← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Sau bốn mươi nhăm phút đứng loanh quanh, chàng bị cuốn vào cuộc gặp với một người. Nó chỉ là việc có thể xảy ra với chàng khi chàng đang trong tâm trạng không muốn gặp bất cứ ai. Đôi khi, chàng kìm nén sự bồn chồn bị phơi bày, cứng nhắc đến mức thường cản trở mục tiêu của mình, như một diễn viên kém nhập vai, người thì đứng thẳng song cổ vươn về phía trước, khiến khán giả mủi lòng, và tạo cho người khác khả năng lấp lỗ hổng mà chàng để mở. Giống như thỉnh thoảng, thấy thương những người cần và khao khát tình thương, chúng ta dành thứ gì đó cho họ và nói khác đi, làm chúng ta thực hiện nhiệm vụ trừu tượng của tình thương.

Vì thế Dick có thể tự phân tích sự việc đã xảy ra. Khi dạo bước trên phố Saints-Anges, một người Mỹ trạc ba mươi, có bộ mặt gầy, đầy sẹo và hơi ốm yếu nhưng nụ cười nham hiểm, nói chuyện với chàng. Lúc Dick cho anh ta xin lửa, chàng xếp anh ta là người thuộc loại chàng đã biết từ khi còn trẻ, loại người lang thang khắp các cửa hàng thuốc lá, một khuỷu tay chống lên quầy và quan sát người vào, ra. Dick dễ dàng xếp anh ta là người có công việc kín với các nơi như gara, dặn dò bằng giọng khe khẽ với các hiệu cắt tóc, ở các hành lang nhà hát. Thỉnh thoảng, bộ mặt ấy hăng hái lên như trong một truyện tranh bạo lực của Tad [54] , trong thời niên thiếu Dick thường liếc nhìn bứt rứt vào ranh giới mơ hồ của hành động ngu xuẩn mà chàng phạm phải.

– Có thích Paris không, ông bạn?

Không đợi trả lời, người đó cố theo kịp Dick.

– Anh là người đâu ta? - Anh ta hỏi, vẻ khích lệ.

– Buffalo.

– Tôi là dân San Antone [55] , nhưng đã ở đây từ hồi chiến tranh.

– Anh đi lính à?

– Tôi sẽ nói là thế. Sư đoàn 84, anh có nghe thấy bao giờ chưa?

Anh ta tiến lên trước Dick một chút và nhìn xoáy vào chàng, vẻ hăm dọa.

– Ông bạn ở Paris một thời gian rồi chứ? Hay chỉ đi qua?

– Đi qua thôi.

– Anh ở khách sạn nào?

Dick cười thầm ý định lẻn vào phòng chàng đêm đó của tay kia. Ý nghĩ của gã lồ lộ không chút e dè.

– Với tầm vóc như anh, không nên sợ tôi, ông bạn ạ. Quanh đây có khối kẻ vô công rồi nghề chỉ rình đợi các du khách Mỹ, nhưng anh không phải ngại tôi.

Chán ngán, Dick dừng bước:

– Tôi chỉ không biết vì sao anh lãng phí thời gian nhiều đến thế.

– Tôi có công việc ở đây, ở Paris này.

– Việc gì vậy?

– Bán báo.

Sự tương phản giữa bộ dạng dữ dội và cái nghề ôn hòa ấy thật buồn cười, nhưng người đó sửa lại:

– Anh đừng lo, năm ngoái tôi đã kiếm được kha khá, mười hoặc mười lăm franc cho tờ Sunny Times [56] giá sáu franc.

Anh ta lấy một tờ báo kẹp trong cái túi dết bạc màu và đưa cho người đã thành bạn đi dạo, bức biếm họa tả một dòng lũ người Mỹ đang ào qua ván cầu một tàu thủy chở vàng.

– Một mùa hè kiếm được hai trăm ngàn, tiêu hết mười triệu.

– Vậy anh đang làm gì ở Passy?

Người bạn đường của chàng cảnh giác nhìn quanh.

– Làm phim, - anh ta nói mơ hồ. - Có một trường quay của Mỹ ở đằng kia kìa. Người ta cần những người nói được tiếng Anh. Tôi đang đợi lúc giải lao.

Dick nhanh chóng và kiên quyết xua anh ta đi.

Chắc là Rosemary hoặc đã thoát khỏi một trong cuộc đi vòng quanh tòa nhà của chàng từ sớm, hoặc đã rời khỏi đây từ trước khi chàng tới. Chàng vào một hiệu cà phê nhỏ ở góc phố, mua một đĩa chì than rồi lách vào một góc thụt giữa nhà bếp và toilet hôi thối, chàng gọi Roi George. Chàng đã thấy triệu chứng rối loạn chức năng nhận biết của mình trong hô hấp nhưng giống như mọi thứ khác, triệu chứng nữa chỉ càng thúc đẩy chàng hướng tới xúc cảm mạnh hơn mà thôi, chàng cho số điện thoại của khách sạn, rồi đứng yên, cầm ống nghe và nhìn đăm đăm vào hiệu cà phê. Một lúc lâu sau, một giọng nho nhỏ, là lạ, khẽ chào.

– Dick đây, anh phải gọi cho em.

Nàng ngừng một lát, rồi dũng cảm đáp lại xúc cảm của chàng:

– Em mừng vì anh đã gọi.

– Anh đã đến gặp em ở trường quay của em, anh đang ở Passy, đối diện với nó đây. Anh nghĩ có lẽ chúng ta nên đi chơi trong rừng Boulogne.

– Ôi, em chỉ ở đây một phút nữa thôi! Em rất tiếc. - Một lúc im lặng.

– Rosemary à.

– Vâng, anh Dick.

– Nghe này, anh đang trong một hoàn cảnh rất bất thường với em. Khi một đứa trẻ có thể quấy quả một người đàn ông trung niên, mọi sự sẽ khó khăn đấy.

– Anh không phải là người trung niên, Dick ạ, anh là người trẻ trung nhất đời.

– Rosemary? - Im lặng trong lúc chàng đăm đăm nhìn vào cái giá bày những loại rượu và đồ uống Pháp - những chai Otard, Rhum St James, Marie Brizard, nước cam Punch, André Fernet Blanca, Cherry Rocher và Armagnac.

– Em có một mình ư?

– Anh nghĩ em đang ở với ai chắc?

– Đấy chính là tâm trạng anh lúc này. Anh đang muốn ở với em.

Im lặng, rồi có tiếng thở dài và trả lời.

– Ước gì lúc này anh ở cùng em.

Căn phòng khách sạn nơi nàng ở đằng sau một số điện thoại, và tiếng nhạc rền rĩ quanh nàng.

Chàng nhớ lại bụi phấn trên lớp da rám nắng của nàng khi chàng hôn lên mặt nàng, đường viền tóc nàng hơi ẩm ướt, bộ mặt trắng trẻo dưới mặt chàng, đường cong bờ vai thoáng hiện.

– Không thể được, - chàng nói với mình. Trong giây lát chàng ra phố, đi tới Muette rồi lại rời đi, cái cặp nhỏ vẫn trong tay, cây can đầu bịt vàng giơ lên như một thanh kiếm.

Rosemary trở lại bàn và viết nốt bức thư gửi mẹ.

"... con chỉ nhìn thấy chàng trong phút chốc, nhưng con nghĩ chàng đẹp tuyệt vời. Con đã yêu chàng (lẽ tất nhiên Con Yêu Dick Nhất, nhưng mẹ hiểu ý con). Chàng sắp đạo diễn một bộ phim và đi ngay Hollywood, và con nghĩ mình cũng nên ra đi. Collis Clay cũng đang ở đây. Con mến cậu ta nhưng không gặp gỡ nhiều vì có vợ chồng per, họ là những thiên thần, là Những Người Đáng Mến Nhất Mà Con Biết. Hôm nay con không khỏe lắm và con đã uống thuốc rồi, tuy thấy không cần lắm. Thậm chí con không cố kể hết được mọi chuyện xảy ra, cho đến khi con gặp mẹ!!! Vì thế khi nhận được thư này, mẹ hãy đánh điện, đánh điện, đánh điện nhé! Mẹ sắp lên phía Bắc hoặc con sẽ về phía nam cùng nhà per?”.

Lúc sáu giờ, Dick gọi Nicole.

– Em có kế hoạch gì đặc biệt không? - Chàng hỏi. - Em có thích đến một nơi yên tĩnh, ăn tối ở khách sạn rồi đi xem kịch chẳng hạn?

– Còn anh? Em sẽ làm bất cứ việc gì anh muốn. Lúc trước em vừa gọi cho Rosemary, cô ấy đang ăn tối trong phòng riêng. Em thấy việc này khiến cả hai chúng mình khó chịu, nhỉ?

– Anh chẳng khó chịu, - chàng phản đối. - Em yêu, trừ khi em mệt, còn chúng ta sẽ làm gì đi. Nếu không thì chúng mình sẽ về phương Nam nghỉ một tuần, tại sao chúng ta không đến xem tranh Boucher [57] nhỉ? Thế còn hay hơn là ủ ê nghiền ngẫm...

Một câu ngớ ngẩn và Nicole hiểu ngay ý chàng.

– Nghiền ngẫm về gì vậy?

– Về Maria Wallis.

Nicole đồng ý đi xem kịch. Đây là một truyền thống của họ, vì họ chẳng nên quá chán nản để chẳng làm gì, họ thấy truyền thống đó làm cho ngày tốt hơn trong tổng thể và sắp xếp các buổi tối thứ tự hơn. Chắc chắn rằng khi tinh thần sa sút, họ đổ tại sự chán nản hoặc mệt mỏi của người khác. Trước khi ra ngoài, cặp vợ chồng đẹp như mơ ở Paris này gõ cửa phòng Rosemary. Không có trả lời, cho rằng nàng đã ngủ, họ bước vào ban đêm ấm áp đầy âm thanh của Paris, tranh thủ uống một cốc vermouth và coktail trong bóng của bar Fouquet.