← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Violet thở ra một hơi thật to và khó nhọc, cố diễn đạt một nét mặt khác.

Cuối cùng, Dick tới và với vẻ tự nhiên nhất trên đời, chàng tách Barban và vợ chồng McKisco ra, rồi tỏ ra dốt nát và tò mò quá mức, chàng hỏi McKisco về văn học, cho anh ta một khoảnh khắc kẻ cả cần thiết. Những người khác mang đèn tới giúp chàng, ai mà chẳng sốt sắng cầm đèn xuyên qua bóng tối kia chứ? Rosemary giúp, trong lúc kiên nhẫn đáp lại sự tò mò vô tận của Royal Dumphry về Hollywood.

Bây giờ, mình đã kiếm được thời gian ở một mình với chàng, nàng nghĩ. Hẳn chàng phải hiểu, vì nguyên tắc xử thế của chàng giống hệt mẹ đã dạy mình.

Rosemary đúng, vì ngay sau đó, chàng tách nàng ra khỏi nhóm trên sân hiên, và họ chỉ còn một mình với nhau, đi xa ngôi nhà tới bức tường bờ biển, ít bậc hơn những khoảng cách không đều mà nàng bị kéo qua, mệt đứt hơi.

Họ nhìn ra Địa Trung Hải. Xa xa, du thuyền cuối cùng từ Iles des Lérins [13] bập bềnh qua vịnh như một quả bóng ngày Quốc khánh tùy tiện bay trên bầu trời. Con thuyền trôi giữa những hòn đảo đen sì, nhẹ nhàng tách khỏi ngọn triều sẫm tối.

– Tôi hiểu vì sao cô nói cô làm việc vì mẹ, - chàng thủ thỉ. - Tôi nghĩ bà đối với cô thật tuyệt vời. Bà thuộc loại sáng suốt hiếm thấy ở Mỹ.

– Mẹ em là người hoàn hảo, - nàng cầu nguyện.

– Tôi nói chuyện với bà kế hoạch của tôi, bà bảo cả hai mẹ con lưu lại Pháp bao lâu tùy thuộc vào cô.

Vào anh chứ, Rosemary suýt buột nói to.

– Vì thế khi mọi việc ở đây kết thúc...

– Kết thúc? - Nàng hỏi lại.

– Phải, khi phần này của mùa hè chấm dứt. Tuần trước chị gái của Nicole đã ra đi, ngày mai là Tommy Barban, đến thứ Hai Abe và Mary North đi nốt. Có thể hè này chúng ta sẽ vui vẻ hơn, nhưng trò đặc biệt vui sắp hết. Tôi rất mong nó tắt ngóm thay vì tàn dần một cách ủy mị, chính vì thế tôi tổ chức bữa tiệc này. Sắp tới, Nicole và tôi sẽ tới Paris tiễn Abe North đi Mỹ, tôi không biết cô có muốn đi cùng chúng tôi không?

– Mẹ em bảo sao?

– Hình như bà thấy đây là một ý tưởng hay. Bà không muốn đi, và muốn cô đi một mình.

– Em chưa nhìn thấy Paris từ ngày trưởng thành, - Rosemary nói. - Em rất thích ngắm Paris cùng anh chị.

– Cô thật dễ thương. - Nàng có hình dung giọng chàng bỗng nhiên lanh lảnh như kim loại không? - Lẽ tất nhiên là chúng tôi rất vui ngay từ khi cô tới bãi biển. Chúng tôi - nhất là Nicole - tin chắc rằng sinh lực tràn trề ấy là do nghề nghiệp. Bản thân nó chưa bao giờ tận dụng cho bất cứ người nào hoặc nhóm nào.

Bản năng gào to với nàng rằng chàng đang dần đưa nàng tới gần Nicole và nàng phải tự kìm mình, đáp lại với vẻ cứng rắn tương tự:

– Em cũng muốn hiểu mọi người, nhất là anh. Em đã nói với anh là yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nàng hoàn toàn đúng khi nói câu đó. Nhưng khoảng cách giữa thiên đường với trái đất làm đầu óc chàng bình tĩnh lại, tiêu tan sự bốc đồng khiến chàng dẫn nàng tới đây, làm chàng nhận biết được sức quyến rũ quá hiển nhiên, phải chống chọi với một cảnh bất ngờ và những lời xa lạ.

Lúc này, chàng cố làm nàng muốn trở về trong nhà và hết sức khó khăn, vì chàng không muốn mất nàng. Nàng chỉ cảm thấy một đòn chí mạng khi chàng vui vẻ nói đùa với nàng:

– Cô chưa hiểu mình muốn gì đâu. Cô cứ đi và hỏi mẹ là mình muốn gì đi.

Rosemary như phát sốt. Nàng chạm vào chàng, cảm nhận lớp vải áo choàng đen của chàng mềm mịn như áo lễ. Hình như nàng sắp ngã quỵ, từ tư thế đó nàng nói nốt câu cuối cùng.

– Em nghĩ anh là người tuyệt vời nhất mà em từng gặp, ngoài mẹ em.

– Cô có cái nhìn lãng mạn quá.

Tiếng cười của chàng cuốn họ lên sân hiên, chàng chuyển nàng cho Nicole...

Hãy còn quá sớm để ra đi, và vợ chồng per giúp họ mọi thứ để ra đi nhanh chóng. Trong chiếc ôtô Isotta rộng rãi của nhà per chở Tommy Barban và hành lý - anh ta ngủ ở khách sạn để kịp lên tàu sớm - cùng bà Abrams, vợ chồng McKisco và Campion. Earl Berady sẽ thả Rosemary và mẹ nàng trên đường ông ta đến Monte Carlo, còn Royal Dumphry đi cùng họ vì xe nhà per đã chật. Dưới vườn, những chiếc đèn lồng vẫn rực rỡ bên trên cái bàn họ ăn tối, hai vợ chồng per đứng cạnh nhau ở cổng, Nicole tươi cười và vẻ thanh lịch của nàng lấp đầy màn đêm, còn Dick chào từ biệt từng người một. Rosemary thấy rất đau lòng khi phải ra đi và để họ lại nhà. Một lần nữa, nàng tự hỏi Violet McKisco đã nhìn thấy gì trong phòng vệ sinh.