CHƯƠNG 16
Nàng tỉnh giấc, bình tĩnh và ngượng ngập, vẻ kiều diễm trong gương không an ủi được nàng, chỉ càng khuấy động nỗi đau hôm qua, và một bức thư của mẹ do chàng trai đã đưa nàng đến cuộc khiêu vũ mùa thu năm ngoái của đại học Yale chuyển, cậu ta báo tin đang ở Paris cũng chẳng ích gì, tất cả dường như xa vời. Nàng ra khỏi phòng gặp vợ chồng per như một thử thách, lòng nặng trĩu với nỗi buồn gấp đôi. Nhưng nó được che giấu dưới vỏ bọc không thể xuyên qua như của Nicole khi họ gặp nhau và cùng đi mua hàng loạt đồ trang trí. Tuy vậy, nó cũng an ủi khi Nicole nhận xét về một cô bán hàng rầu rĩ:
– Phần lớn người ta cứ tưởng ai cũng nghĩ họ mãnh liệt hơn là thực, họ ngỡ ý kiến của người khác về mình dao động trên một vòng cung tán thành hoặc phản đối.
Ngày hôm qua, với tính cởi mở của mình, Rosemary sẽ bực mình với nhận xét ấy, nhưng hôm nay, đang muốn thu mình lại hết mức vì việc xảy ra, nàng sốt sắng đón nhận nó. Nàng ngưỡng mộ sắc đẹp, trí thông minh của Nicole, và cũng là lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy ghen. Trước khi rời khách sạn Gausse, mẹ nàng đã nói bằng giọng hờ hững rằng Nicole là một người tuyệt đẹp, khiến Rosemary hiểu bà giấu giếm những ý nghĩ quan trọng nhất của mình và ngụ ý thẳng thừng là Rosemary thì không. Câu này chẳng làm Rosemary phiền lòng, vì gần đây nàng được biết rằng mình cũng xinh đẹp chẳng kém, tuy rằng vẻ đẹp hình như chưa bao giờ là của chính nàng, mà đúng hơn là kiến thức của nàng, như tiếng Pháp chẳng hạn. Tuy nhiên, trong taxi nàng ngắm Nicole, thầm so sánh mình với Nicole. Mọi tiềm năng cho một mối tình lãng mạn ở trong thân hình đáng yêu kia, ở khuôn miệng thanh tú lúc thì mím chặt, lúc hơi hé ra mong đợi với đời. Nicole là một mỹ nhân từ khi còn thiếu nữ và sau này vẫn là người đẹp khi làn da căng trên xương gò má cao, cấu trúc cơ bản là ở đó. Nicole là người Saxon tóc vàng hoe nhưng hiện giờ càng đẹp hơn vì mái tóc sẫm lại, bồng bềnh như một đám mây khiến nàng càng diễm lệ hơn bao giờ hết.
– Chúng tôi đã sống ở đằng kia kia, - Rosemary đột nhiên chỉ vào tòa nhà trên đường Saints-Pères.
– Thế thì lạ thật, vì năm tôi mười hai tuổi, mẹ tôi, chị Baby và tôi đã sống một mùa đông tại đó, - Nicole chỉ một khách sạn ở bên kia phố. Hai mặt tiền xám xịt chằm chằm nhìn họ, màu xám phản ánh cả một thời con gái. - Chúng tôi vừa xây xong nhà ở Lake Forest [33] và đang phải tiết kiệm, - Nicole kể tiếp. - Ít ra thì Baby, tôi và cô gia sư tiết kiệm, còn mẹ tôi đi từ nơi này tới nơi khác để chào hàng.
– Chúng tôi cũng từng tiết kiệm, - Rosemary nói, nhận thấy tin tức này mang ý nghĩa khác hẳn với họ.
– Mẹ tôi thường dặn phải rất cẩn thận với một khách sạn nhỏ, - Nicole cười nhanh một tiếng khẽ, đầy cuốn hút, - ý tôi là nói thay cho khách sạn "rẻ”. Nếu có bạn bè trưng diện hỏi địa chỉ, chúng tôi không bao giờ nói: “Chúng tôi ở một khách sạn nhỏ, ảm đạm trong khu thổ dân, ở đó mỗi khi nước chảy là chúng tôi mừng rỡ”, mà nói: “Chúng tôi đang sống tại một khách sạn nhỏ”. Cứ làm như với chúng tôi, các khách sạn lớn quá ồn ào hoặc tầm thường vậy. Lẽ tất nhiên lũ bạn thường hiểu rõ chúng tôi và kể với mọi người, nhưng mẹ tôi thường bảo sẽ chỉ cho chúng tôi biết đường đi khắp châu Âu. Lẽ đương nhiên là mẹ tôi đã làm thế: bà sinh ra là công dân Đức. Nhưng bà ngoại tôi là người Mỹ, vì thế mẹ tôi được nuôi dạy ở Chicago, và bà là người Mỹ hơn là người Âu.
Hai phút nữa họ sẽ gặp những người khác, một lần nữa Rosemary dựng lại cảnh lúc họ xuống taxi ở phố Guynemer, đối diện vườn Luxembourg [34] . Họ ăn trưa trong căn hộ đã tháo dỡ hết đồ trang trí của vợ chồng North, cao vượt trên đám lá xanh tươi. Với Rosemary, ngày hôm nay dường như khác hẳn hôm trước. Khi nàng đối diện với Dick, mắt họ gặp nhau và mặt nàng đỏ bừng. Sau đó, mọi việc trong buổi chiều đều ổn thỏa, đều tuyệt vời, và Rosemary hiểu rằng Dick bắt đầu yêu nàng. Nàng cảm thấy hạnh phúc mãnh liệt, cảm thấy luồng cảm xúc ấm áp trào dâng khắp cơ thể. Sự tin cậy trong trẻo, đằm thắm ca hát trong người nàng. Không nhìn Dick, nhưng nàng biết mọi sự đang tốt đẹp.
Sau bữa tiệc trưa, vợ chồng per, vợ chồng North và Rosemary đi xem phim ở Franco-American Films, nàng đã gọi điện mời Collis Clay, người thanh niên từ New Haven [35] nhập bọn. Là gốc người Georgia, Collis có suy nghĩ hợp thức đến khác thường, rất khuôn khổ đúng kiểu người miền Nam được ăn học ở miền Bắc. Mùa đông năm ngoái khi họ tay nắm tay trong ôtô, Rosemary đã nghĩ Collis rất hấp dẫn, nhưng với nàng lúc này, cậu ta như không tồn tại.
Trong phòng chiếu, nàng ngồi giữa Collis Clay và Dick trong lúc người thợ lắp các cuộn phim Con gái của cha và viên quản lý người Pháp, bối rối vì nàng, cố nói bằng thứ tiếng Mỹ ngọng nghịu.
– Vâng, ôông , - ông ta nói khi máy chiếu trục trặc, - tôi hông có...
Rồi đèn tắt, có tiếng lách cách bất ngờ và âm thanh rì rầm, rốt cuộc chỉ còn lại nàng với Dick. Họ nhìn nhau trong bóng tối lờ mờ.
– Rosemary yêu quý, - chàng thì thầm. Vai họ chạm nhau. Nicole ngọ nguậy không ngừng ở cuối hàng ghế, còn Abe ho dữ dội và xỉ mũi, sau đó tất cả yên vị và phim chạy.
Trong phim là Rosemary, nữ sinh của một năm trước, tóc buông sau lưng, chải cứng nhắc như người Hy Lạp cổ, nàng đó - trẻ trung và ngây thơ đến thế - sản phẩm tình yêu thương đằm thắm của mẹ nàng, hiện thân của mọi non nớt trên đời, đang cắt các tông làm con búp bê mới trước khi chuyển sang đầu óc trống rỗng của một cô điếm. Nàng nhớ lại đã cảm thấy ra sao trong bộ quần áo đó, đặc biệt là sự sạch sẽ và mới mẻ dưới lớp lụa tươi mát.
Con gái của cha. Đó là một "người bé tí bé tẹo và chịu đau khổ đó ư? Nàng chẳng phải là một người quá non nớt hay sao?”. Trước nắm tay bé xíu của nàng, sức mạnh của sự dâm ô và đồi trụy đều lăn xa. Không, chính bước đi của số phận đã dừng lại, sự chắc chắn trở thành bấp bênh, thành luận điệu xảo trá, thành biện chứng, mọi thứ hợp lý đều sụp đổ. Những người phụ nữ quên bẵng bát đĩa bẩn ở nhà và khóc thút thít, còn trong suốt bộ phim, vai nữ đã khóc lâu đến nỗi gần như chiếm hết bộ phim của Rosemary. Nàng khóc suốt phim và đó là cái giá của số phận, trong một phòng ăn Duncan Phyfe [36] , trong một cảng hàng không và trong cuộc đua thuyền buồm chỉ xuất hiện trong chớp mắt, trong xe điện ngầm và cuối cùng là trong phòng tắm. Nhưng Rosemary đã đại thắng. Nét tinh tế trong cá tính, lòng can đảm và tính kiên định của nàng bị thói thô tục của cuộc đời xâm lấn, Rosemary đã thể hiện nó trên nét mặt mà vẫn không trở thành một thứ mặt nạ, chính điều đó đã thực sự lay động lòng người, đến mức trong những khoảng giải lao khi chiếu phim, cả đoàn người đến gặp nàng. Lúc giải lao, đèn bật sáng rồi sau một tràng vỗ tay, Dick nói với Rosemary:
– Anh hoàn toàn kinh ngạc. Em là một trong các nữ diễn viên cừ nhất.
Nhớ lại hồi làm phim Con gái của cha : đó là những ngày vui vẻ hơn, và một bức ảnh đẹp của Rosemary chụp cùng cha mẹ, trong lần đoàn tụ cuối cùng, tình trạng tinh thần của cha nàng không bình thường, rõ ràng đến mức Dick nhăn mặt vì tình cảm ủy mị đầy ác ý của các nhà tâm lý học. Phim hết, đèn bật sáng, đã đến lúc ra về.
– Tôi đã chuẩn bị một việc khác, - Rosemary nói với cả nhóm.
– Gì vậy?
– Một bức ảnh thử thôi ạ, người ta sẽ chụp một người ngay bây giờ.
Một khoảng im lặng lạ lùng, rồi vợ chồng North cười giòn, không sao nén được. Rosemary nhìn Dick, xem chàng hiểu ý nàng ra sao, mặt chàng ban đầu cảm động đúng kiểu người Ireland, đồng thời, nàng nhận ra rằng nàng đã lầm khi chơi quân bài chủ của mình và chết lặng, không ngờ quân bài ấy sai.
– Tôi không muốn thử, - Dick kiên quyết nói, rồi, nhìn nhận tình hình giống cả nhóm, chàng nhẹ nhàng nói tiếp, - Rosemary, tôi rất lấy làm tiếc. Hình ảnh tạo nên sự nghiệp rạng rỡ cho một phụ nữ, nhưng lạy Chúa, người ta không thể chụp ảnh tôi. Tôi là một nhà khoa học không còn trẻ, chỉ nghĩ đến cuộc sống riêng tư.
Nicole và Mary mỉa mai giục chàng lợi dụng cơ hội, họ trêu chọc chàng, cả hai hơi khó chịu vì không được mời. Nhưng Dick khép lại chủ đề, chàng nói về các diễn viên có phần chua chát:
– Người lính gác tráng kiện nhất đặt bên cổng thành chẳng là gì, - chàng nói. - Có khi chỉ vì tình trạng trống rỗng quá ư xấu hổ nên không thể lộ ra.
Rosemary lên taxi với Dick và Collis Clay - họ sẽ cho Collis xuống, và Dick sẽ đưa Rosemary đi uống trà, vì Nicole và vợ chồng North từ chối để làm nốt những việc mà Abe còn chưa xong, trong taxi, Rosemary trách chàng:
– Em tưởng nếu chụp thử thành công, em sẽ mang nó đi California cùng. Biết đâu người ta thích và anh sẽ trở thành người đóng vai chính cùng em trong phim.
Chàng đuối lý.
– Đây là một ý tưởng rất hấp dẫn, nhưng thà anh ngắm em còn hơn. Em là cảnh đẹp nhất anh được ngắm.
– Phim hay quá, - Collis nói. - Tôi đã xem bốn lần. Tôi biết có một anh chàng ở New Haven còn xem tới mười hai lần kia, mỗi lần là phải đi tới tận Hartford để xem. Khi tôi đưa Rosemary tới New Haven, cậu ta nhát đến mức không dám gặp cô ấy. Cô có thể đánh cậu ta chắc? Cô gái này hạ gục họ như bỡn.
Dick và Rosemary nhìn nhau, muốn chỉ còn lại mình họ nhưng Collis không hiểu.
– Tôi sẽ thả anh xuống nơi anh lên nhé, - Collis gợi ý. - Tôi ở Lutetia [37] .
– Chúng tôi sẽ để cậu xuống. - Dick nói.
– Tôi để anh xuống trước sẽ tiện hơn. Không có gì phiền đâu.
– Nhưng tôi nghĩ sẽ hay hơn nếu tôi thả cậu xuống trước.
– Nhưng... - Collis mở lời. Rốt cuộc, cậu hiểu tình hình và bàn với Rosemary khi nào gặp lại cô.
Cuối cùng, cậu ta đi, chẳng làm ai bận lòng ngoài sự chướng tai gai mắt của người thứ ba. Chiếc xe dừng lại bất ngờ, không vừa ý, ở địa chỉ Dick cho. Chàng hít một hơi thật dài.
– Chúng ta vào chứ?
– Em không quan tâm. - Rosemary đáp. - Em sẽ làm bất cứ việc gì anh muốn.
Chàng cân nhắc.
– Anh phải vào thôi... cô ấy muốn mua vài bức tranh của một người bạn đang cần tiền.
Rosemary vuốt mượt một lọn tóc bung ra của nàng.
– Chúng ta chỉ lưu lại dăm phút thôi, - chàng quả quyết. - Em sẽ không ưa những người này đâu.
Nàng tưởng rằng họ là loại người trì độn, rập khuôn hoặc phì nộn và say khướt, hoặc khó chịu và khăng khăng một mực, hay thuộc loại mà vợ chồng per tránh né. Nàng hoàn toàn không chuẩn bị cho ấn tượng mà quang cảnh gây cho nàng.