← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Mặc dù vợ chồng per hờ hững với thói phong lưu đài các rập khuôn, song họ quá thông minh nên không bỏ nhịp điệu đương thời của nó. Các bữa tiệc của Dick đều làm người khác thích thú, và là dịp hít thở không khí ban đêm tươi mát, càng quý giá hơn với người đã trải qua những khoảng thời gian phấn khích.

Bữa tiệc đêm đó rộn rã vì trò vui nhộn. Dù có mười hai hoặc mười sáu người, họ tách thành các nhóm bốn người phóng ôtô lượn khắp Paris. Mọi thứ đều được trù tính trước. Mọi người nhập bọn với họ như có phép màu, đi kèm họ như những chuyên gia, gần như là người dẫn đường suốt từng chặng trong buổi tối, liên tiếp rút dần, dường như sự sảng khoái của từng người được họ dùng dè sẻn suốt ngày. Rosemary hiểu rất rõ nó khác mọi bữa tiệc ở Hollywood biết chừng nào, dù có tuyệt vời đến đâu. Trong số rất nhiều trò tiêu khiển, có một chiếc xe của vua Ba Tư. Dick đã tước đoạt chiếc xe này ở đâu, hối lộ những gì, những câu hỏi này đều không thích hợp. Rosemary coi nó chỉ là một khía cạnh mới mẻ của sự hoang đường tràn đầy đời nàng suốt hai năm nay. Chiếc xe để trong một khung gầm đặc biệt ở Mỹ. Các bánh xe và bộ tản nhiệt đều bằng bạc. Bên trong xe khảm vô số hạt kim cương nhiều mặt, tuần lễ tiếp đó khi xe tới Teheran, sẽ được các thợ kim hoàn của triều đình thay thế bằng ngọc thật.

Hàng ghế sau chỉ có một chỗ ngồi duy nhất, vì chỉ mình Vua Ba Tư ngự, nên họ thay nhau lần lượt vào xe và ngồi lên bộ lông chồn trải trên sàn xe.

Nhưng lúc nào cũng có Dick. Rosemary coi mẹ là thần tượng, song nàng cam đoan với mẹ rằng bà chưa bao giờ biết người nào dễ thương đến thế, chu đáo đến thế như Dick trong đêm ấy. Nàng so chàng với hai người Anh mà Abe sốt sắng giới thiệu là “Thiếu tá Hengest và cậu Horsa [41] ”, với người thừa kế ngai vàng Scandinavia và nhà tiểu thuyết vừa trở về từ Nga, với Abe táo tợn và dí dỏm, với Collis Clay đã nhập bọn với họ và ở lại suốt - rồi cảm thấy chẳng ai sánh nổi. Sự nồng nhiệt, lòng vị tha sau toàn bộ các thành tích của chàng khiến nàng mê mẩn, cung cách hoạt động phong phú khiến ai cũng bất động, phụ thuộc vào việc tiếp tế chu đáo giống đoàn bộ binh phụ thuộc vào khẩu phần, chàng hành động dễ dàng đến mức dường như chàng có sẵn những mảnh của riêng mình dành cho từng người một.

Sau đấy, nàng nhớ lại những lúc nàng cảm thấy hạnh phúc nhất. Lần đầu tiên là khi nàng và Dick khiêu vũ cùng nhau, nàng cảm thấy vẻ đẹp của mình lấp lánh rực rỡ, áp vào thân hình cao ráo, cường tráng của chàng lúc họ trôi đi, bay lượn như những người trong một giấc mơ vui, chàng xoay nàng đây đó, khéo léo ám chỉ rằng nàng giống như một bó hoa rực rỡ, một mảnh vải quý được trưng bày trước năm chục cặp mắt. Có một lúc trong buổi sớm tinh mơ, họ chỉ còn lại một mình, tấm thân non trẻ ẩm ướt của nàng nép sát vào chàng, vào nếp nhàu của bộ quần áo nhăn và cứ nấn ná ở đấy, tương phản với hậu cảnh khăn, mũ của những người khác...

Lúc nàng cười nhiều nhất là khi còn lại sáu người ưu tú nhất, những dấu tích quý tộc nhất của tối đó, đứng trong hành lang tối tăm đằng trước khách sạn Ritz, kể với người gác đêm rằng tướng Pershing [42] đang ở bên ngoài và muốn nhắm trứng cá muối với champagne.

– Ông ấy không cho phép để chậm đâu. Mỗi người lính, mỗi khẩu súng đều phải sẵn sàng phục vụ ông ấy.

Không biết từ đâu, những người hầu cuống quýt xuất hiện, một cái bàn được đặt ở hành lang, và Abe bước vào trong vai tướng Pershing, trong lúc họ đứng nghiêm, lầm bầm nhớ lại những đoạn hành khúc thời chiến về ông. Phản ứng của các người hầu giảm xuống cực điểm khi họ thấy bị phớt lờ, vì thế họ xếp một khay làm bẫy, một thiết bị đồ sộ và kỳ quái, xếp bằng các thứ đồ gỗ trong hành lang, có chức năng giống một trong các máy móc kỳ cục trong truyện tranh của Goldberg [43] . Abe lắc đầu ngờ vực.

– Có lẽ tốt hơn hết là ăn trộm cái cưa máy có nhạc và...

– Đủ rồi đấy, - Mary ngắt lời, - khi Abe bắt đầu nêu việc đó ra là đến lúc về nhà rồi. - Cô lo lắng giãi bày với Rosemary. - Tôi phải đưa Abe về nhà thôi. Chuyến xe lửa từ cảng vào thành phố của anh ấy chạy lúc mười một giờ. Nó rất quan trọng, tôi cảm thấy cả tương lai phụ thuộc vào việc bắt kịp chuyến tàu này, nhưng cứ mỗi khi tôi tranh luận là anh ấy toàn nói ngược lại.

– Tôi sẽ thử thuyết phục anh ấy xem sao, - Rosemary đề nghị.

– Cô ư? - Mary ngờ vực nói. - Biết đâu cô làm được.

Lúc ấy, Dick đến chỗ Rosemary:

– Nicole và anh sắp về nhà, bọn anh nghĩ em sẽ muốn về cùng.

Mặt nàng tái xanh trong ánh sáng tinh mơ phản trắc. Hai vệt sẫm mệt mỏi hiện rõ trên gò má ban ngày vốn tươi hồng.

– Em không thể về được, - nàng đáp. - Em đã hứa với Mary North sẽ ở lại với họ, nếu không Abe không chịu đi nằm. Có khi anh có thể làm điều gì đó.

– Em không biết là em không thể làm bất cứ điều gì cho họ sao? - Chàng khuyên nàng. - Nếu Abe còn là bạn cùng phòng với anh ở trường đại học, thân thiết như hồi đầu tiên thì lại khác. Bây giờ chẳng làm gì được đâu.

– Vậy thì em sẽ ở lại. Anh ấy bảo sẽ đi ngủ chỉ khi nào cả bọn đến Halles [44] với anh ấy, - Rosemary nói, gần như bướng bỉnh.

Chàng hôn nhanh vào bên trong khuỷu tay nàng.

– Đừng để Rosemary về nhà một mình nhé, - Nicole dặn Mary lúc họ ra về. - Chúng ta phải có trách nhiệm với mẹ cô ấy.

Sau đó, Rosemary cùng vợ chồng North, một nhà sản xuất búp bê nói được ở Newark và anh chàng Collis “ở đâu cũng thấy” cùng một người Ấn Độ to lớn, bóng dầu, ăn vận rực rỡ tên là George T. lên một toa chở hàng, ngồi lên trên hàng ngàn củ cà-rốt vào chợ. Đất bám trên râu cà rốt thơm phức và thuần khiết trong bóng tối, và Rosemary ở tít trên cao nên không nhìn thấy những người khác trong cái bóng dài giữa những ngọn đèn đường chập chờn. Tiếng nói của họ văng vẳng từ xa, dường như họ có những trải nghiệm khác hẳn với nàng, khác biệt và xa xôi, vì nàng đang có Dick trong tim, nàng tiếc đã đi cùng vợ chồng North, nàng ước mình ở khách sạn và chàng ngủ ở bên kia hành lang, hoặc chàng ở đây bên nàng trong bóng tối ấm áp, tuôn chảy.

– Đừng trèo lên, - nàng bảo Collis, - cà rốt sẽ lăn xuống đấy.

Nàng ném một củ vào Abe ngồi cạnh lái xe, cứng nhắc như một ông già...

Cuối cùng, nàng về nhà trong ánh nắng ban ngày khoáng đạt, đàn bồ câu đã lượn trên nhà thờ Saint-Sulpice. Cả bọn đều bật cười vì biết đêm qua lặng gió nên mọi người đều có ảo giác sáng nay sẽ nóng gay gắt.

"Rốt cuộc mình đã dự một bữa tiệc ngông cuồng, - Rosemary ngẫm nghĩ, - nhưng nếu không có Dick ở đó sẽ chẳng vui chút nào”.

Nàng cảm thấy hơi bị phụ bạc và buồn, nhưng ngay sau đó có một thứ chuyển động lọt vào tầm nhìn. Đó là một cây dẻ ngựa đồ sộ đầy hoa trên đại lộ Champs Elysées, lúc này bị buộc vào một xe tải dài và chỉ còn run rẩy vui sướng, giống như một người đẹp ở tư thế vụng về mà vẫn tự tin dù sao mình vẫn xinh đẹp. Mê mải ngắm cây dẻ, Rosemary cảm thấy gắn bó với nó và cười vui vẻ, ngay lập tức mọi thứ dường như trở nên đẹp đẽ diệu kỳ.