CHƯƠNG 10
Sự việc rắc rối bắt đầu khi ôtô của Earl Brady chạy qua xe của per đỗ bên đường - lời kể của Abe bâng quơ tan vào màn đêm xung quanh - Violet McKisco kể với bà Abrams chuyện gì đó mà cô ta phát hiện ra ở nhà per. Violet lên gác và bắt gặp một cảnh làm cô ta rất xúc động. Nhưng Tommy là người trung thành với gia đình per. Violet thản nhiên một cách hào hứng và dữ dội, nhưng đây là một việc tương hỗ, và sự việc của vợ chồng per quan trọng hơn với bạn bè họ, hơn nhiều người trong số đó nhận biết. Lẽ tất nhiên đó là sự hy sinh ở mức độ nhất định, đôi khi họ như những nhân vật khá quyến rũ trong vở balê, và đáng chú ý để thực hiện một vở balê, nhưng còn hơn thế nữa - bạn phải hiểu tình tiết. Dù sao thì Tommy là một trong những người đàn ông mà Dick đưa tới gặp Nicole và khi Violet McKisco vẫn bóng gió về tiểu sử của Nicole, Tommy đã gọi giật họ:
– Chị McKisco, xin đừng nói thêm về chị per nữa.
– Tôi không nói chuyện với anh, - cô ta khó chịu.
– Tôi nghĩ tốt hơn hết là để họ yên.
– Họ thiêng liêng đến thế sao?
– Hãy để họ yên. Nói chuyện khác đi.
Tommy đang ngồi trên một trong hai ghế nhỏ cạnh Campion. Campion kể lại cho tôi nghe câu chuyện.
– Chà, anh khá là lộng quyền đấy, - Violet đập lại.
Cô có biết tối qua trong xe, câu chuyện diễn ra như thế nào không? Một số người thì thầm, vài người không để ý, sau bữa tiệc thường mệt mỏi, chán chường hoặc buồn ngủ. Không người nào biết chuyện xảy ra cho đến khi xe đỗ lại và Barban rít lên bằng giọng làm tất thảy bàng hoàng, hệt như còi báo động.
– Anh muốn bước ra khỏi đây hả, chúng ta chỉ cách khách sạn một dặm và anh có thể đi bộ hoặc tôi sẽ kéo lê anh tới đó. Anh hãy im mồm và đóng chặt miệng vợ anh lại!
– Anh là đồ du côn, - McKisco nói. - Anh thừa biết về mặt cơ bắp, anh mạnh hơn tôi. Nhưng tôi không sợ anh, thứ ta nên có là một cuộc đấu tay đôi...
Anh ta đã phạm sai lầm vì Tommy với tính cách đặc Pháp, đã nhoài người tát McKisco một cái, rồi tài xế lái tiếp. Đó là nơi xe cô phóng qua. Rồi đám đàn bà bắt đầu nhao nhao. Chiếc xe tới khách sạn trong tình trạng đó.
Tommy gọi điện cho người nào đó ở Cannes nhờ làm chứng cho cuộc quyết đấu, còn McKisco nói không muốn Campion là người làm chứng, anh ta chẳng thích thú gì việc này, vì thế McKisco gọi điện cho tôi, không nói gì hơn ngoài yêu cầu tôi đến đây ngay. Violet McKisco bất tỉnh và bà Abrams phải dìu cô ta lên phòng, cho ngửi muối, thế là cô ta dễ chịu và ngủ thiếp đi. Khi tới nơi, tôi cố thuyết phục Tommy nhưng anh ấy không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào, còn McKisco khá cáu nên cũng không chịu xin lỗi.
Khi Abe kể xong, Rosemary trầm ngâm hỏi:
– Vợ chồng per có biết chuyện dính dáng đến họ không?
– Không... họ chẳng hề biết những người kia đã làm gì. Cậu Campion chết dẫm không có quyền kể với cô chuyện này, nhưng cậu ta đã chót nói rồi. Đây là cuộc đấu giữa hai người đàn ông, thứ mà Tommy cần là một cuộc chiến công bằng.
– Tôi hy vọng anh chị per không biết, - Rosemary tần ngần.
Abe xem đồng hồ.
– Tôi định lên đó gặp McKisco, cô muốn đi cùng không? Hình như anh ta không có bạn bè, tôi cược là anh ta chưa ngủ.
Rosemary hình dung cuộc thức đêm tuyệt vọng mà một người đàn ông đau khổ, đầy xúc động ắt phải theo. Lát sau nàng đồng ý, vừa thương hại vừa ác cảm, và tràn đầy sinh lực của buổi sáng, nàng tung tăng đi cạnh Abe lên cầu thang.
McKisco ngồi trên giường, tính hay gây gổ của người nghiện rượu đã biến mất, mặc dù cốc champagne đang trong tay. Anh ta có vẻ rất yếu đuối, khổ sở và tái mét. Rõ ràng là anh ta đã viết và uống suốt đêm. McKisco rất bối rối, nhìn chằm chằm vào Abe và Rosemary rồi hỏi:
– Đến giờ rồi à?
– Không, còn một tiếng rưỡi nữa.
Cái bàn phủ kín giấy tờ, anh ta đã khó khăn mới viết nổi một bức thư dài, chữ viết trên tờ cuối cùng rất to và khó đọc. Trong ánh đèn điện dìu dịu, McKisco nguệch ngoạc ký tên vào cuối thư, nhét vào phong bì và đưa cho Abe:
– Gửi vợ tôi.
– Tốt hơn hết là anh ngâm đầu vào nước lạnh đi, - Abe khuyên.
– Anh nghĩ là tôi sẽ khá hơn ư? - McKisco hỏi, nghi ngại. - Tôi không muốn quá tỉnh táo đâu.
– Này, trông anh lúc này kinh quá.
McKisco ngoan ngoãn vào buồng tắm.
– Tôi để lại mọi thứ lộn xộn khủng khiếp, - anh ta gọi với. - Tôi không muốn Violet trở về Mỹ. Tôi không mang theo bất cứ thứ bảo hiểm nào. Tôi chưa bao giờ mắc mớ về việc đó.
– Đừng nói năng nhảm nhí nữa, anh sẽ ăn sáng ở ngay đây trong một tiếng đồng hồ.
– Chắc thế, tôi biết mà. - Anh ta trở lại, tóc ướt rượt và nhìn Rosemary như lần đầu tiên trông thấy nàng. Bất chợt, nước mắt anh ta dâng đầy. - Tôi sẽ không bao giờ hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình. Điều đó khiến tôi đau đớn. - Anh ta nói với Rosemary, - cô không ưa tôi, nhưng cũng chẳng sao. Về cơ bản, tôi là một nhà văn. - Anh ta chán nản thốt ra một âm thanh mơ hồ và lắc đầu tuyệt vọng. - Trong đời, tôi đã có nhiều sai lầm, nhiều lắm. Nhưng ở một mặt nào đấy, tôi là một trong những người xuất chúng...
Anh ta ngừng và bập bập hút điếu thuốc đã tắt.
– Tôi mến anh, - Rosemary nói, - nhưng tôi nghĩ anh không nên tham gia quyết đấu.
– Phải, lẽ ra tôi nên đánh cho anh ta một trận nhừ tử. Nhưng bây giờ mọi sự đã rồi. Tôi đã để mình bị cuốn vào một việc tôi không có quyền làm. Tính tôi rất hung tợn... McKisco ngắm kỹ Abe như mong là tuyên bố đó là một thách thức. Rồi cười một tiếng thất kinh, anh ta nâng mẩu thuốc lá lạnh ngắt lên miệng. Anh ta thở dồn. - Rắc rối là chính tôi đề nghị quyết đấu, giá Violet giữ mồm giữ miệng thì tôi đã có thể thu xếp được. Tất nhiên ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể bỏ đi hoặc ngồi lỳ và cười nhạo toàn bộ sự việc, nhưng tôi nghĩ Violet sẽ không bao giờ tôn trọng tôi nữa.
– Không, chị ấy càng tôn trọng anh hơn, - Rosemary đáp.
– Không, cô chưa hiểu Violet đấy thôi. Cô ấy rất cứng rắn khi giành được lợi thế với cô. Chúng tôi lấy nhau đã mười hai năm, có một đứa con gái lên bảy, cháu nó đã mất và sau sự việc đó, cô hiểu ra sao rồi đấy. Cả hai chúng tôi chơi bời đây đó, chẳng làm gì nghiêm túc ngoài trôi giạt lang thang, tối nay cô ấy đã gọi tôi là kẻ hèn nhát.
Lo lắng, Rosemary không trả lời.
– Chúng ta hãy xem xét chút ít để bị thiệt hại ít nhất nào, - Abe nói. Anh mở cái cặp da. - Đây là những khẩu súng lục để đấu tay đôi của Barban, tôi mượn để anh làm quen với chúng. Anh ta đựng chúng trong vali. - Abe nhấc một trong các vũ khí cổ xưa ấy trong tay, xem nặng nhẹ. Rosemary kêu một tiếng lớn, băn khoăn, còn McKisco ngắm khẩu súng, lo âu.
– Hình như chúng tôi phải đứng và bắn vào nhau bằng khẩu Colt 45, - McKisco nói.
– Tôi không biết anh ngắm loại súng nòng dài liệu có tốt hơn không đây.
– Khoảng cách là bao nhiêu? - McKisco hỏi.
– Tôi đã hỏi về điều đó rồi. Nếu một hoặc các bên kia nhất định muốn giết chết nhau, họ sẽ đo tám bước chân, nếu họ đủ tử tế và thương tâm thì đứng cách nhau hai mươi bước, còn nếu chỉ muốn chứng minh danh dự, khoảng cách là bốn mươi bước. Người làm chứng của anh ta đã đồng ý với tôi là bốn mươi.
– Thế thì tốt.
– Có một cuộc quyết đấu tuyệt vời trong tiểu thuyết của Pushkin, - Abe nhớ lại. - Mỗi người đứng bên rìa vách núi, nếu bị bắn trúng là xong việc.
Câu này dường như xa xôi và trừu tượng với McKisco, anh ta nhìn Abe chằm chặp và hỏi:
– Gì kia?
– Anh có muốn chìm nghỉm và được tắm rửa sạch sẽ không?
– Không, không, tôi không biết bơi. - McKisco thở dài. - Tôi không hiểu gì hết. Tôi không biết vì sao mình lại làm việc này. - Anh ta nói, tuyệt vọng.
Đây là việc anh ta làm lần đầu trong đời. Thực ra, McKisco là một trong những người mà với họ, thế giới giác quan không tồn tại, phải đối mặt với một việc cụ thể, anh ta vô cùng sửng sốt.
– Có lẽ chúng ta sắp đi, - Abe nói, nhìn McKisco hơi thất vọng.
– Được. - Anh ta uống một ngụm brandy, đút chai rượu vào túi và nói, gần như hung dữ. - Nếu tôi giết chết anh ta thì sao? Người ta có tống tôi vào tù không?
– Tôi sẽ đưa anh vượt biên giới sang Italy.
Anh ta liếc nhìn Rosemary rồi nói với Abe, vẻ ân hận:
– Trước khi chúng tôi bắt đầu, có gì tôi muốn một mình cô chăm sóc.
– Tôi mong không người nào bị thương, - Rosemary nói. - Tôi thấy việc này rất ngu xuẩn và anh nên cố ngăn nó lại.