← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Nicole dậy muộn, lẩm bẩm gì đó trong mơ rồi tách diềm mi dài, rối vì giấc ngủ. Giường Dick trống, một phút sau nàng mới nhận ra mình thức giấc vì tiếng gõ vào cửa phòng khách của họ.

– Vào đi - Nicole nói to nhưng không thấy trả lời, nàng bèn khoác áo choàng và ra mở cửa. Một cảnh sát nhã nhặn đứng trước nàng và bước vào trong phòng.

– Ông Afgan North ở đây phải không?

– Gì kia? Không, ông ấy đi Mỹ rồi.

– Ông ấy đi khi nào, thưa bà?

– Sáng hôm qua.

Ông ta lắc đầu và dứ ngón tay trỏ với nàng, nhịp nhanh hơn.

– Tối qua, ông ta còn ở Paris. Ông ấy đăng ký ở đây nhưng phòng không có người ở. Người ta bảo tốt hơn hết là hỏi phòng này.

– Tôi thấy có vẻ rất lạ, sáng hôm qua chúng tôi đã tiễn ông ấy lên tàu rồi mà.

– Có thể như vậy, nhưng sáng nay người ta thấy ông ta ở đây. Cả thẻ căn cước của ông ấy. Nó đây, thưa bà.

– Chúng tôi không biết gì về việc này, - Nicole ngạc nhiên đáp.

Viên cảnh sát ngẫm nghĩ, ông ta điển trai và có mùi khó ngửi.

– Cả đêm qua, bà không gặp ông ta lần nào ư?

– Không.

– Chúng tôi đã bắt giữ một người da đen. Chúng tôi phải bảo đảm là ít ra cũng bắt đúng người.

– Tôi cam đoan với ông rằng tôi không hiểu ông đang nói gì. Nếu đấy là ông Abraham North là người chúng tôi biết, thì chúng tôi hoàn toàn không hay biết rằng ông ấy ở Paris đêm qua.

Viên cảnh sát gật đầu, mút môi trên, có vẻ tin nhưng thất vọng.

– Có chuyện gì xảy ra vậy? - Nicole hỏi.

Ông ta giơ lòng bàn tay, phùng má thổi ra, miệng mím chặt. Ông ta bắt đầu thấy Nicole hấp dẫn và mắt ông ta nhấp nháy nhìn nàng.

– Bà muốn biết gì, thưa bà? Một vụ bồ bịch mùa hè ấy mà. Ông Afghan North bị mất trộm và phàn nàn. Chúng tôi đã bắt một tên vô lại. Lẽ ra ông Afghan nên đến nhận dạng hắn và thực hiện đúng bổn phận.

Nicole kéo tấm áo chặt hơn quanh người và vội xua ông ta đi. Hoang mang, nàng đi tắm và vận quần áo. Lúc này đã mười giờ và nàng gọi Rosemary, nhưng không có trả lời, nàng bèn gọi cho văn phòng khách sạn và được biết Abe đã đăng ký vào lúc sáu rưỡi sáng nay. Tuy vậy, phòng anh ta vẫn không có người ở. Mong được Dick cho biết tin, nàng đợi trong phòng khách của họ, đến khi nàng quyết định ra ngoài, văn phòng gọi và loan báo:

– Thưa bà, một người da đen.

– Có việc gì vậy? - Nicole hỏi.

– Ông ấy khai biết bà và ông bác sĩ. Ông ấy nói có một ông Freeman ở trong tù là bạn của toàn thế giới. Ông ấy nói thật bất công và muốn gặp ông North trước khi chính ông ta bị bắt giữ.

– Chúng tôi không biết gì hết. - Nicole gạt toàn bộ chuyện này bằng cái đập mạnh vào ống nghe. Sự tái xuất kỳ dị của Abe chỉ làm nàng mệt mỏi vì cuộc sống phóng đãng của anh ta. Gạt Abe khỏi tâm trí, Nicole ra ngoài và ngẫu nhiên gặp Rosemary ở hiệu may, rồi cùng nàng đi mua hoa giả, những chuỗi hạt đủ màu trên đường Rivoli. Nàng giúp Rosemary chọn một hạt kim cương tặng mẹ, một số khăn quàng và hộp thuốc lá kiểu mới mang về quê nhà, tặng các bạn đồng nghiệp ở California. Nicole mua những chú lính Hy Lạp và La Mã cho con trai, cả một đội quân giá hơn một ngàn franc. Một lần nữa, họ tiêu tiền theo cách khác hẳn nhau, và Rosemary lại thán phục cách chi tiêu của Nicole. Nicole biết chắc tiền mình tiêu là của mình, còn Rosemay vẫn nghĩ tiền của mình là phần thêm cho nàng một cách kỳ diệu, nên nàng phải rất cẩn trọng khi tiêu pha.

Thật sung sướng được tiêu tiền giữa thanh thiên bạch nhật trong một thành phố nước ngoài, với những con người khỏe khoắn, khí sắc tràn trên mặt họ, họ duỗi cánh tay, bàn tay, cẳng chân và mắt cá rất tự tin, những người phụ nữ trẻ đẹp vươn tay hoặc bước đi tin cậy với những người đàn ông.

Khi trở về khách sạn, họ thấy Dick, tươi tắn và mới mẻ trong buổi sáng, cả hai đều có một khoảnh khắc vui như trẻ con vậy.

Dick vừa nhận được một cú điện thoại khó hiểu của Abe, xem ra anh ta phải ẩn trốn suốt buổi sáng.

– Đó là một trong những cuộc điện đàm khác thường nhất tôi từng nghe.

Dick không chỉ nói chuyện với Abe mà với cả tá người khác. Trên điện thoại, những người tạp nham này tự giới thiệu:

.... người muốn nói chuyện với anh trong trà thiếc mái vòm, ờ... anh ta bảo đang ở... ở đâu ấy nhỉ?

– Này, có một người, ờ câm-mẹ-cái-mồm đi, ờ... anh ta đang bị... ờ... xế hổ ... ờ... xí hổ và cọ thế về nhà. Đít thân tôi thì... ờ... anh ta có... - Nhiều tiếng nấc nghẹn, rồi sau đó là cả nhóm nhao nhao, ồn ào, tranh cướp lời nhau.

Điện thoại bỗng tiết lộ thêm một lời đề nghị:

– Tôi nghĩ họ khẩn khoản nhờ anh như một bác sĩ tâm lý. - Người tuyên bố mập mờ này rốt cuộc bám riết lấy máy, anh ta không nói được với Dick là nhà tâm lý học hay gì khác. Cuộc trò chuyện với Abe diễn ra như sau:

– Chào.

– Ai đấy?

– Ờ, xin chào.

– Anh là ai?

– Ờ. - Nhiều tiếng cười hô hố chêm vào.

– Ờ, tôi sẽ gọi người nữa.

Thỉnh thoảng, Dick nghe thấy tiếng Abe, kèm theo những tiếng tranh giành, ẩu đả, đánh rơi ống nghe, văng vẳng những lời đứt đoạn như: "Không, tôi không, ông North...”. Rồi một giọng dứt khoát và xấc xược:

– Nếu ông là bạn của ông North, ông nên xuống và đưa ông ấy đi cho.

Abe xen vào, phô trương và vụng về, vỗ xuống liên tục với ngụ ý quyết chết bằng được.

– Dick, tôi lao vào một cuộc hỗn loạn chủng tộc ở xóm Montmartre. Tôi sắp đi giải cứu cho Freeman khỏi nhà giam. Nếu một tên nhọ ở Copenhagen làm xi đánh giày... này, anh có nghe tôi không đấy - ờ, thì, nếu có ai tới đây... - một lần nữa trong ống nghe là vô số giai điệu đồng thanh.

– Tại sao anh trở về Paris? - Dick hỏi.

– Tôi đã đến Evreux [58] , rồi quyết định đáp máy bay trở về, để tôi có thể so sánh nó với St Sulpice. Tôi muốn nói là tôi không có ý định đưa St Sulpice về Paris. Tôi cũng không muốn cả Baroque! Tôi muốn St German [59] . Ơn Chúa, đợi một phút và tôi sẽ bảo người hầu nối dây.

– Lạy Chúa tôi, đừng.

– Nghe này... Mary ra đi có ổn không?

– Có.

– Dick, tôi muốn anh nói chuyện với một người tôi gặp ở đây sáng nay, con trai một sĩ quan hải quân đã gặp đủ mọi bác sĩ ở châu Âu. Để tôi kể với anh về cậu ta...

Đến lúc này, Dick đành ngắt máy, có thể hơi ác, vì chàng đang cần những hoạt động cho đầu óc tỉnh táo.

– Abe từng là người đàng hoàng, tử tế, - Nicole kể với Rosemary. - Rất dễ chịu. Từ rất lâu rồi, khi Dick và tôi mới kết hôn. Nếu cô biết anh ấy hồi đó nhỉ, anh ấy đến ở nhà chúng tôi nhiều tuần lễ liền mà chúng tôi hầu như không biết đến anh ấy ở trong nhà. Thỉnh thoảng, anh ấy vào thư viện với cái đàn dương cầm nghẹt tiếng và ôm ấp nó cả giờ. Dick này, anh có nhớ cô hầu ấy không? Cô ta ngỡ Abe là ma và thỉnh thoảng Abe gặp cô ta ở tiền sảnh, anh ấy rống lên như bò dọa cô ta, hậu quả là chúng tôi vỡ mất cả bộ đồ trà, nhưng chúng tôi không quan tâm.

Nhiều trò vui từ rất lâu về trước. Rosemary ghen tị với họ vì những trò vui, nàng hình dung một cuộc sống nhàn nhã, không như của nàng. Nàng ít được rảnh rỗi nhưng nàng đánh giá cao vì nó là một trong nhiều thứ mà nàng chưa bao giờ có. Nàng nghĩ về nó như một sự nghỉ ngơi, mà không hiểu rằng vợ chồng per còn xa mới được thanh thản như nàng.

– Có chuyện gì với anh ấy? – Rosemary hỏi. - Tại sao anh ấy lại uống rượu?

Nicole lắc đầu quầy quậy, không chịu trả lời thẳng:

– Ngày nay có nhiều người thông minh mà vẫn suy sụp như thường.

– Có khi nào họ không thế đâu? – Dick hỏi. - Những người thông minh chơi đùa gần giới hạn vì phải thế - một số người không thể chịu nổi, nên họ bỏ.

– Phải có lời dối trá sâu sắc hơn thế chứ. - Nicole không chịu rời câu chuyện của mình, nàng phát cáu vì Dick mâu thuẫn với nàng trước mặt Rosemary. - Các nghệ sĩ như Fernand [60] vì lý do nào đó không đắm mình trong rượu. Tại sao chỉ người Mỹ mới chơi bời phóng đãng?

Có quá nhiều câu trả lời cho câu hỏi này đến mức Dick quyết định cứ mặc nó lơ lửng trong không khí, chiến thắng vo vo trong tai Nicole. Chàng hay chỉ trích nàng dữ dội. Mặc dù chàng coi Nicole là sinh linh quyến rũ nhất chàng từng thấy, dù chàng đã giành được mọi thứ chàng cần từ nàng, chàng đã ngửi thấy mùi chiến trận từ xa và trong tiềm thức chàng trở nên kiên quyết và sẵn sàng chiến đấu từng giờ. Chàng không được buông thả và lúc này, chàng cảm thấy mình khá bất nhã, nhắm nghiền mắt, hy vọng Nicole đoán biết dù chỉ chút xíu niềm hứng khởi trong tình cảm của Rosemary. Chàng không chắc lắm, tối qua ở nhà hát, Nicole đã nhắc đến Rosemary, mỉa mai nàng là một đứa trẻ.

Bộ ba ăn trưa ở tầng dưới, trong bầu không khí của những tấm thảm và những người hầu lặng lẽ, không đi bằng những bước nhanh, mạnh khi bưng đồ ăn ngon tới các bàn. Ở đây, các gia đình người Mỹ nhìn chằm chằm vào các gia đình Mỹ và cố bắt chuyện với nhau.

Bàn bên có một nhóm thật khó phân định. Họ gồm một thanh niên cởi mở, có lẽ là thư ký của cơ quan nào đó và nhiều phụ nữ. Những người phụ nữ không trẻ, không già cũng không thuộc tầng lớp xã hội đặc biệt nào, song cả nhóm gây ấn tượng thống nhất, gắn bó thân thiết với nhau hơn là nhóm các bà vợ tụ tập trong đại hội nghề nghiệp của chồng. Chắc chắn đây là một đơn vị hơn là một đoàn khách du lịch.

Bản năng khiến Dick kìm lại lời nhạo báng nguy hiểm đã hình thành trên lưỡi, chàng nhờ người phục vụ tìm hiểu xem họ là ai.

– Họ là những người mẹ gắn sao vàng [61] , - người phục vụ giải thích.

Họ nói, giọng oang oang hoặc khe khẽ. Mắt Rosemary rưng rưng.

– Những người trẻ kia chắc là vợ, - Nicole nói.

Dick lại ngắm họ trên vành ly vang. Trên bộ mặt vui vẻ của họ, thái độ đường hoàng vây quanh và lan tỏa khắp nhóm, chàng nhận thức được sự trưởng thành của một nước Mỹ già giặn hơn. Lát sau, những người phụ nữ nhã nhặn đã từng thương khóc người thân và vì lý do nào đấy không thể thăm viếng thường xuyên, làm căn phòng đẹp hơn hẳn. Trong thoáng chốc, chàng như lại ngồi trên đầu gối cha mình, cưỡi ngựa cùng Mosby [62] trong khi những chiến hữu trung thành và tận tâm cùng chiến đấu quanh ông. Gần như ráng sức, Dick quay lại nhìn hai người đàn bà bên bàn và đối mặt với cả thế giới mới mẻ mà chàng tin tưởng.