không? - McKisco hỏi.

– Tôi không nghĩ là biết anh ta.

– Tôi tưởng anh là bạn của anh ấy, - McKisco cáu kỉnh, khăng khăng một mực.

Khi đề tài về ông Denby đã tàn, anh ta thử khơi nhiều chủ đề khác chẳng mấy liên quan, nhưng mỗi lần tôn trọng sự chú ý của Dick hình như anh ta bị tê liệt, và sau một lúc tạm ngừng cứng nhắc, câu chuyện bị McKisco ngắt quãng lại tiếp tục không có anh ta. Anh ta cố lao vào các cuộc đối thoại khác, nhưng giống như tiếp tục bắt một cái găng đã rời khỏi bàn tay rụt lại, nên cuối cùng với vẻ cam chịu, McKisco lẩn vào giữa đám trẻ con, và toàn tâm toàn ý vào rượu champagne. Thỉnh thoảng, Rosemary liếc qua các khoảng trống quanh bàn, háo hức vì thú vui của những người khác, cứ như họ là con chồng tương lai của nàng vậy. Một ngọn đèn bàn tao nhã tỏa sáng từ cái bát màu hồng đựng gia vị, đọng trên mặt bà Abrams, được hâm nóng vì Veuve Clicquot’, tràn đầy sức sống, sự khoan dung và thiện chí thanh xuân. Ngồi cạnh bà là Royal Dumphry, cô bạn gái đoan trang của anh ta đỡ giật mình trong buổi tối thú vị này. Rồi đến Violet McKisco, chải chuốt, kiểu cách tràn trề đến nỗi cô ta không còn phải cố thể hiện vị trí mờ nhạt của mình là vợ một kẻ mới phất.

Rồi Dick tới, cánh tay chàng buông thõng mệt mỏi vì đã bắt tay nhiều người khác, hết sức hài hòa trong bữa tiệc của mình.

Rồi đến mẹ nàng, hoàn hảo như thường lệ.

Rồi Barban đang nói chuyện với mẹ nàng, trôi chảy, lịch thiệp đến mức làm Rosemary lại thấy mến anh ta. Rồi Nicole. Rosemary chợt nhìn nàng theo cách mới hẳn và thấy Nicole là một trong những người đẹp nhất nàng từng gặp. Gương mặt Nicole là gương mặt của một vị thánh, một Đức mẹ đồng trinh Bắc Âu, ngời sáng qua những hạt mong manh như tuyết phủ dưới ánh nến, hút hết ánh hồng của những ngọn đèn lồng màu rượu vang trên cây thông. Nàng vẫn lặng lẽ như một bức tranh tĩnh vật.

Abe North đang nói với Nicole về chuẩn mực đạo đức của mình:

– Tất nhiên là tôi có chuẩn mực riêng, - anh ta khăng khăng, - một con người không thể sống thiếu chuẩn mực đạo đức. Tôi chống lại việc thiêu phù thủy. Dù người ta thiêu chết phù thủy ở thời nào đi nữa, tôi vẫn cảm thấy nóng rát dưới cổ áo. - Qua Brady, Rosemary biết anh ta là một nhạc sĩ, sau một khởi đầu rạng rỡ và sớm kết quả, suốt bảy năm nay North không sáng tác được gì.

Ngồi cạnh là Campion, cố kiềm chế tính nhu nhược lắm điều, song vẫn khiến những người ngồi gần phải chịu đựng sự chăm sóc như người mẹ của mình. Rồi đến Mary North, mặt mũi vui tươi đến mức người ta không thể không mỉm cười đáp lại, hàm răng cô trắng muốt, toàn bộ vùng quanh đôi môi hé mở là một đường tròn xinh, đáng yêu và mãn nguyện.

Cuối cùng là Brady dần trở nên nồng nhiệt, thích hợp với xung quanh thay cho sự quyết đoán thô bạo và khẳng định lại sự lành mạnh về tinh thần của ông ta, vốn biết duy trì cái đó vì khả năng suy xét khách quan nhược điểm của người khác.

Rosemary với niềm tin ngây thơ như một đứa trẻ trong tác phẩm khắc nghiệt của bà Burnett [11] , tin chắc rằng hồi hương là cuộc trở về khỏi những ứng biến đầy nhạo báng và dâm ô ở biên giới. Nhiều con đom đóm bay trong không trung tối tăm và một con chó đang sủa ở rìa một vách đá nào đó, xa xa và ở bên dưới. Cái bàn dường như được nâng cao lên một chút tới bầu trời, giống như một sàn khiêu vũ cơ động, tạo cho mọi người cảm giác đang ở một mình với nhau trong vũ trụ tối tăm, ấp ủ bao điều tốt lành, chỉ sưởi ấm bằng những ngọn đèn. Hình như tiếng cười lạ lùng, nén lại của Violet McKisco là dấu hiệu cho thấy đã tách rời khỏi cõi nhân gian, vợ chồng per bỗng trở nên nồng hậu, tươi tắn và cởi mở, dường như đền bù cho các vị khách, khẳng định một cách tế nhị tầm quan trọng của họ, được tâng bốc một cách lịch thiệp rằng mọi thứ họ còn thiếu ở đất nước này đã để lại đằng sau. Trong khoảnh khắc, dường như họ nói chuyện với tất thảy mọi người bên bàn ăn, với từng người một và với tất cả, quả quyết với họ về tinh thần và sự yêu mến của mình. Trong khoảnh khắc, mọi khuôn mặt đều ngẩng về phía họ, giống như mặt những đứa trẻ nghèo khổ ngước nhìn cây thông Giáng sinh. Rồi đột ngột, cái bàn sụt xuống, khoảnh khắc mà khách khứa được nhấc bổng lên một cách liều lĩnh, lên trên bữa tiệc vui vẻ vào không khí loãng hơn của tình cảm đã chấm dứt, trước khi nó có thể là hơi thở nhuốm màu bất kính, trước khi họ kịp nhận ra nó đã ở đó.

Nhưng sức lôi cuốn tản mạn của miền Nam êm đềm, nóng nực đã thấm vào người họ - móng vuốt mềm mại của ban đêm và tiếng sóng ma quái của Địa Trung Hải ở tít xa bên dưới, ma lực đã rời bỏ những thứ này, tan chảy vào vợ chồng per và trở thành một phần trong con người họ. Rosemary quan sát Nicole đang ép mẹ nàng nhận một cái túi ban đêm màu vàng mà bà thán phục và nói:

– Tôi cho rằng những thứ như thế này phải thuộc về những người như họ, - rồi sau đó vơ vào túi mọi vật phẩm màu vàng có thể tìm thấy: cái bút chì, thỏi son môi, cuốn sổ ghi chép xinh xắn, - vì tất cả những thứ này rất hợp nhau.

Nicole biến mất và ngay sau đó Rosemary nhận ra Dick cũng không còn ở đấy nữa, khách khứa tự phân tán ra vườn hoặc tản mát trên sân hiên.

– Cô có muốn vào phòng vệ sinh không? - Violet McKisco hỏi Rosemary.

Thật chẳng đúng lúc tí nào.

– Tôi thì muốn vào phòng vệ sinh, - Violet khăng khăng. Người phụ nữ trực tính, thẳng thắn đó tiến về ngôi nhà, trong lúc Rosemary nhìn theo, không tán thành. Earl Brady gợi ý đi xuống con đập ngăn nước biển nhưng nàng cảm thấy đây là lúc muốn chia sẻ với Dick per khi chàng lại xuất hiện, nên nàng đánh trống lảng và lắng nghe McKisco tranh luận với Barban.

– Tại sao anh chống Xô-viết? - McKisco hỏi. – Đấy chẳng là một thử nghiệm vĩ đại nhất của nhân loại sao? Còn người Becbe nữa? Tôi thấy chiến đấu ở đúng phe là việc anh hùng hơn cả.

– Làm sao biết được ở phe nào là đúng? - Barban hỏi cộc lốc.

– Kìa, thông thường ai cũng nhanh trí cả.

– Anh là cộng sản à?

– Tôi là người theo chủ nghĩa xã hội, - McKisco đáp, - tôi đồng cảm với nước Nga.

– Còn tôi là một người lính, - Barban trả lời vui vẻ. - Công việc của tôi là giết người. Tôi chiến đấu chống lại dân da đen [12] vì tôi là người châu Âu, và tôi chống cộng sản vì họ muốn tước đoạt tài sản của tôi.

– Tất cả chỉ là những lý do thiển cận. - McKisco nhìn quanh, định cùng ai đó nhạo báng chơi, song không thành công. Anh ta chẳng có ý định chống lại Barban, cũng không chống lại ý tưởng của người khác hoặc phức tạp hóa kiến thức của mình. McKisco hiểu các ý tưởng, đầu óc anh ta thông tuệ nên có thể nhận biết và lựa chọn số ý tưởng tăng dần, nhưng đối mặt với một người mà anh ta cho là “đần”, chẳng có ý tưởng nào ra hồn, không thấy có gì vượt trội, anh ta vội vã kết luận rằng Barban là sản phẩm cuối cùng của thế giới cổ xưa và vô giá trị. Những mối quan hệ với các tầng lớp sang trọng ở Mỹ gây cho McKisco ấn tượng về sự trịch thượng vụng về và không kiên định, sự ham thích ngu dốt và thái độ xấc xược có chủ tâm của họ, tất cả đều từ nước Anh nhưng chẳng dính dáng gì đến các nhân tố tạo nên tính phàm tục và khiếm nhã có chủ đích của người Anh, áp dụng vào mảnh đất, nơi ít kiến thức và phép lịch sự mua được nhiều hơn hẳn ở bất cứ đâu, một thái độ đạt tới thời cực thịnh của nó trong “cung cách Harvard” khoảng năm 1900. McKisco cho rằng anh chàng Barban này thuộc loại người đó, say bí tỉ đến mức quên cả cảm giác kính sợ, nó sẽ dẫn đến những rắc rối mà chẳng mấy chốc anh ta sẽ gặp phải.

Cảm thấy ngượng cho McKisco, Rosemary đợi, vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong thâm tâm nôn nóng mong Dick per trở ra. Ngồi trên ghế bên bàn ăn bị bỏ mặc với Barban, McKisco và Abe, nàng ngước nhìn suốt con đường viền cây thường xanh và dương xỉ tới tận sân hiên bằng đá, ngưỡng mộ hình ảnh trông nghiêng của mẹ nàng, nổi bật ở khung cửa sáng rực và định đến đó thì Violet McKisco hấp tấp chạy từ trong nhà ra.

Nom Violet rất xúc động. Lặng lẽ kéo ghế và ngồi xuống, mắt cô nhìn trừng trừng, miệng hơi mấp máy, tất cả nhận ra một người đầy ắp tin tức, chồng cô hỏi:

– Có chuyện gì thế, Vi? - Rồi tiến đến, lúc mọi con mắt dồn cả vào cô.

– Bạn thân mến... - Violet nói chung chung, rồi nhắm vào Rosemary, - cô bạn thân mến ơi, không có gì đâu. Thực ra, tôi không thể thốt nên lời.

– Cô đang ở giữa bạn bè mà, - Abe động viên.

– Vâng, các bạn ơi, ở trên gác, tôi bắt gặp một cảnh tượng... Lắc đầu một cách bí ẩn, cô ta dừng lại đúng lúc, vì Tommy đứng phắt dậy và nói với cô, lịch sự nhưng kiên quyết:

– Không nên bình luận những việc xảy ra trong nhà này.