CHƯƠNG 12
Sáu người đợi Nicole ở Voisins [16] : Rosemary, vợ chồng North, Dick per và hai nhạc sĩ Pháp trẻ tuổi. Họ ngắm các khách quen khác của khách sạn xem họ có thư thái không, Dick đã nói không người Mỹ nào có phong thái ung dung trừ anh ta, và họ cố tìm một hình mẫu để bác lại. Xem chừng họ vô hy vọng: không người đàn ông nào vào khách sạn trong mười phút mà không giơ tay lên mặt.
– Hẳn là chúng ta không bao giờ bỏ được hàng ria vuốt sáp, - Abe nói. - Tuy nhiên, Dick không phải là người duy nhất có phong thái ung dung...
– Ồ có chứ, tôi là thế mà.
– ... nhưng có lẽ anh ấy là người đàn ông duy nhất chững chạc mà không say.
Một người Mỹ ăn mặc đúng mốt bước tới một cái bàn cùng hai phụ nữ lăng xăng, rối rít không hề e thẹn. Ông ta bỗng nhận ra mình đang bị quan sát, thế là bàn tay ông ta thỉnh thoảng lại đưa lên nắn lại một chỗ phồng tưởng tượng trên cà-vạt. Trong một nhóm khác chưa ngồi, một người đàn ông không ngừng vỗ lòng bàn tay vào bên má đã cạo nhẵn, còn bạn ông ta nâng lên, hạ xuống điếu xì gà nguội ngắt một cách máy móc. Những người may mắn hơn sờ lên kính một mắt và râu, vuốt ve miệng một cách tùy tiện, thậm chí còn kéo dái tai một cách thất vọng.
Một viên tướng quân phục chỉnh tề bước vào, và Abe hy vọng người đó ở West Point [17] năm đầu tiên, và cược với Dick năm đô-la.
Bàn tay thõng xuống bên sườn rất tự nhiên, viên tướng đợi xếp chỗ ngồi. Chỉ một lần, cánh tay ông ta chợt ngoặt ra sau như đánh bóng vào rổ và Dick reo: “A!”, tưởng ông ta mất kiểm soát, nhưng viên tướng trấn tĩnh và họ thở phào... sự chờ đợi sắp hết, hầu bàn đang kéo ghế cho ông ta...
Hơi bực, người chiến thắng vung tay lên và gãi mái đầu hoa râm hoàn hảo.
– Thấy chưa, - Dick tự mãn nói, - tôi là người duy nhất.
Rosemary rất tin điều ấy, còn Dick nhận ra chưa bao giờ mình có đám khán giả tốt hơn, tạo thành một nhóm sáng láng đến thế, khiến Rosemary cảm thấy coi thường tất cả những ai không ngồi cùng bàn họ. Họ đã ở Paris hai ngày, nhưng thực ra vẫn chỉ dưới bóng ô ngoài bãi biển. Tại vũ hội của Corps des Pages tối hôm trước, một môi trường có vẻ kinh khủng với Rosemary, nàng mới chỉ dự dạ tiệc Mayfair ở Hollywood, Dick tạo ra cảnh một số ít người chọn lọc chào hỏi - hình như vợ chồng chàng quen biết rất nhiều người, và thường là người chưa gặp họ một thời gian dài, rất sửng sốt: “Này, anh trốn ở đâu vậy?”, và rồi tái tạo sự đơn nhất của mình bằng cách vô hiệu hóa người ngoài cuộc rất nhẹ nhàng song vĩnh viễn bằng cú đâm chí tử . Chẳng mấy chốc, tự Rosemary biết những người này có quá khứ tồi tệ, và khi hiểu họ, nàng tự nguyện loại bỏ hẳn.
Nhóm của họ hầu như toàn người Mỹ, và thỉnh thoảng lắm mới vắng bóng họ. Đây là điều chàng đáp lại họ, đã trở nên mờ nhạt theo những thỏa hiệp suốt bao năm ròng.
Trong nhà hàng tối tăm, đầy khói, tỏa mùi đồ ăn chưa nấu phong phú trên quầy, trang phục màu xanh da trời của Nicole lướt như một đoạn lạc loài của thời tiết bên ngoài. Qua cái nhìn của họ, nàng biết mình đẹp biết bao, nàng cảm ơn họ bằng nụ cười cảm kích rạng ngời. Trong giây lát, tất cả bọn họ rất tử tế, rất lịch thiệp. Rồi sau đó, họ chán ngán và trở nên gay gắt, chua cay rồi cuối cùng, họ phác ra một lô kế hoạch. Họ cười vì những việc mà sau đó họ chẳng còn nhớ rõ, họ cười rất nhiều và cánh đàn ông đã uống hết ba chai vang. Ba người phụ nữ là đại diện cho dòng thác khổng lồ của lối sống Mỹ. Nicole là cháu gái của một tư bản Mỹ tự thành đạt và thuộc dòng dõi một trong những hoàng gia lớn ở châu Âu. Mary North là con gái của một thợ dán giấy tường lành nghề và là hậu duệ của Tổng thống Tyler [18] . Rosemary xuất thân từ giai cấp trung lưu, được mẹ nàng phóng lên đỉnh điểm Hollywood. Điểm giống nhau của họ và khác với nhiều phụ nữ Mỹ là tất thảy đều vui vẻ tồn tại trong thế giới của đàn ông, họ duy trì cá tính của mình nhờ đàn ông và không chống lại nam giới. Cả ba người đều trở thành hoặc là gái điếm hạng sang, hoặc là vợ tốt không phải nhờ dòng dõi ngẫu nhiên mà thông qua những thăng trầm to lớn hơn để tìm thấy hoặc không tìm thấy người đàn ông của đời mình.
Rosemary thấy đây là một nhóm dễ chịu, bữa tiệc trưa hôm đó thú vị hơn vì chỉ có bảy người, vừa vặn cho một nhóm vui vẻ. Cũng có lẽ vì nàng là người mới với giới này, như một chất xúc tác để kết tủa mọi do dự cũ của họ về nhau. Sau khi tiệc tan, một người hầu chỉ đường cho Rosemary vòng ra phía sau, vào nội địa tối tăm của mọi khách sạn Pháp, nàng ngước nhìn tìm số điện thoại nhờ một bóng đèn màu vàng mờ, và gọi cho Franco-American Films. Chắc chắn họ có một bản in về phim Con gái của cha , vào thời điểm đó đã bán hết nhưng sau một tuần nữa, họ sẽ tìm cho nàng một bản, gửi đến 341 đường Saintes Anges, hỏi ông Crowder.
Nửa ngăn dành làm phòng giữ mũ áo và khi Rosemary treo máy, nàng nghe thấy hai giọng nói khe khẽ ở bên kia dãy áo khoác, cách nàng chưa đầy năm bước chân.
– Em yêu anh chứ?
– Ôi, em rất yêu!
Đó là Nicole, Rosemary ngập ngừng bên cửa ngăn, rồi nàng nghe thấy tiếng Dick:
– Anh thèm muốn em kinh khủng, bây giờ chúng mình về khách sạn đi.
Nicole thở hổn hển, nho nhỏ. Trong giây lát, không lời nào truyền đến tai Rosemary nhưng âm thanh thì có. Sự giấu giếm bao la rung động đến tận chỗ nàng.
– Anh thèm muốn em.
– Em sẽ ở khách sạn lúc bốn giờ.
Rosemary đứng, nín thở khi các giọng nói xa dần. Ban đầu nàng sửng sốt vì một thứ trơ tráo hơn - nàng đã thấy họ trong mối quan hệ riêng, như những con người thiếu đòi hỏi cấp bách của cá nhân. Một luồng xúc cảm mạnh mẽ chạy khắp người nàng, sâu sắc và không xác định nổi. Nàng không biết mình bị hút vào hay đẩy ra, có điều nàng vô cùng xao xuyến. Nó khiến nàng cảm thấy rất lẻ loi khi trở về khách sạn, giọng nói say đắm của Nicole: “Ôi, em rất yêu!” vang mãi trong trí nàng. Cung cách riêng tư của cuộc chuyện trò mà Rosemary chứng kiến cứ hiển hiện trước mắt nàng. Không hiểu sao, dù xa đến mấy lòng dạ nàng mách bảo đây là việc chấp nhận được, nàng đã chẳng hề có chút ác cảm nào khi đóng những cảnh yêu đương trong phim.
Tự nhiên, lúc ở xa nàng cảm thấy bị cuốn vào đó, và đi mua sắm với Nicole, nàng càng ý thức được rõ hơn cuộc hẹn hò bí mật hơn cả chính bản thân Nicole. Nàng ngắm Nicole theo cách mới, ước lượng sự quyến rũ của Nicole. Chắc chắn Nicole là người phụ nữ hấp dẫn nhất mà Rosemary từng gặp, với vẻ cứng rắn, tận tụy, trung thành và sự khó hiểu ít thể hiện, kết hợp thái độ của Nicole với tiền bạc, Rosemary suy nghĩ bằng đầu óc trung lưu của mẹ nàng. Rosemary tiêu tiền mình kiếm ra, nàng ở châu Âu này với thực tế nàng đã đánh pun sáu lần trong một ngày tháng Giêng, lúc nhiệt độ của nàng từ 37°C lúc sáng sớm đã tăng lên 39°, làm mẹ nàng phải ngăn lại.
Được Nicole giúp, Rosemary đã sắm hai bộ đầm, hai cái mũ và hai đôi giày bằng tiền của mình. Nicole mua đủ thứ bày trong các tủ kính bên ngoài, theo danh sách dài dằng dặc suốt hai tờ giấy. Mọi thứ Nicole thích không hẳn để dùng, mà mua làm quà tặng cho bạn bè. Nicole mua nhiều chuỗi hạt sặc sỡ, những tấm nệm gấp lại ở bờ biển, hoa giả, mật ong, giường gấp, nhiều thứ thu nhỏ cho một ngôi nhà búp bê, ba mét vải loại mới màu đỏ hồng, hàng tá áo bơi, một con cá sấu bằng cao su, một bộ cờ bằng vàng và ngà voi, nhiều khăn mùi soa rộng bằng lanh nõn cho Abe, hai áo khoác da sơn dương màu xanh biếc, một bụi cây lá đỏ của Hermes [19] , mua tất tật mọi thứ như một gái điếm hạng sang mua đồ lót và nữ trang, đều là trang bị cho nghề nghiệp và được bảo hiểm, nhưng với một quan điểm khác hẳn. Nicole là sản phẩm của vô vàn sự khéo léo và công việc cực nhọc. Vì hàng chuỗi mục tiêu của mình, chuyến đi của họ bắt đầu từ Chicago, xoay quanh cái bụng tròn của lục địa tới California; những nhà máy sản xuất kẹo cao su nhả khói, những dây chuyền nối tiếp trong các nhà máy; những người đàn ông trộn kem đánh răng trong các bể chứa, chiết nước súc miệng từ các thùng lớn bằng đồng, các cô gái đóng hộp cà chua trong tháng Tám hoặc làm việc gấp gáp tại các cửa hàng quà tặng rẻ tiền vào dịp Giáng sinh, những người lai da đỏ làm việc vất vả tại các đồn điền cà phê ở Brazilia, những con người đó phải đóng thuế thập phân cho Nicole, và khi toàn bộ hệ thống đó lắc lư, ầm ầm lao tới trước, tăng thêm sự háo hức cho những cuộc mua bán cả mớ của nàng, giống như bộ mặt đỏ bừng của người lính cứu hỏa ở vị trí trước ngọn lửa đang lan rộng. Nicole là điển hình của những nguyên tắc đạo đức rất đơn giản, sống trong vận số của riêng mình, nhưng minh họa chúng xác đáng đến mức uyển chuyển trong các thủ tục, và lúc này Rosemary cố bắt chước theo.
Sắp bốn giờ. Nicole đứng trong cửa hàng, con vẹt xanh đậu trên vai và bùng ra một bài diễn thuyết bất thường.
– Mà này, nếu như ngày hôm đó cô không đến bể bơi, thỉnh thoảng tôi cứ băn khoăn về những việc như thế đấy. Trước chiến tranh, chúng tôi ở Berlin, tôi tròn mười ba tuổi thì mẹ tôi mất. Chị tôi sắp đến buổi vũ hội cung đình và đã có ba hoàng thân gửi thiếp mời, mọi việc do một viên thị thần thu xếp. Nửa giờ trước khi xuất phát, chị ấy bị đau bên sườn và sốt cao. Bác sĩ bảo chị bị viêm ruột thừa và phải mổ. Nhưng mẹ tôi đã có dự định rồi, thế là Baby đến vũ hội và khiêu vũ đến hai giờ sáng với một túi đá buộc chặt dưới áo dạ hội. Bảy giờ sáng hôm sau, chị ấy bị mổ.
Khi đó, cứng rắn là một điểm tốt, tất cả những người thú vị đều nghiêm khắc với bản thân. Nhưng đã đến bốn giờ và Rosemary nghĩ lúc này Dick đang đợi Nicole ở khách sạn. Nàng phải đến đấy, phải không để chàng đợi Nicole. Song nàng nghĩ: “Tại sao mình lại đi?” rồi bỗng nhiên “hay mình cứ đi nếu không muốn thế”. Nhưng Nicole đến một nơi nữa mua hoa cài ngực cho cả hai và gửi một bông cho Mary North. Đến lúc đó, Nicole mới nhớ ra và chợt lơ đãng, nàng vẫy taxi.
– Tạm biệt, - Nicole nói. - Chúng ta vui nhỉ?
– Rất vui, - Rosemary đáp. Nàng càng khó nghĩ hơn và toàn bộ con người nàng phản kháng khi Nicole lên xe đi.