← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Abe rời ga Saint-Lazare lúc mười một giờ, anh ta đứng một mình dưới mái vòm bằng kính bẩn thỉu, dấu tích của những năm 70, thời của Cung điện Pha lê [45] . Anh ta đút hai bàn tay vào túi để che giấu những ngón tay run run, mới có màu xam xám trong hai mươi tư giờ qua. Abe đã bỏ mũ và chỉ còn trơ lại một lớp tóc duy nhất chải lật ra sau, những lớp tóc thấp hơn chải hết sang một bên. Thật khó mà nhận ra Abe chính là người bơi tới bãi biển Gausse nửa tháng trước.

Abe đến sớm, và nhìn ngược ngó xuôi bằng mắt thường, phải sử dụng đến bất cứ bộ phận nào trên người cũng làm anh ta căng thẳng. Hành lý mới chuyển qua anh ta, những hành khách mới đến thân hình bé nhỏ, gọi nhau ơi ới bằng giọng giận dữ, nhức tai.

Đúng lúc Abe tự hỏi liệu còn thời gian vào uống một cốc không, và bắt đầu nắm chặt mớ những tờ một ngàn franc ướt đẫm trong túi, cái liếc ngập ngừng của anh ta vấp phải Nicole xuất hiện ở đầu cầu thang. Anh ta quan sát nàng, Nicole lộ vẻ khó chịu, như những người đang đợi ai đó mà chưa thấy. Nàng cau mày nghĩ đến các con, không còn hau háu trông chừng mà chỉ đếm chúng như con vật, như một con mèo lấy chân chặn lũ mèo con.

Khi nhìn thấy Abe, tâm trạng đó biến khỏi mặt Nicole. Ánh mặt trời dìu dịu tràn qua cửa sổ trên mái thật buồn, thân hình Abe nom ảm đạm, những quầng thâm dưới mắt hiện rõ qua nước da rám nắng đỏ sẫm. Họ ngồi xuống cái ghế dài.

– Tôi đến vì anh yêu cầu, - Nicole nói, vẻ đề phòng. Abe hình như đã quên bẵng lý do mời nàng, và Nicole hài lòng ngắm những người qua lại.

– Có phải vì chuyện của mỹ nhân trên thuyền anh, người mà tất cả đám đàn ông đều chào tạm biệt, anh có hiểu vì sao cô nàng lại mua bộ đầm ấy không? - Nicole nói mỗi lúc một nhanh hơn. - Anh có thấy không người nào mua nó, trừ hoa khôi của tàu không? Anh thấy chưa? Không à? Tỉnh lại đi! Đó là số phận của bộ áo, vì cái đó thừa chất liệu để kể một câu chuyện và có ai đó trên tàu sẽ đủ cô đơn để muốn nghe.

Nicole kìm những lời cuối lại, nàng đã nói một mình quá nhiều, và Abe thấy khó mà hiểu được những gì nàng nói, qua bộ mặt nghiêm trọng kia. Anh ta ráng sức vươn người lấy tư thế trông như đang đứng nghiêm trong lúc vẫn ngồi.

– Buổi chiều cô đưa tôi tới một vũ trường khác lạ... cô có nhớ không, vũ trường St Genèvieve [46] ... - Abe mở lời.

– Tôi nhớ. Hôm đó vui nhỉ?

– Tôi thì không vui. Tôi không vui khi gặp cô lần này. Tôi chán cả hai người, nhưng không để lộ vì cô còn chán hơn tôi, cô hiểu ý tôi rồi đấy. Nếu tôi còn chút nhiệt tình, tôi sẽ đến với những người mới.

Có một sợi xù lên trên đôi găng nhung của Nicole khi nàng đập vào lưng Abe:

– Hình như anh ngớ ngẩn hơn là khó chịu, Abe ạ. Đằng nào anh cũng không định nói thế. Tôi không hiểu vì sao anh từ bỏ hết thảy.

Abe thận trọng, cố nén ho hoặc xỉ mũi.

– Tôi cho là vì tôi chán ngấy, bây giờ trở lại để đến một nơi nào đó là cả một quãng đường dài.

Thông thường đàn ông hay đóng vai một đứa trẻ bơ vơ trước mặt phụ nữ, và Abe hầu như chưa bao giờ bỏ kiểu đó mỗi khi anh ta cảm thấy mình như thế.

– Đừng bào chữa nữa, - Nicole nói, quả quyết.

Mỗi phút Abe càng cảm thấy tệ hơn, anh ta không thể suy nghĩ điều gì ngoài những nhận xét cáu kỉnh và căng thẳng. Nicole tưởng đấy là thái độ đối với mình nàng, nên nàng ngồi chăm chú nhìn thẳng về phía trước, đôi bàn tay chắp lên lòng. Trong giây lát, giữa họ không hề có chút cảm thông, người nọ tránh xa người kia, chỉ thở đến mức như đằng trước có một khoảng không xanh lơ, một bầu trời người kia không nhìn thấy. Không như những người đang yêu, họ không có quá khứ, không như một người đàn ông với vợ, họ không có tương lai. Cho đến sáng hôm ấy, Nicole thích Abe hơn bất cứ ai ngoài Dick, song anh ta đã thành một người nặng nề, bụng to, hay sợ, với tình yêu dành cho nàng nhiều năm trời.

– Chán chết cái vũ trụ của đàn bà, - Abe nói, đột ngột.

– Thế tại sao anh không tạo ra một vũ trụ cho riêng mình?

– Chán cả bạn bè. Cái việc phải có những kẻ bợ đỡ.

Nicole cố đẩy kim phút chạy quanh đồng hồ nhà ga, nhưng:

– Cô đồng ý không? - Abe hỏi.

– Tôi là một người đàn bà và công việc của tôi là giữ cho mọi sự gắn kết với nhau.

– Còn công việc của tôi là xé toang chúng ra.

– Khi anh say, anh không giằng xé được thứ gì ngoài bản thân mình, - Nicole đáp, lãnh đạm, khiếp đảm và thiếu tự tin. Nhà ga đầy người nhưng nàng không biết người nào. Lát sau, cái nhìn của nàng cảm kích đậu vào một cô gái cao ráo, tóc màu vàng rơm như một đài hoa, đang bỏ thư vào khe thùng bưu điện.

– Abe, tôi phải nói chuyện với cô kia. Abe, đứng dậy đi! Anh ngốc quá!

Abe kiên nhẫn dõi theo mắt Nicole. Cô gái quay người, giật mình chào Nicole, và Abe nhận ra anh đã nhìn thấy cô ta ở đâu đó quanh Paris. Lợi dụng lúc Nicole vắng mặt, Abe ho mạnh và thọc tay vào túi tìm khăn mùi soa, xỉ mũi rõ to. Buổi sáng nóng hơn và đồ lót của Abe đẫm mồ hôi. Ngón tay anh ta run dữ dội khi mất đến bốn que diêm mới châm được điếu thuốc, hình như anh ta rất cần vào quầy giải khát uống một cốc, nhưng Nicole quay lại ngay tức thì.

– Thật là sai lầm, - Nicole nói, lạnh lùng. - Sau khi năn nỉ tôi tới gặp, cô ta làm tôi thật bẽ mặt. Cô ta nhìn tôi, như thể tôi đã mục ruỗng rồi vậy. - Nicole cười khẽ, kích động, giơ cao hai ngón tay lên thành cái cân. - Hãy cứ để mọi người đến gặp ta xem.

Abe đã tỉnh táo nhờ điếu thuốc, anh ta ho và nhận xét:

– Rắc rối là khi tỉnh táo ta chẳng muốn gặp ai, và khi ta gặp chuyện gay go thì chẳng ai muốn gặp mình.

– Ai kia, tôi chắc? - Nicole lại cười, vì lý do nào đấy, cuộc gặp vừa qua khiến cô vui vui.

– Không, là tôi.

– Anh cứ nói cho mình nghe thôi. Tôi yêu con người, rất nhiều người... tôi thích...

Rosemary và Mary North vào, đi chầm chậm và tìm kiếm Abe, còn Nicole lao tới gọi ầm lên: “Này! Xin chào! Này!" rồi vừa cười vừa khua gói khăn mùi soa cô mua cho Abe.

Họ đứng thành một nhóm nhỏ, lo lắng, lòng trĩu nặng vì sự hiện diện đồ sộ của Abe: anh ta nằm sóng sượt như xác một thuyền buồm lớn, bị sự yếu đuối, bê tha, tính hẹp hòi và chua chát của mình chi phối. Cả bọn đều nhận thức được phẩm giá trang trọng của Abe, những thành tựu của anh, rời rạc, khêu gợi và vượt trội. Nhưng tất thảy đều kinh hoàng vì ý chí còn lại của Abe, trước kia là quyết sống còn bây giờ là quyết chết.

Dick per tới, mặt mũi rạng rỡ, tươi tắn làm ba người phụ nữ bật dậy như lũ khỉ kêu ré lên đòi cứu, đòi vắt vẻo trên vai chàng, trên chóp mũ đẹp đẽ của chàng hoặc đầu cây can bịt vàng của chàng. Trong chốc lát, họ không đếm xỉa gì tới hình ảnh thô thiển, kềnh càng của Abe. Nhìn thấy tình trạng, Dick hiểu ngay và lẳng lặng bắt tay vào giải quyết. Anh kéo họ vào nhà ga, làm họ thấu hiểu những kỳ quan trong đó. Gần đấy là một số người Mỹ đang tíu tít tạm biệt nhau, bắt chước tiếng nước chảy vào cái bồn tắm to, cũ kỹ. Đứng trong nhà ga, Paris ở phía đằng sau, hình như họ bị lây tư thế hơi nhoài ra đại dương, đã chịu sự thay đổi của biển cả, biến đổi từ các nguyên tử thành dạng phân tử cần thiết của nhưng con người mới.

Lúc đó, những người Mỹ giàu có ào qua nhà ga lên các sân ga với bộ mặt mới mẻ, bộc trực, thông minh, chu đáo, vô tư lự. Thỉnh thoảng lẫn vào một gương mặt người Anh, trông có vẻ sắc sảo và nổi bật. Khi đã đủ số người Mỹ trên sân ga, ấn tượng đầu tiên về sự hoàn hảo và tiền bạc của họ bắt đầu nhạt nhòa thành một tình trạng mờ tối nhuốm màu sắc tộc, làm cản trở và quáng mắt cả họ lẫn người quan sát.

Nicole túm cánh tay Dick và kêu to:

– Nhìn kìa! - Dick quay lại đúng lúc thấy chuyện vừa xảy ra. Ở cửa vào toa Pullman, hai chiếc ôtô vừa chuyển bánh, một cảnh tượng sinh động tự tách khỏi lề thói của các cuộc tiễn đưa. Cô gái có mái tóc như cái đài hoa mà Nicole vừa nói chuyện vừa chạy ngoắt ngoéo rất kỳ lạ để trốn người thanh niên cô đang trò chuyện, vừa cuống cuồng thọc tay vào xắc, rồi hai tiếng súng nổ làm vỡ toang bầu không khí eo hẹp trên sân ga. Cùng lúc đó, đoàn tàu rúc còi lanh lảnh và bắt đầu chuyển bánh, tạm thời giảm thiểu ý nghĩa của tiếng súng. Abe vẫy tay ở cửa sổ toa tàu, chẳng biết gì về việc xảy ra. Nhưng trước khi đám đông khép lại, nhiều người khác đã nhìn thấy kết quả của mấy phát súng, nhìn thấy mục tiêu đang ngồi phệt trên sân ga.

Chạy được khoảng một trăm mét, tàu mới dừng lại được. Nicole, Mary và Rosemary đợi ở bên ngoài, trong lúc Dick cố lách qua. Mất tới năm phút, chàng mới tìm thấy họ, lúc này đám đông đã tách ra làm đôi, lần lượt đi theo người thanh niên trên cáng và cô gái tái xanh nhưng kiên quyết đi giữa các sen đầm bực bội.

– Đấy là Maria Wallis, - Dick nói vội. - Người cô ta bắn là một thanh niên Anh, người ta phải mất nhiều thời gian mới phát hiện ra họ, vì cô ta bắn xuyên qua thẻ căn cước của cậu kia. - Họ đi nhanh khỏi đoàn tàu, chen chúc giữa đám đông. - Tôi đã tìm ra đồn cảnh sát mà họ giải cô ta tới, nên tôi sẽ tới đó...

– Nhưng chị gái cô ấy ở Paris, - Nicole phản đối. - Tại sao không gọi điện cho chị ta? Hình như rất lạ là chẳng ai nghĩ ra điều đó. Chị ta lấy một người Pháp, và anh chồng có thể làm được nhiều việc hơn chúng ta.

Dick lưỡng lự, chàng lắc đầu rồi dợm bước đi.

– Gượm đã! - Nicole gọi với theo. - Như thế thật ngớ ngẩn, anh có thể làm được gì với cái tiếng Pháp của mình chứ?

– Chí ít anh sẽ xem họ không làm gì quá đáng với cô ta.

– Nhất định là họ giữ cô ta rồi, - Nicole cam đoan với chồng. - Cô ấy đã bắn người kia. Việc hợp lý nhất là gọi ngay điện cho Laura, chị ta có thể làm được nhiều hơn chúng ta.

Dick không nghe, chàng đang muốn thể hiện với Rosemary.

– Mọi người đợi nhé, - Nicole cương quyết nói và vội tới bốt điện thoại.

– Một khi Nicole nhận làm việc gì, thì chẳng có gì ngăn cô ấy được, - chàng nói, vẻ châm biếm trìu mến.

Lần đầu tiên trong sáng hôm ấy, chàng nhìn Rosemary. Họ nhìn nhau, cố nhận ra tình cảm của ngày hôm trước. Trong giây lát, người này hình như hư ảo với người kia, rồi một lần nữa, sự nồng nhiệt lại bắt đầu ngân nga chậm rãi về tình yêu.

– Anh thích giúp đỡ mọi người nhỉ? - Rosemary nhận xét.

– Anh chỉ giả vờ thế thôi.

– Mẹ em cũng thích giúp đỡ mọi người, lẽ tất nhiên là không nhiều được như anh. - Nàng thở dài. - Đôi khi em nghĩ mình là người ích kỷ nhất trên đời.

Lần đầu tiên lời nhắc đến mẹ nàng khiến Dick khó chịu hơn là vui. Chàng muốn quét sạch mẹ nàng, loại bỏ toàn bộ mối tình khỏi quan hệ chăm bẵm mà Rosemary cứ một mực tạo lập. Nhưng chàng cũng hiểu rằng sự bốc đồng này là mất kiểm soát, nó càng thôi thúc Rosemary lao tới chàng và trong giây lát, chàng nhẹ người. Chàng nhìn thấy, không khỏi hoang mang, rằng cuộc tình này đang trượt đến chỗ bế tắc, nó không thể đứng yên, nó phải tiến tới hoặc lùi lại. Lần đầu tiên chàng chợt thấy Rosemary đã kiên quyết thúc đẩy sự việc hơn chàng.

Chàng chưa kịp nghĩ đến những diễn biến tiếp theo thì Nicole quay lại.

– Em đã tìm ra Laura. Đây là tin đầu tiên chị ta nhận được và giọng Laura nhỏ đi, rồi sau đó mới to lại, hình như chị ta ngất đi và sau đó mới trấn tĩnh. Laura nói đã biết sáng nay sẽ có chuyện xảy ra.

– Maria nên gặp Diaghilev [47] , - Dick nói bằng giọng dịu dàng, nhằm làm họ trở lại thanh thản. - Cô ấy giỏi dàn cảnh, chưa kể rất nhạy cảm với nhịp điệu. Có ai trong chúng ta từng thấy một đoàn tàu chạy mà không nghe thấy vài tiếng súng không nhỉ?

Họ đi xuống các bậc bằng thép rộng rãi.

– Tôi thấy tội nghiệp cho cậu ta, - Nicole nói. - Có lẽ chính vì thế cô ấy mới trò chuyện với tôi kỳ cục thế chứ, cô ấy sắp nổ súng mà.

Nicole cười, Rosemary cũng cười, nhưng cả hai đều choáng váng, cả hai đều rất mong Dick bình luận sự việc về mặt đạo đức và không để mặc họ. Mong muốn này không hẳn tỉnh táo, nhất là với Rosemary, nàng đã quen với những mảnh vỡ của những sự kiện như vậy rít qua đầu. Nhưng toàn bộ sự sửng sốt cũng chồng chất trong lòng nàng. Trong giây lát Dick quá xáo động vì những tình cảm mới mẻ, đã giải quyết sự việc theo kiểu trong kỳ nghỉ, nên đám phụ nữ không hiểu điều đó, rơi vào sự bất hạnh mơ hồ.

Rồi, như thể chẳng có gì xảy ra, vợ chồng per và bạn bè họ lại ào ra phố.

Tuy vậy, mọi sự đã xảy ra: cuộc ra đi của Abe và Mary tới Salzburg chiều nay đã chấm dứt khoảng thời gian ở Paris. Hay có lẽ những phát súng, những chấn động mà Chúa biết là sự việc đen tối, đã kết thúc nó. Tiếng súng đã đi vào cuộc sống của tất cả bọn họ: tiếng vọng dữ dội của chúng lên vỉa hè, nơi hai người phục vụ toa tiến hành cuộc xét nghiệm tử thi ngay cạnh họ, lúc họ đợi taxi.

– Cậu có nhìn thấy khẩu súng không? Nó rất nhỏ, và đẹp nữa, xinh như một thứ đồ chơi.

– Nhưng rất mạnh! - Người phục vụ kia nói, rất nghiêm trang. - Cậu có thấy sơmi của cậu ta không? Máu me bê bết, cứ như chiến tranh vậy.