CHƯƠNG 15
– Anh định từ bỏ gì vậy? - Trong taxi, Rosemary sốt sắng quay sang Dick hỏi.
– Chẳng có gì quan trọng đâu.
– Anh là nhà khoa học ư?
– Tôi là bác sĩ y khoa.
– Ồ-ồ! - Nàng mỉm cười mãn nguyện. - Cha tôi cũng là bác sĩ. Thế tại sao anh không... - Nàng dừng lại.
– Chẳng có gì bí ẩn hết. Ở đỉnh cao sự nghiệp, tôi không hài lòng với bản thân và bỏ đi Riviera ở ẩn. Tôi chỉ vừa mới không hành nghề thôi. Cô không cần phải nói, chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ hành nghề lại.
Rosemary lặng lẽ ngửa mặt để được hôn. Dick nhìn nàng giây lát như không hiểu. Rồi ôm nàng vào trong vòng tay, chàng cọ má vào gò má mềm mịn của nàng, và ngắm nàng một lúc lâu nữa.
– Cô bé đáng yêu quá, - chàng nói, nghiêm trang.
Nàng ngẩng lên, mỉm cười với chàng, bàn tay nàng đùa nghịch ve áo khoác của chàng.
– Em yêu quý cả anh và Nicole. Thực ra, đó là bí mật của em, em không thể nói về anh với bất cứ ai vì không muốn thêm người nào biết anh tuyệt vời biết chừng nào. Nói thật, em yêu anh và Nicole, rất yêu.
Biết bao lần chàng đã nghe câu này, với cách thức y như nhau.
Nàng bỗng tiến thẳng tới chàng, sự trẻ trung của nàng tan biến lúc lọt vào trung tâm cái nhìn của chàng và chàng hôn nàng đến ngạt thở, dường như nàng không ở lứa tuổi nào hết. Rồi, nàng nằm dựa vào cánh tay chàng và thở dài.
– Em đã quyết rời bỏ anh, - nàng nói.
Dick giật mình... nào chàng đã nói gì hàm ý nàng có vai trò nào đó với chàng đâu?
– Điều đó thật vớ vẩn, - chàng cố nói thật nhẹ nhàng, - đúng lúc anh được chú ý.
– Em yêu anh biết chừng nào... - Dường như tình yêu đó từ nhiều năm rồi. Lúc này, nàng hơi thổn thức. - Em yêu anh bi-iết b-a-ao.
Lẽ ra chàng nên cười, nhưng chàng lại nói:
– Em không chỉ xinh đẹp mà còn xuất chúng. Mọi việc em làm, ví như giả vờ yêu hoặc giả vờ bẽn lẽn, đều đến nơi đến chốn.
Trong chiếc taxi tối om, mùi nước hoa Rosemary mua cùng Nicole thơm phức, nàng lại sát vào chàng, bám chặt lấy chàng. Chàng hôn nàng chẳng mấy thích thú. Chàng biết là có đam mê đấy, nhưng không hề có bóng dáng say mê trong mắt nàng hoặc trên miệng nàng, hơi thở của nàng thoảng mùi champagne. Nàng táo tợn dính sát vào chàng hơn, chàng lại hôn nàng lần nữa và ớn lạnh vì sự ngây thơ trong nụ hôn của nàng, vì trong thời khắc gặp gỡ này, chàng liếc nhìn vào màn đêm tăm tối, vào bóng đen của vũ trụ. Nàng vẫn chưa biết rằng sự huy hoàng là thứ ở trong lòng, vào thời điểm nàng nhận thức được điều đó và tan chảy trong nỗi đắm say, chàng có thể chiếm hữu nàng mà không nghi ngờ hoặc ân hận.
Ở khách sạn, phòng nàng chếch với phòng vợ chồng Dick và gần thang máy hơn. Lúc họ về đến cửa, bất chợt nàng nói:
– Em biết anh không yêu em, em cũng không mong được anh yêu. Nhưng anh bảo lẽ ra em nên nói với anh về dịp sinh nhật. Giờ em muốn anh vào phòng em một phút trong lúc em nói đôi lời, như một món quà sinh nhật. Chỉ một phút thôi.
Họ vào và chàng đóng cửa lại, Rosemary đứng gần nhưng không đụng vào chàng. Ban đêm đã rút hết màu sắc trên mặt nàng, lúc này nàng tái nhợt như một bông cẩm chướng trắng bỏ lại sau vũ hội.
– Mỗi khi em cười... - chàng đã lấy lại thái độ như một người cha, có lẽ vì Nicole đang ở gần, lặng lẽ, - tôi luôn nghĩ sẽ nhìn thấy lỗ hổng ở chỗ em rụng răng sữa.
Nhưng đã quá muộn, nàng tiến tới dính sát vào chàng và thì thào rất đáng thương:
– Chiếm giữ em đi.
– Chiếm giữ em ở đâu đây?
Sửng sốt làm chàng cứng đờ, lạnh giá.
– Đi, anh, - nàng thì thào. - Ôi, làm đi, người ta làm bất kể việc gì mà. Em không cần nếu em không thích... em không mong... em luôn ghét nghĩ đến việc này nhưng bây giờ thì không. Em muốn anh.
Nàng ngạc nhiên vì mình, chưa bao giờ nàng hình dung mình có thể nói năng như thế. Nàng nhớ lại những thứ đã đọc, đã xem, đã mơ suốt một thập kỷ lúc ở tu viện. Nàng chợt hiểu đây là một trong những vai quan trọng nhất của mình và càng lao vào nồng nhiệt hơn.
– Đây không phải là việc nên làm, - Dick thận trọng. - Không chỉ vì champagne đấy chứ? Không ít thì nhiều, chúng ta hãy quên nó đi.
– Ôi, không, ngay bây giờ . Em muốn anh làm thế ngay bây giờ, ôm em đi, chỉ bảo cho em, em hoàn toàn là của anh và em muốn thế.
– Trước hết, em có nghĩ việc này sẽ làm tổn thương Nicole biết chừng nào không?
– Chị ấy không biết... đây không phải là việc anh nói với chị ấy.
Chàng vẫn ân cần:
– Còn một việc nữa là tôi yêu Nicole.
– Nhưng anh không thể yêu hơn một người sao? Giống như em yêu mẹ mà vẫn yêu anh nhiều hơn. Hiện giờ em yêu anh nhiều hơn.
– .... em sẽ không yêu tôi với vị trí thứ tư, nhưng sau này thì có thể, và nó sẽ bắt đầu cuộc đời em bằng một đống lộn xộn kinh khủng.
– Không, em hứa sẽ không bao giờ gặp lại anh. Em sẽ nói với mẹ và về Mỹ ngay lập tức.
Chàng gạt đi. Chàng nhớ quá rõ sự trẻ trung và tươi mát trên đôi môi nàng, chàng bèn giở giọng khác.
– Tính khí em thật bất thường.
– Ôi, em xin anh, em không quan tâm nếu em có con. Em sẽ đi Mexico như một cô trong xưởng phim. Chao ôi, đây là việc khác hẳn với mọi thứ em từng nghĩ... em vốn ghét khi bị người ta hôn thực sự. - Chàng thấy nàng vẫn có cảm tưởng rằng việc ấy nhất định phải xảy ra. - Một số người răng to tướng, nhưng răng anh khác hẳn và đẹp. Em muốn anh làm việc này.
– Tôi tin em nghĩ là người ta hôn theo cách nào đó và muốn tôi hôn em.
– Đừng trêu em... em không phải là trẻ con. Em biết anh không yêu em. - Nàng bỗng nhún nhường và dịu dàng. - Em không mong đợi quá nhiều. Em biết mình chẳng là gì với anh.
– Nhảm nhí. Nhưng với tôi, em quá trẻ. - Chàng nghĩ tiếp, - vì thế tôi có thể dạy em nhiều điều.
Rosemary đợi, thở dồn cho đến lúc Dick nói:
– Nhiều việc gần đây còn chưa thu xếp, nên không thể chiều em việc này.
Mặt nàng xịu xuống, nhụt chí và thất vọng, còn Dick nói một cách máy móc:
– Chúng ta sẽ phải... - Chàng ngừng lại, theo nàng đến giường và ngồi xuống bên cạnh trong lúc nàng khóc tấm tức. Chàng bỗng lúng túng, không chỉ vì vấn đề luân thường đạo lý, vì không thể nhìn nhận sự việc từ mọi góc độ, nhưng vẫn lúng túng, và trong thoáng chốc, vẻ duyên dáng thường ngày, sự cân bằng lành mạnh của chàng không còn nữa.
– Em biết là anh sẽ không mà, - nàng thổn thức. - Chỉ là một hy vọng đáng thương.
Chàng đứng dậy.
– Ngủ ngon nhé, cô bé. Đây là điều rất ân hận. Hãy bỏ ý nghĩ không hợp cảnh ấy đi. - Chàng bảo nàng đi ngủ theo kiểu tiếng lóng nhà nghề ở bệnh viện. - Rồi sẽ có nhiều người yêu em và sự việc có lẽ sẽ rất tốt đẹp nếu em đáp lại mối tình đầu bằng cả sự trinh trắng và cảm xúc. Ý nghĩ đó thật lỗi thời phải không?
Nàng ngước nhìn lúc chàng tiến một bước tới cửa. Nàng nhìn chàng mà không mảy may biết đầu chàng nghĩ gì, nàng nhìn chàng từ tốn bước thêm một bước nữa, quay lại nhìn nàng, và trong giây lát nàng muốn ôm chàng, ngấu nghiến chàng, muốn có miệng chàng, tai chàng, cổ áo của chàng, muốn bao vây chàng, nhấn chìm chàng, nàng thấy bàn tay chàng đặt lên quả đấm cửa. Lúc đó nàng chịu thua và ngã sụp trên giường. Cửa đóng lại, nàng nhỏm dậy và đến soi gương, chải tóc và sụt sịt khe khẽ. Nàng chải tóc một trăm năm mươi cái như thường lệ, rồi thêm một trăm năm mươi cái nữa. Nàng chải cho đến khi cánh tay đau nhức, nàng đổi tay và lại chải tiếp.