CHƯƠNG 11
Nàng tìm thấy Campion ở dưới nhà, trong hành lang vắng vẻ.
– Tôi trông thấy cô lên gác, - anh ta nói, háo hức. - Anh ấy có ổn không? Bao giờ cuộc đấu bắt đầu?
– Tôi không biết. - Nàng phẫn nộ thấy anh ta coi việc này như một trò xiếc, và McKisco như một anh hề thảm thương.
– Cô muốn đi với tôi không? - Campion hỏi, với vẻ như đặt sẵn ghế. - Tôi đã thuê một ôtô của khách sạn.
– Tôi không muốn đi.
– Sao lại không? Tôi hình dung sẽ phí hoài nhiều năm tuổi nhưng sẽ không đời nào bỏ lỡ chuyện này. Chúng ta có thể quan sát từ chỗ thật xa.
– Tại sao anh không rủ anh Dumphry đi cùng?
Cái kính một mắt rơi xuống, và không có bộ ria để ẩn vào, anh ta bèn kéo nó lên.
– Tôi không bao giờ muốn gặp anh ta lần nữa.
– Ra vậy, tôi e rằng không thể đi được. Mẹ tôi không thích chuyện này.
Lúc Rosemary bước vào phòng, bà Speers cựa quậy ngái ngủ:
– Con đi đâu vậy?
– Con không ngủ được. Mẹ ngủ lại đi ạ.
– Hãy vào phòng mẹ. - Nghe thấy bà ngồi dậy trên giường, Rosemary vào và thuật lại câu chuyện.
– Sao con không đi và xem? - Bà Speers gợi ý. - Con không cần đến gần và có thể giúp việc sau đó.
Rosemary không thích cảnh mình đứng nhìn và ngần ngại, nhưng bà Speers vẫn còn nửa thức nửa ngủ, và nhớ tới những cú gọi ban đêm đến với người chết và tai họa, khi bà là vợ của bác sĩ.
– Mẹ muốn con đến nơi đó và chủ động làm những việc không có mẹ, con đã làm nhiều việc khó khăn hơn cho những quảng cáo nguy hiểm của Rainy kia mà.
Rosemary vẫn không thấy vì sao nên đi, nhưng nàng nghe theo giọng nói dứt khoát, dễ nghe đã bảo nàng tới lối vào sân khấu của rạp Odeon ở Paris, khi nàng mới mười hai tuổi và đón nàng lúc ra.
Nàng ngỡ mình được giải thoát khi nghe tiếng bước chân và nhìn thấy Abe cùng McKisco lái xe đi, nhưng lát sau, chiếc ôtô của khách sạn tới góc phố. Kêu ré mãn nguyện, Campion kéo nàng lên ngồi cạnh.
– Tôi thuê xe vì có khi họ không để chúng ta tới. Cô thấy chưa, tôi mang theo cả máy quay phim đây.
Rosemary bật cười. Anh ta quá đáng đến mức không còn là khó chịu nữa, mà là mất cả tính người.
– Tôi không biết vì sao chị McKisco không ưa anh chị per? - Nàng hỏi. - Họ đối với chị ta rất tốt mà.
– Chao ôi, không phải thế đâu. Đấy là việc cô ấy nhìn thấy. Chúng tôi chẳng bao giờ biết chính xác là việc gì vì Barban.
– Nó cũng không làm anh buồn đến thế.
– Ô không, - anh ta ngắc ngứ, - còn xảy ra một việc nữa khi chúng tôi về đến khách sạn. Nhưng tôi không quan tâm, tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm về việc đó.
Họ theo chiếc xe kia rẽ về hướng Đông, chạy dọc ven biển qua Juan les Pins [15] , nơi mọc lên bộ khung một sòng bạc mới. Mới hơn bốn giờ sáng, dưới bầu trời xám xanh, những thuyền đánh cá đầu tiên kẽo kẹt ra khơi, vào biển cả màu xanh xám. Rồi họ rời đường cái và vào phía sau một vùng thôn dã.
– Đây là sân gôn, - Campion reo lên. - Tôi chắc đây là nơi hành sự.
Anh ta nói đúng. Khi xe của Abe đỗ đằng trước họ, phía Đông đã nhuốm màu đỏ và vàng, hứa hẹn một ngày oi bức. Bảo xe của khách sạn vào khu rừng thông, Rosemary và Campion đứng dưới bóng cây và men theo sân gôn trắng mờ, nơi Abe và McKisco đi tới, lui, chốc chốc McKisco lại ngẩng đầu về phía các khoảng trống, như một con thỏ đang đánh hơi. Ngay sau đó, có nhiều người chuyển động cạnh một cái cây xa xa, họ phát hiện ra là Barban và người Pháp làm chứng cho anh ta, cắp cái hộp đựng súng dưới cánh tay.
Hơi hoảng, McKisco lẩn sau Abe và tợp một ngụm lớn brandy. Anh ta vừa đi vừa nghẹn, và lẽ ra tiến thẳng tới phe kia, nhưng Abe ngăn anh ta lại và tiến thẳng tới nói chuyện với anh chàng người Pháp. Mặt trời đã lên quá chân trời.
Campion chộp lấy cánh tay Rosemary.
– Tôi không thể chịu đựng nổi, - anh ta rít lên the thé, gần như lạc cả giọng. - Thế là quá nhiều rồi. Chuyện này sẽ khiến tôi phải trả giá...
– Buông ra, - Rosemary nói, kiên quyết. Nàng buột ra một lời cầu nguyện điên rồ bằng tiếng Pháp.
Các nhân vật chính đối mặt nhau, Barban tay áo xắn cao. Mắt anh ta nhấp nháy liên hồi trong nắng, nhưng cử động thong thả lúc lau lòng bàn tay vào nẹp quần. McKisco khinh suất vì rượu brandy, anh ta chẩu môi huýt một tiếng sáo và hờ hững hếch cái mũi dài cho đến khi Abe bước tới, tay cầm cái mùi soa. Anh chàng làm chứng người Pháp đứng, quay mặt đi. Rosemary nín thở vì thương xót và nghiến răng căm giận Barban, sau đó, Abe đếm bằng giọng căng thẳng:
– Một, hai, ba!
Họ bắn cùng một lúc. McKiscko lắc lư nhưng trấn tĩnh được. Cả hai đều bắn trượt.
– Thế là đủ rồi! - Abe kêu to.
Những người quyết đấu bước vào và mọi người nhìn Barban, tò mò.
– Tôi tuyên bố chưa hài lòng.
– Cái gì? Chắc chắn là anh đã hài lòng rồi, - Abe nôn nóng nói. - Anh chỉ không biết thôi.
– Người của anh từ chối bắn phát nữa ư?
– Anh đúng một cách tệ hại, Tommy. Anh khăng khăng đòi có cuộc đấu này và thân chủ của tôi đã làm đến cùng.
Tommy cười to, khinh bỉ.
– Khoảng cách thật nực cười, - anh ta nói. - Tôi không quen những hài kịch kiểu này, người của anh phải nhớ hiện giờ anh ta không ở Mỹ.
– Không nói đến chuyện ở Mỹ, - Abe đáp khá gay gắt. - Rồi, anh nói bằng giọng hòa giải hơn. - Việc này đi đủ xa rồi, Tommy.
Họ thương lượng nhanh một lát rồi Barban gật đầu và lãnh đạm cúi chào địch thủ.
– Không bắt tay ư? - Viên bác sĩ người Pháp gợi ý.
– Họ quen biết nhau mà, - Abe đáp.
Anh quay sang McKisco.
– Đi thôi, chúng ta ra khỏi đây.
Lúc họ sải bước, McKisco hoan hỉ nắm chặt cánh tay Abe.
– Gượm đã! - Abe nói. - Tommy muốn lấy lại khẩu súng lục. Có khi anh ta còn cần đến nữa.
McKisco đưa súng ra.
– Quỷ tha ma bắt hắn ta! - Anh ta nói bằng giọng hung hãn. - Bảo hắn là có thể...
– Tôi sẽ bảo anh ta là anh muốn đấu lần nữa nhé?
– Ơ, tôi đã đấu rồi, - McKisco gào lên lúc họ đi tiếp. - Và tôi đã làm khá tốt còn gì? Tôi không phải kẻ nhát gan.
– Anh khá say rồi, - Abe nói thẳng thừng.
– Không, tôi không say.
– Thôi thôi, được rồi, anh không say.
– Tôi uống một, hai cốc thì có gì khác đâu?
Sự tự tin bốc lên, anh ta phẫn nộ nhìn Abe.
– Có gì khác đâu? - McKisco lặp lại.
– Nếu anh không nhìn ra, thì không cần nói nữa.
– Anh không biết trong chiến tranh tất tật mọi người đều say à?
– Thôi, quên nó đi.
Nhưng sự kiện ấy chưa xong hẳn. Có tiếng chân gấp gáp trong đám thạch nam phía sau họ và viên bác sĩ đến bên.
– Xin lỗi các ông , - ông ta hổn hển. - Các ông có thể trả tiền thù lao cho tôi được không? Tất nhiên chỉ là chi phí y tế thôi. Ông Barban chỉ có một ngàn phơrăng và không thể trả được, còn quý ông kia để quên ví ở nhà .
– Đúng là suy nghĩ kiểu Pháp, - Abe nói rồi nói với người bác sĩ. - Bao nhiêu?
– Để tôi trả, - McKisco nói.
– Không, tôi trả. Tất cả chúng ta đều lâm vào cảnh nguy hiểm như nhau.
Abe trả tiền bác sĩ trong lúc McKisco quay vội vào bụi cây và nôn thốc tháo. Rồi tái xanh hơn lúc trước, anh ta khệnh khạng cùng Abe tới chỗ ôtô trong buổi sáng hồng tươi.
Campion nằm ngửa, thở hổn hển trong đám cây, nơi cấp cứu duy nhất cho cuộc quyết đấu, trong lúc Rosemary bỗng trở nên cuồng loạn, vừa cười vừa đá anh ta bằng đôi giày vải bạt. Nàng cứ đá cho đến khi anh ta tỉnh lại, lúc này việc quan trọng duy nhất với nàng là trong vài giờ nữa, nàng sẽ gặp người mà nàng nhớ trong trí là “vợ chồng per” trên bãi biển.