← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Đó là một tòa nhà tách từ cấu trúc của lâu đài Hồng y Giáo chủ de Retz [38] trên phố Monsieur, nhưng khi vào bên trong cửa chẳng có gì của quá khứ cũng như hiện tại mà Rosemary biết. Vỏ bên ngoài, công trình nề hình như phần nào đi kèm tương lai với mục đích sẽ là một cú sốc thực sự, một trải nghiệm cuối cùng, song lạc điệu như một bữa điểm tâm gồm cháo bột yến mạch với cần sa vậy. Qua ngưỡng cửa - nếu có thể gọi thế - vào một tiền sảnh dài bằng thép xanh mạ bạc, có vô số mặt của những tấm gương góc xiên kỳ cục. Tác động của nó khác hẳn với bất cứ phần nào trong Triển lãm Nghệ thuật Trang trí, vì ở đó con người lọt vào trong, chứ không ở đằng trước. Rosemary đã giũ bỏ cảm giác giả dối-và-đề cao của người đóng phim và nàng nghĩ mọi người khác hiện diện đều có cảm giác đó.

Có khoảng ba chục người, phần lớn là nữ giới, tất thảy đều ăn vận theo kiểu của Louisa M. Alcott [39] hoặc Nữ bá tước de Ségur [40] , họ họp mặt ở đây, cẩn thận và chính xác như bàn tay người nhặt cái cốc vỡ lởm chởm. Từng cá nhân và cả nhóm đều không thể nói là chi phối môi trường, khi một người tới chiếm lĩnh một tác phẩm nghệ thuật mà anh ta có thể sở hữu, bất kể nó thâm thúy đến đâu, không ai biết căn phòng này có ý nghĩa gì vì nó đang tiến hóa thành một thứ khác hẳn, trở thành mọi thứ nhưng không phải là một căn phòng, tồn tại trong đó khó như đi trên một cầu thang tự động bóng lộn, và không người nào có thể thành công ngoài năng lực đã nói ở trên, là bàn tay di chuyển trong cái cốc đã vỡ, đặc tính đó giới hạn và định rõ phần lớn những quà biếu này.

Những người này gồm hai loại. Có người Mỹ và người Anh chơi bời suốt mùa xuân và mùa hè, nên hiện thời mọi việc họ làm đơn thuần là kích thích thần kinh. Họ im thin thít và thờ ơ suốt nhiều giờ liền, rồi đột nhiên nổ bùng những trận cãi vã, suy sụp và cám dỗ. Loại khác có thể gọi là những người lợi dụng, hầu hết là những kẻ ăn bám, đem so sánh thì họ là những người tỉnh táo, nghiêm trang, có mục tiêu rõ ràng trong đời và không có thời gian để làm trò xuẩn ngốc. Những người này giữ được thăng bằng nhất trong môi trường, và phong thái đó vượt xa một tổ chức mới lạ trong căn hộ có những tiêu chuẩn tầm thường.

Dick và Rosemary cố nuốt một ngụm Frankenstein, nó tách rời họ ngay lập tức và Rosemary chợt phát hiện ra mình là một người nhỏ mọn, giả dối, sống nhờ vào các van điều tiết cao nhất ở cổ và mong ngóng đạo diễn sẽ tới. Tuy nhiên, trong phòng có tiếng vỗ cánh điên cuồng đến mức nàng không còn cảm thấy vị trí của nàng phi lý hơn những người khác. Hơn nữa, được sự rèn luyện của nàng mách bảo và sau một loạt quay người, thay đổi vị trí và bước đều nửa như quân đội, nàng thấy mình đang trò chuyện với một cô gái thon thả, dễ thương có bộ mặt của một cậu bé điển trai, nhưng thực ra nàng đang mê mải lắng nghe câu chuyện diễn ra trên một cái thang kim loại hình khẩu súng, đặt chênh chếch cách chỗ nàng bốn bước chân.

Có ba cô gái đang ngồi trên cái ghế dài. Họ đều cao ráo, mảnh dẻ, mái đầu nhỏ nhắn chải chuốt như đầu người nộm và lúc nói chuyện, đầu họ đung đưa uốn lượn trên các bộ trang phục đen cắt may rất khéo, trông vừa giống bông hoa cuống dài vừa giống cái bờm của rắn hổ mang bành.

– Chao ôi, họ có một buổi diễn vô cùng hấp dẫn, - một cô nói, giọng trầm trầm, ấm áp. - Gần như hay nhất Paris đấy, tôi là người cuối cùng phủ nhận điều đó. Nhưng rốt cuộc thì... - Cô ta thở dài. - Những câu đó anh ta đã nói hết lần này đến lần khác: “Những người già cả nhất bị lũ chuột gặm nhấm”. Trước kia các cô đã cười mãi rồi.

– Tôi thích những người có vẻ ngoài biến động hơn, - cô thứ hai nói, - và tôi không ưa cô ta.

– Tôi chưa bao giờ thích họ cũng như những người vây quanh họ, như vợ chồng nhà North chẳng hạn.

– Anh ta đi rồi, - cô thứ nhất nói. - Nhưng các cô phải công nhận rằng con người đáng ngờ ấy có lẽ là một trong những người hấp dẫn nhất cô từng gặp đấy.

Đây là dấu vết đầu tiên cho Rosemary hiểu họ đang nói về vợ chồng per, và người nàng trở nên bồn chồn, phẫn nộ. Nhưng cô gái đang nói chuyện với nàng vận sơmi xanh lơ hồ cứng, có cặp mắt xanh sáng, má đỏ hồng, trang phục màu xám giống hệt trên tờ quảng cáo, bắt đầu bực mình. Cô ta vơ hết mọi thứ giữa họ, sợ Rosemary không nhìn thấy cô, cho đến khi chẳng còn gì hơn là cái lốt của một cô gái tính tình dễ cáu, và Rosemary chán ghét nhìn ra sự thô thiển của cô ta.

– Cô không thể ăn trưa, ăn tối hoặc ăn trưa ngày mai được sao? - Cô gái năn nỉ. Rosemary nhìn khắp nơi tìm Dick, thấy chàng đang đứng với bà chủ mà chàng nói chuyện suốt từ lúc đến. Mắt họ gặp nhau và chàng khẽ gật đầu, đồng thời ba cô gái như rắn hổ mang nhận ra Rosemary, những cái cổ dài của họ phóng thẳng về phía nàng và họ xoáy những cái nhìn chê bai tế nhị lên nàng. Nàng nhìn lại họ thách thức, tỏ rõ nàng đã nghe thấy hết những lời họ nói. Rồi nàng từ bỏ tình trạng mặt đối mặt với vẻ lịch thiệp và bỏ đi ngay khi nhận ra Dick và đến nhập bọn với chàng. Nữ chủ nhân là một cô gái Mỹ cao ráo, giàu có, vô tư dạo khắp đất nước thịnh vượng, đang hỏi Dick vô số câu về khách sạn Gausse, rõ ràng là nơi cô ta muốn đến, và kiên trì đập tan sự miễn cưỡng của chàng. Sự hiện diện của Rosemary khiến cô ta nhớ ra vị trí chủ nhà của mình và liếc nhìn, cô nói:

– Cô phải gặp một người thú vị, ông...

Cái nhìn của nữ chủ nhân dò tìm một người đàn ông có thể khiến Rosemary thích thú, nhưng Dick nói họ phải đi. Họ bỏ đi ngay, qua ngưỡng cửa quy ước của tương lai tới quá khứ đột ngột của mặt tiền bằng đá bên ngoài.

– Có kinh khủng không? - Chàng hỏi.

– Kinh khủng, - nàng ngoan ngoãn nhắc lại.

– Rosemary à?

– Dạ, - nàng thì thầm, tôn sùng.

– Anh cảm thấy nơi này thật kinh khủng.

Những tiếng nức nở đau khổ làm nàng run rẩy.

– Anh có mùi soa không ạ? - Nàng ấp úng. Nhưng chẳng còn mấy thời gian để khóc, cặp tình nhân ngấu nghiến nhau trong những phút giây vội vàng, trong khi ngoài cửa taxi, ánh chạng vạng màu xanh, màu crem đã nhòa tắt, các biển hiệu đỏ như lửa, xanh lè màu khí đốt, xanh lục như bóng ma bắt đầu sáng mờ sau màn mưa lặng lẽ. Gần sáu giờ, các đường phố đi vào hoạt động, quảng trường Concorde cựa quậy vì những chuyển động màu hồng khi chiếc taxi rẽ về hướng Bắc.

Cuối cùng họ nhìn nhau, thì thầm gọi tên nhau như niệm thần chú. Hai cái tên vấn vương nhẹ nhàng trong không khí, tắt dần chậm hơn các từ khác, các tên khác, chậm hơn cả tiếng nhạc trong đầu.

– Em không biết cái gì bao trùm em tối qua, - Rosemary nói. - Tại cốc champagne đó chăng? Trước kia em chưa bao giờ làm bất cứ việc gì như thế.

– Em chỉ cần nói em yêu anh.

– Em rất yêu anh... em không thể thay đổi điều đó. - Đây là lúc cho Rosemary khóc, thế là nàng khóc vào chiếc khăn mùi soa.

– Anh sợ rằng anh cũng yêu em, - Dick nói, - và đó là điều có thể xảy ra chẳng hay ho gì.

Lại gọi tên nhau lần nữa, họ cùng chao đảo dường như chiếc taxi rung lắc họ. Ngực nàng ép phẳng vào ngực chàng, miệng nàng mới mẻ và ấm áp, đầy sở hữu. Họ không còn nghĩ đến những khác biệt gần như đau đớn, không nhìn thấy gì nữa, họ chỉ thở và đòi hỏi lẫn nhau. Cả hai như chìm trong vũ trụ dịu dàng màu xám, choáng váng ngất ngây khi các dây thần kinh buông chùng thành từng bó như dây đàn dương cầm, và đột nhiên kêu răng rắc như chiếc ghế bằng liễu gai. Các dây thần kinh thô tháp và dịu dàng ắt phải nhập với các dây thần kinh khác, môi áp môi, ngực sát ngực...

Họ vẫn trong giai đoạn vui sướng của tình yêu. Họ đầy những ảo ảnh hào hoa về nhau, những ảo tưởng huy hoàng, giao lưu với nhau như trên một máy bay không liên quan tới nhân loại. Dường như cả hai đến với nhau bằng sự trong trắng lạ thường, như thể có hàng loạt sự việc ngẫu nhiên đưa đẩy họ, nhiều đến mức rốt cuộc họ rút ra kết luận rằng họ sinh ra để dành cho nhau. Họ tới với đôi bàn tay sạch sẽ, hoặc dường như chỉ chuyển động với sự lạ lùng và bí mật.

Với Dick, quãng đường này là ngắn, đã tới chỗ rẽ trước khi họ tới khách sạn.

– Không được làm gì hết nhé, - chàng dặn, với cảm giác hốt hoảng. - Anh yêu em, nhưng việc đó không thay đổi gì những điều anh đã nói đêm qua.

– Bây giờ chẳng còn gì quan trọng nữa. Em chỉ muốn anh yêu em thôi, nếu anh yêu em, mọi sự đều tốt đẹp.

– Thật không may là anh lại yêu em. Nhưng Nicole phải không biết chuyện này, cô ấy không được nghi ngờ dù chỉ thoáng qua. Nicole và anh phải chung sống hòa thuận. Về mặt nào đó, nó còn quan trọng hơn là chỉ muốn thế.

– Hôn em lần nữa đi.

Chàng hôn nàng, nhưng vội vã buông nàng ra.

– Không được để Nicole đau khổ, cô ấy yêu anh và anh yêu cô ấy, em phải hiểu điều đó.

Rosemary hiểu, nàng hiểu rất rõ rằng, không được làm ai đau đớn. Nàng biết vợ chồng per yêu thương nhau vì đó đã từng là giả định đầu tiên của nàng. Tuy vậy, nàng cho đó là một mối quan hệ khá lạnh lùng, và hơi giống với tình yêu của nàng với mẹ. Nếu yêu nhau thắm thiết, không nên để người ngoài thấy sự thiếu vắng những xúc cảm mãnh liệt bên trong.

Đoán được suy nghĩ của nàng, chàng nói:

– Anh muốn nói rằng tình yêu thực sự phức tạp hơn anh có thể nói với em. Nó phải chịu trách nhiệm cho cuộc quyết đấu điên rồ đó.

– Sao anh biết về nó? Em tưởng bọn em đã giữ kín với anh rồi.

– Em ngỡ Abe có thể giữ được bí mật sao? - Chàng đáp, vẻ châm biếm cay chua. - Thà công bố một điều bí mật qua radio, đăng báo, nhưng đừng bao giờ kể với một người uống mỗi ngày nhiều hơn ba hoặc bốn cốc rượu.

Nàng cười tán thành và áp sát vào chàng.

– Vì thế em phải hiểu rằng quan hệ của anh với Nicole rất phức tạp. Cô ấy không được khoẻ, trông thì khoẻ mạnh nhưng thực ra là không. Việc này đã gây nên chuyện khá lộn xộn.

– Ôi anh, để sau hãy nói! Bây giờ hôn em đi, yêu em đi. Em sẽ yêu anh và không bao giờ để Nicole biết.

– Em yêu quý.

Về đến khách sạn, Rosemary đi sau chàng một chút, ngắm nghía ngưỡng mộ, tôn sùng chàng. Chàng bước đi lanh lợi, dường như vừa từ những việc quan trọng và vội vã làm những việc khác. Chàng là người tổ chức các cuộc liên hoan đình đám riêng, là người gìn giữ niềm hạnh phúc vô cùng quý giá. Mũ của chàng thật hoàn mỹ, chàng đi găng màu vàng và cầm cây can nặng. Nàng đã tưởng sẽ được vui vẻ cùng chàng suốt tối nay.

Họ lên gác, qua năm đợt cầu thang. Ở đầu cầu thang thứ nhất, họ dừng lại và hôn nhau, nàng thận trọng ở đầu cầu thang tiếp theo, đến cái thứ ba càng giữ gìn hơn. Đến cầu thang tiếp - còn hai đợt nữa - nàng dừng lại giữa chừng và hôn nhanh tạm biệt chàng. Chàng năn nỉ nàng đi xuống tầng dưới với chàng một phút, rồi sau đó lại lên. Cuối cùng, bàn tay họ duỗi ra, chạm suốt thành cầu thang để tạm biệt, rồi sau đó các ngón tay tách ra. Dick xuống dưới nhà thu xếp một số thứ cho buổi tối, còn Rosemary chạy về phòng mình và viết gửi mẹ một lá thư, nàng hối hận vì đã không nhớ tới mẹ chút nào.