CHƯƠNG 14
Khi họ về tới Paris, Nicole quá mệt nên không đến được nơi huy hoàng ở Triển lãm Nghệ thuật Trang trí [31] như dự định. Họ để nàng lại khách sạn Roi George, và khi nàng biến mất giữa những luồng ánh sáng cắt nhau của các ngọn đèn ở hành lang và cửa kính, Rosemary thấy nhẹ cả người. Nicole là một sức mạnh - không nhất thiết phải xử lý hoặc có thể đoán trước như mẹ nàng, - một sức mạnh khôn lường. Dù thế nào đi nữa, Rosemary cũng e ngại Nicole.
Mười một giờ, nàng ngồi với Dick và vợ chồng North tại một nhà thuyền cà phê vừa khai trương trên sông Seine. Dòng sông lấp lánh ánh sáng từ những cây cầu và đãi ánh trăng lạnh. Hồi Rosemary cùng mẹ ở Paris, thỉnh thoảng vào những ngày Chủ nhật họ lên con tàu nhỏ chạy hơi nước ngược lên Suresnes [32] và trò chuyện về những kế hoạch tương lai. Họ có ít tiền, nhưng bà Speers vững tin vào nhan sắc của Rosemary và khắc sâu vào tâm trí mình nhiều hoài bão, vì bà sẵn sàng mạo hiểm cả số tiền vì “những mối lợi”; còn Rosemary sẽ trả tiền mẹ khi nàng đã giành được cơ hội khởi đầu...
Từ khi đến Paris, Abe North uống vang nhẹ triền miên, mắt anh ta đỏ ngầu vì nắng và rượu vang. Lần đầu tiên Rosemary nhận thấy Abe luôn dừng lại ở nhiều nơi để uống một cốc, và nàng tự hỏi liệu Mary North có ưng thế không. Mary là người ít nói, lặng lẽ và rất ít cười, đến mức Rosemary hiểu về cô rất ít. Mary thích chải thẳng mái tóc đen, lật ra sau, tự nhiên như một thác nước, thỉnh thoảng tung rơi thoải mái lên góc thái dương, cho đến khi tóc gần như rơi vào mắt, Mary lại hất mái tóc bóng mượt vào chỗ cũ lần nữa.
– Tối nay chúng mình sẽ đi ngủ sớm, Abe ạ, sau khi uống nốt cốc này. - Tiếng Mary nhẹ nhàng nhưng thoáng vẻ lo âu. - Anh không muốn rót tràn ra boong đấy chứ?
– Cũng khá muộn rồi, - Dick nói. - Tốt hơn hết là chúng ta về thôi.
Vẻ mặt đường hoàng, quý phái của Abe chợt ngang ngạnh, và anh ta nói quả quyết:
– Ồ, không. - Abe ngừng, nghiêm trọng. - Ồ không, chưa thôi đâu. Chúng ta sẽ uống thêm chai champagne nữa.
– Tôi không uống thêm đâu, - Dick đáp.
– Tôi đang nghĩ đến Rosemary đấy chứ. Cô ấy là người uống rượu bẩm sinh, luôn để một chai gin trong buồng tắm và đại loại thế... mẹ cô ấy bảo tôi thế.
Abe dốc cạn chỗ còn lại trong chai đầu tiên vào cốc của Rosemary. Ngày đầu tiên ở Paris, nàng buồn nôn với cốc vại nước chanh, sau đó nàng không uống gì với họ nữa, nhưng lúc này nàng nâng cốc champagne lên và uống.
– Sao vậy? - Dick kêu lên. - Cô kể với tôi là cô không uống rượu kia mà.
– Em không nói là sẽ không bao giờ uống.
– Mẹ cô biết thì sao?
– Em chỉ uống một cốc này thôi. - Nàng cảm thấy cần phải uống. Dick không uống quá nhiều nhưng đã uống, và có lẽ nàng phải uống để gần với chàng hơn. Nàng uống nhanh, bị nghẹn rồi nói. - Vả lại, hôm nay là sinh nhật em, em tròn mười tám tuổi.
– Sao cô không cho chúng tôi biết? - Họ ồ lên, phẫn nộ.
– Em biết là các anh chị sẽ làm rối lên và sẽ gây nhiều phiền phức. - Nàng uống cạn cốc champagne. - Vì thế, cốc này là để chúc mừng.
– Nhất định là không rồi, - Dick cam đoan với nàng. - Tối mai sẽ là tiệc mừng sinh nhật cô và không được quên đâu đấy. Mười tám là tuổi vô cùng ý nghĩa mà.
– Tôi thường nghĩ cho đến năm mười tám tuổi, chẳng có gì là quan trọng, - Mary nói.
– Đúng thế, - Abe tán thành. - Và sau đó cũng vậy thôi.
– Abe cảm thấy chẳng có gì quan trọng cho đến khi anh ấy lên tàu, - Mary tiếp. - Lần này anh ấy lên kế hoạch mọi thứ khi tới NewYork. - Mary nói, dường như cô đã chán nói tới những việc chẳng còn ý nghĩa gì với mình, như thể trên thực tế, việc cô và chồng theo hoặc không theo tiến trình chỉ đơn thuần là một khái niệm. - Anh ấy sẽ viết nhạc ở Mỹ, còn tôi sẽ hát ở Munich, vì vậy khi chúng tôi gặp lại sẽ chẳng còn gì không thể làm nữa.
– Nghe tuyệt quá, - Rosemary tán thành và mân mê cốc champagne.
– Nào, thêm chút champagne nữa chúc mừng Rosemary. Rồi cô ấy sẽ có khả năng suy nghĩ về hoạt động của các hạch bạch huyết của mình. Chúng chỉ bắt đầu thực hiện chức năng vào tuổi mười tám.
Dick cười một cách bao dung với Abe, người chàng quý mến và đã mất hy vọng từ lâu:
– Về mặt y học, điều đó là không đúng và chúng ta sẽ ra về thôi.
Vớ được sự bảo trợ mong manh, Abe nói, lướt khướt:
– Có cái gì đó mách bảo tôi rằng tôi sẽ viết bản tổng phổ mới ở Broadway rất lâu rồi anh mới làm xong luận văn khoa học của mình đấy.
– Tôi mong là thế, - Dick bình tĩnh đáp. - Tôi mong lắm. Tôi còn có thể bỏ cả thứ anh gọi là “luận văn khoa học của mình” nữa kia.
– Ôi, Dick! - Giọng Mary vừa hoảng hốt vừa căm phẫn. Trước kia, Rosemary chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Dick đờ ra như thế. Nàng cảm thấy lời tuyên bố này là thứ vô cùng quan trọng và nàng suýt kêu lên “Ôi, Dick!” cùng Mary.
Nhưng bất chợt Dick lại cười và nói thêm: "... bỏ nó vì một thứ khác”, - rồi chàng đứng dậy khỏi bàn.
– Kìa Dick, ngồi xuống đã. Tôi muốn biết...
– Rồi có lúc tôi sẽ nói với anh. Chúc ngủ ngon, Abe. Chúc Mary ngủ ngon.
– Chúc ngủ ngon, Dick thân mến. - Mary mỉm cười dường như cô sẽ vui lắm được ngồi trên boong tàu gần như vắng vẻ. Cô là một phụ nữ can đảm và đầy hy vọng, theo chồng tới một nơi nào đó, thay đổi bản thân với loại người này, nọ, không có khả năng đưa anh ta chệch khỏi phương hướng của mình một bước, và đôi khi nản lòng nhận ra khuynh hướng kín đáo dè dặt của cô ẩn sâu trong con người anh. Vận may vẫn bám lấy cô, dường như cô là một loại biểu tượng...