CHƯƠNG 9
Đó là một đêm tối tăm, trong trẻo, lơ lửng như trong một cái giỏ mắc vào ngôi sao duy nhất, vô tri vô giác. Còi xe đằng trước như nghẹt lại vì không khí dày đặc. Tài xế của Brady lái chậm, thỉnh thoảng ở chỗ rẽ lại xuất hiện đèn hậu của chiếc xe kia, rồi không thấy gì nữa. Nhưng mười phút sau, nó lại lọt vào tầm nhìn, rồi đỗ ở lề đường. Tài xế của Brady chạy chậm ở đằng sau, nhưng ngay lập tức bắt đầu từ từ tăng tốc và chạy qua. Lúc đi qua, họ nghe thấy nhiều tiếng nói ở đằng sau chiếc limousine đứng lặng và thấy tài xế của nhà per cười toe toét. Rồi họ chạy tiếp, lướt nhanh qua những dải tối sẫm rồi tối mờ của đêm, cuối cùng chạy vào một loạt những con đường ngoắt ngoéo trong hội chợ, tới cổng chính đồ sộ của khách sạn Gausse.
Rosemary ngủ lơ mơ suốt ba giờ liền, rồi nằm thao thức, lơ lửng trong ánh trăng. Bị bóng tối gợi tình bao phủ, nàng nhanh chóng kiệt sức vì tương lai với mọi tình huống có thể dẫn đến một nụ hôn, nhưng ngay cả nụ hôn ấy cũng lờ mờ như trong phim. Nàng cố thay đổi vị trí trên giường, dấu hiệu đầu tiên của chứng mất ngủ mà nàng từng bị, và cố nghĩ đến mọi việc theo kiểu mẹ nàng. Trong quá trình này, nàng thường thiếu từng trải khi nhớ lại những sự việc từ các câu chuyện cũ mà nàng nghe được nửa vời.
Rosemary đã được dạy dỗ về khái niệm công việc. Bà Speers dồn hết tài sản ít ỏi mà các ông chồng để lại cho con gái ăn học, và đến năm Rosemary mười sáu tuổi, rờ rỡ thanh xuân với mái tóc đẹp lạ lùng, bà đẩy nàng tới Aix-les-Bains [14] , rồi đến thẳng dãy phòng của một đạo diễn Mỹ đang nghỉ dưỡng ở đó mà không hề báo trước. Khi vị đạo diễn trở về New York, họ cũng về theo. Rosemary đã qua các kỳ thi tuyển như thế. Với thành công tiếp theo và sự hứa hẹn sau này sẽ tương đối ổn định, bà Speers cảm thấy thoải mái nên tối nay đã ngầm bóng gió: “Con đã được dạy dỗ để làm việc, chứ không để lấy chồng. Hiện giờ, con đã tìm thấy một anh chàng khó chơi đầu tiên cho mình, và là một anh chàng giàu có. Cứ tiến lên và coi mọi chuyện xảy ra là kinh nghiệm. Dù con hoặc anh ta bị tổn thương, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không làm hỏng con vì về mặt lời lãi, con là một đứa con trai chứ không phải là con gái”.
Rosemary chưa bao giờ suy nghĩ nhiều, nhờ sự hoàn hảo vô biên của mẹ nàng, vì thế sự ràng buộc cuối cùng này của quan hệ bên ngoại quấy rầy giấc ngủ của nàng. Tia sáng đầu tiên từ bầu trời xuyên qua các cửa kính ở ban công như không thật, nàng dậy và lên sân hiên, sưởi ấm đôi bàn chân trần. Trong không trung có nhiều âm thanh bí ẩn, một con chim nào đó giành được niềm vui chiến thắng đúng chuẩn mực trong đám cây bên trên sân tennis, những tiếng chân đi theo con đường vòng tròn phía sau khách sạn, tiếng chân lần lượt dẫm lên quãng đường đất, lên đoạn trải đá răm, các bậc ximăng rồi theo trình tự ngược lại. Ngoài kia là biển cả đen như mực, và xa xa là cái bóng cao vút, đen sẫm của quả đồi mà vợ chồng per ở. Nàng nghĩ đến hai người đang ở bên nhau, nghe thấy tiếng họ hát văng vẳng một bài ca giống như khói bốc lên, như một bài thánh ca, rất cách biệt, buồn chán và xa vời. Ban đêm, các con họ ngủ và cổng đóng.
Rosemary vào trong phòng, khoác chiếc áo choàng nhẹ và đi đôi giày vải bạt rồi lại ra ngoài, theo sân hiên tới cửa trước, nàng đi nhanh vì thấy các phòng khác còn ngủ say. Nàng dừng lại vì cảnh tượng một người ngồi trên cầu thang trắng, rộng của lối vào trang trọng, rồi nhận ra chính là Luis Campion đang khóc.
Anh ta khóc cay đắng và lặng lẽ, run rẩy như đàn bà. Một cảnh trong vai nàng đóng năm ngoái, khiến nàng không sao kìm được, nàng tiến tới và chạm vào vai anh ta.
– Có chuyện gì thế? - Cái nhìn của nàng thành thật, ân cần và không hề nhuốm màu tò mò. - Tôi có thể giúp gì anh không?
– Không ai có thể giúp tôi được. Tôi biết thế. Tôi chỉ có thể tự trách mình. Bao giờ cũng thế.
– Vậy có chuyện gì, anh có muốn kể cho tôi không?
Campion ngước nhìn và nhận ra nàng.
– Không, - anh ta kiên quyết. - Khi lớn hơn, cô sẽ biết rằng con người là loài thích đau khổ. Thật bi thảm. Là người kiềm chế và trẻ trung tốt hơn là yêu. Trước kia nó đã xảy ra với tôi nhưng chưa bao giờ như thế này - thật bất ngờ khi mọi việc đang tiến triển tốt đẹp.
Mặt anh ta lạnh lùng trong ánh sáng đang tăng. Không phải vì sự lung linh của nhân cách, một cử động của cơ bắp nhỏ nhất, nàng đã để lộ sự chán ghét bất chợt dù là bất cứ điều gì. Nhưng nhờ nhạy cảm, Campion đã nhận ra và thay đổi chủ đề khá đột ngột.
– Abe North đang ở quanh đâu đây.
– Sao, anh ta ở lại nhà per kia mà?
– Phải, nhưng anh ta đang tới, cô không biết chuyện xảy ra ư?
Một cánh chớp trong căn phòng trên đó hai tầng chợt mở tung, và một giọng nói tiếng Anh phun phì phì:
– Các người làm ơn thôi đi cho!
Rosemary và Luis Campion khiêm nhường xuống bậc, tới cái ghế dài bên con đường xuống bãi biển.
– Cô không biết gì về chuyện xảy ra ư? Cô bạn thân mến ơi một việc khác thường nhất đấy... - Lúc này, Campion sôi nổi hẳn lên, anh ta bám riết lấy những điều tiết lộ. - Tôi chưa bao giờ chứng kiến một việc diễn ra bất ngờ đến thế. Tôi hay tránh những người hung bạo, họ làm tôi bối rối đến nỗi thỉnh thoảng tôi phải nằm bẹp nhiều ngày liền.
Campion nhìn nàng đắc thắng. Nàng chẳng hiểu anh ta nói gì.
– Cô bạn thân mến ơi, - Campion háo hức, ngả người sang Rosemary đến mức chạm vào phần trên chân nàng, cho thấy không chỉ là một cú liều tắc trách của bàn tay, anh ta rất tự tin. - Sắp có cuộc quyết đấu tay đôi đấy.
– Cá-ái gì?
– Quyết đấu bằng... chúng tôi vẫn chưa biết bằng gì.
– Ai đấu?
– Tôi sẽ kể cho cô nghe từ đầu. - Campion hít một hơi thật dài rồi nói, dường như câu chuyện làm nàng khá mất uy tín nhưng anh ta sẽ không giữ để chống lại nàng. - Tất nhiên là cô ở trong xe khác. Mà thế là cô may mắn đấy, tôi mất ít nhất hai năm tuổi đời vì nó đến đột ngột quá.
– Cái gì đến? - Nàng thắc mắc.
– Tôi không biết bắt đầu thế nào. Trước tiên, cô ta kể...
– Ai kể?
– Voilet McKisco. - Anh ta hạ giọng như thể có người nấp dưới gầm ghế. - Nhưng đừng nói với vợ chồng per vì anh ta dọa sẽ đấu với bất kỳ ai nhắc nhỏm đến chuyện đó.
– Ai dọa?
– Tommy Barban, thế nên cô đừng nói là tôi nhắc đến họ nhé. Dù sao thì không người nào trong chúng tôi hiểu điều Violet nói, vì Tommy vội ngắt lời cô ấy, rồi chồng cô ấy nhảy vào và bây giờ thì chúng tôi phải có cuộc đấu tay đôi thôi, cô bạn ơi. Năm giờ sáng nay, tức là một tiếng đồng hồ nữa. - Anh ta bỗng thở dài, nghĩ đến nỗi đau buồn của mình. - Tôi ước giá là tôi. Tôi có thể bị giết cũng được, vì sống cũng chẳng để làm gì. - Anh ta ngừng bặt và buồn bã lắc lư tới lui.
Cánh chớp bằng thép bên trên lại hé mở và giọng đó nói tiếng Anh:
– Thật đấy, chuyện này phải ngừng ngay tắp lự.
Cùng lúc đó, Abe North ra khỏi khách sạn, trông có phần bối rối, quan sát bầu trời trắng bệch trên biển cả. Rosemary lắc đầu lo ngại trước khi Campion kịp nói, rồi họ nhảy sang ghế khác, xa hơn nữa dưới đường. Rosemary thấy Abe hơi căng thẳng.
– Cô làm gì thế? - Abe hỏi.
– Tôi vừa dậy. - Nàng bật cười, nhưng nhớ ra giọng nói trên kia, nên nén lại.
– Bị chim sơn ca quấy rầy rồi, - Abe thăm dò và nhắc lại, - chắc chắn là bị chim sơn ca quấy rầy rồi. Người trong nhóm may đồ từ thiện này đã kể cho cô nghe chuyện xảy ra rồi ư?
Campion đáp với vẻ nghiêm trang:
– Tôi chỉ biết chuyện tôi nghe tận tai thôi.
Anh ta đứng dậy và bỏ đi thật nhanh, Abe ngồi xuống cạnh Rosemary.
– Sao anh đối với anh ta tệ thế?
– Tôi ư? - Abe ngạc nhiên hỏi. - Sáng nay anh ta lượn khắp chỗ này.
– Có lẽ anh ấy buồn vì việc gì đó.
– Có lẽ thế.
– Còn cuộc đấu tay đôi thì sao? Ai sẽ quyết đấu? Tôi cho rằng trong xe đó có sự gì lạ lắm, có đúng vậy không?
– Chắc là một việc dở hơi dở hồn, nhưng hình như là đúng vậy.