← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Khoảng một năm rưỡi trước, bác sĩ Dohmler có trao đổi thư từ với ngài Veveriux Warren, một quý tộc Mỹ sống tại Lausanne, thuộc gia tộc Warren ở Chicago. Cuộc gặp được thu xếp và một hôm, ngài Warren cùng con gái là Nicole, - một cô gái mười sáu tuổi, - tới bệnh viện. Rõ ràng cô gái không được khỏe, có y tá đi kèm, đưa nàng đi dạo loanh quanh trong khi ngài Warren vào tư vấn.

Warren là một người đàn ông hết sức điển trai, trông chưa đến bốn mươi tuổi. Ngài đặc Mỹ về mọi mặt, cao ráo, vai rộng, cân đối, “ăn vận rất hợp thời trang như lời bác sĩ Dohmler miêu tả với Franz. Cặp mắt to màu xám có những vệt rám nắng vì cuộc đua thuyền trên hồ Geneva, và diện mạo đặc biệt đến mức ngài được tiếng là người hoàn hảo nhất đời. Cuộc trò chuyện bằng tiếng Đức mà Warren rất thạo vì ngài từng học ở Göttinger [83] . Ngài lo lắng và hiển nhiên là bối rối vì nhiều chuyện.

– Thưa bác sĩ Dohmler, con gái tôi không ổn trong đầu. Tôi đã mời nhiều chuyên gia và y tá cho cháu, nó cũng đã chữa trị bằng nghỉ ngơi vài đợt, nhưng tôi thấy bệnh cháu ngày càng trầm trọng, và tôi được khuyến cáo nên đến gặp ngài.

– Tốt lắm, - bác sĩ Dohmler đáp. - Tôi cần ông kể từ đầu và nói hết mọi chuyện.

– Tôi không biết bắt đầu từ đâu, ít nhất là trong gia đình tôi, nội ngoại đều không có chứng điên. Mẹ Nicole mất khi cháu nó mới mười một tuổi, và tôi vừa làm cha vừa làm mẹ cháu, có các gia sư giúp đỡ. Vừa làm cha vừa làm mẹ cháu.

Ngài rất xúc động khi nói câu này. Bác sĩ Dohmler thấy những giọt nước mắt trong khóe mắt Warren và lần đầu tiên, ông nhận ra mùi whisky trong hơi thở của Warren.

– Khi còn bé, cháu nó rất được cưng chiều, ai tiếp xúc với con bé cũng yêu quý, mê mẩn nó. Cháu nó nhanh như cắt và vui vẻ suốt ngày. Nó thích đọc sách, vẽ, nhảy múa và chơi dương cầm, đủ thứ. Tôi thường nghe vợ tôi kể nó là đứa duy nhất trong bốn đứa con của chúng tôi chưa bao giờ khóc đêm. Tôi có một cháu gái lớn hơn, một cháu trai đã mất, nhưng Nicole là... Nicole là... Nicole...

Warren ngừng bặt và bác sĩ Dohmler đỡ lời:

– Cháu nó là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, thông minh và vui tươi.

– Hoàn toàn đúng.

Bác sĩ Dohmler đợi. Ngài Warren lắc đầu, thở một hơi dài, liếc nhanh bác sĩ Dohmler rồi lại nhìn xuống sàn.

– Khoảng tám tháng trước, có thể là sáu hoặc mười tháng trước, tôi cố hình dung nhưng không thể nhớ chính xác cháu nó làm những việc là lạ, điên rồ khi nào và ở đâu. Chị cháu là người đầu tiên nói chuyện đó với tôi, vì với tôi, Nicole bao giờ cũng thế, - ông ta vội nói thêm, như thể có người buộc tội, - bao giờ cũng là đứa con gái bé bỏng, yêu quý của tôi. Sự việc đầu tiên là về một người hầu.

– Ồ vâng, - bác sĩ Dohmler gật mái đầu đáng kính giống Sherlock Holmes, ông tin chắc chắn có một người hầu và người đó được đưa vào đúng thời điểm này.

– Tôi có một người hầu đã ở với tôi nhiều năm, à mà cậu ta là người Thụy Sĩ. - Warren ngước nhìn đợi sự tán thành lòng yêu nước của bác sĩ Dohmler. - Nicole có những ý nghĩ điên rồ về cậu ta. Nó nghĩ cậu ta muốn lợi dụng nó, lẽ tất nhiên khi đó tôi tin Nicole và đuổi cậu ta đi, nhưng bây giờ tôi biết tất cả đều là nhảm nhí.

– Cô ấy khẳng định cậu ta đã làm gì?

– Đó là việc đầu tiên, các bác sĩ không sao trói được nó lại. Nó nhìn chúng tôi như thể lẽ ra họ phải biết cậu ta đã làm gì. Chắc chắn ý nó muốn nói cậu ta đã tán tỉnh sỗ sàng, làm chúng tôi không hề có chút nghi ngờ.

– Tôi hiểu.

– Tất nhiên tôi đã đọc về những người phụ nữ sống đơn độc cứ tưởng có đàn ông dưới gầm giường và đủ thứ như thế, nhưng tại sao Nicole lại có ý nghĩ ấy? Nó có thể có tất cả các chàng trai nào nó muốn. Chúng tôi sống ở hồ Forest - nơi nghỉ hè ở gần Chicago, chúng tôi có nhà ở đó. Niole suốt ngày ở ngoài chơi gôn hoặc quần vợt với các chàng trai. Một số trong đó là những đám rất khá cho nó.

Suốt lúc Warren kể về chuyến đi nghỉ ấy, bác sĩ Dohmler nghĩ từng hồi về Chicago. Hồi trẻ, ông từng đến Chicago làm nghiên cứu sinh và giảng sư [84] , có lẽ sẽ trở nên giàu có và có bệnh viện riêng ở đấy, chứ không chỉ là một cổ đông thứ yếu trong bệnh viện. Nghĩ đến hiểu biết ít ỏi của mình về cả vùng, về những cánh đồng lúa mì, những đồng cỏ bất tận, ông đã quyết định cưỡng lại nó. Ông đã nghe về Chicago hồi ấy, về các gia tộc phong kiến hùng mạnh Armour, Palmer, Field, Crane, Warren, Swift McCormick và nhiều tên tuổi khác nữa, có rất ít bệnh nhân thuộc tầng lớp đó ở Chicago và New York đến với ông.

– Cháu nó ngày càng nặng, - Warren nói tiếp. - Nó lên từng cơn hoặc nói năng những việc ngày càng rồ dại. Chị gái cháu đã ghi lại tất cả... - Ngài đưa một tờ giấy gấp nhiều nếp cho bác sĩ. - Hầu như nó luôn nhắc đến bọn đàn ông tấn công nó, những người nó quen biết hoặc trên phố, bất cứ là ai...

Warren kể vể nỗi hoảng hốt và gieo neo của họ, về nỗi kinh hoàng của các gia đình lâm vào tình cảnh ấy, về những cố gắng vô ích mà họ đã làm ở Mỹ, cuối cùng về niềm tin vào việc thay đổi địa điểm khiến ngài thoát khỏi vòng vây tàu ngầm và đưa được con gái đến Thụy Sĩ.

-... trên một chiếc tuần dương hạm của Mỹ, - Warren nói rõ với vẻ hơi ngạo mạn. - Nhờ vận may, tôi đã thu xếp được việc đó. Mà, cũng phải nói thêm rằng, - Warren cười, vẻ hối tiếc, - như người ta thường nói: “Tiền không thành vấn đề”.

– Chắc chắn là không rồi, - Dohmler lạnh nhạt tán thành.

Vị bác sĩ tự hỏi tại sao và người đàn ông kia đang nói dối ông những gì. Hoặc, nhỡ đâu ông nhầm, thì sao sự giả dối cứ tỏa khắp căn phòng, cái người đẹp đẽ mặc đồ vải tuýt sang trọng đang ngả người trên ghế với vẻ thoải mái của người ưa thể thao kia? Bi kịch đã xảy ra vào một ngày tháng Hai, con chim non gãy cánh vì lý do nào đó, trong chuyện này mọi thứ đều mờ nhạt, thưa thớt và sai trái.

– Bây giờ, tôi muốn nói chuyện với tiểu thư vài phút, - bác sĩ Dohmler nói, chuyển sang tiếng Anh như muốn gần với Warren hơn.

Sau khi Warren để con gái ở lại rồi trở về Lausanne, vài ngày sau, bác sĩ và Franz ghi vào bệnh án của Nicole:

Chẩn đoán: Tâm thần phân liệt. Giai đoạn cấp tính và suy sụp. Sợ đàn ông là một triệu chứng bệnh và hoàn toàn không thuộc thể tạng... Tiên lượng xấu.

Sau đó, họ đợi chuyến thăm thứ hai như đã hứa của ngài Warren, mỗi ngày trôi qua, sự quan tâm của họ càng tăng.

Sự việc tiến triển chậm chạp. Sau nửa tháng, bác sĩ Dohmler viết thư. Đối mặt với sự im lặng kéo dài, ông cho rằng thái độ diễn ra trong những ngày này là coi thường, ông gọi điện thoại tới khách sạn Grand ở Vevey [85] . Người hầu của ngài Warrent cho biết ngài đang sắp xếp hành lý lên tàu đi Mỹ. Nhưng nhắc đến bốn chục franc Thụy Sĩ cho cuộc gọi sẽ xuất hiện trong sổ sách của bệnh viện, máu bảo hoàng trào lên trợ giúp bác sĩ Dohmler và ngài Warren buộc phải nghe máy.

– Mời ngài đến ngay, rất cần thiết. Rất cần cho sức khỏe của con gái ngài. Có lẽ tôi không thể chịu trách nhiệm được.

– Nhưng nghe này, bác sĩ, đấy chính là việc ông phải làm. Tôi bị gọi gấp về nhà!

Bác sĩ Dohmler chưa bao giờ nói với một người ở xa đến vậy, nhưng ông đã gửi một tối hậu thư kiên quyết đến mức dồn người Mỹ phiền não kia rốt cuộc phải nhượng bộ. Một tiếng rưỡi sau cuộc thăm thứ hai Zurichsee này, Warren đã suy sụp, đôi vai khỏe khoắn của ngài rung lên vì những tiếng nức nở dữ dội trong chiếc áo khoác vừa khít, mắt ngài đỏ hoe, đỏ hơn cả mặt trời trên hồ Leman, và họ có một câu chuyện kinh khủng.

– Chuyện vừa xảy ra, - Warren nói bằng giọng khàn khàn. - Tôi không hiểu... tôi không hiểu nữa. Hồi Nicole còn bé, sau khi mẹ cháu qua đời, sáng nào cháu nó cũng vào giường tôi, thỉnh thoảng còn ngủ trên giường tôi. Tôi rất ân hận vì sự việc đê tiện này. Chao ôi, sau đó, mỗi khi đi ôtô hay tàu hỏa đến các nơi, chúng tôi thường nắm chặt tay nhau. Nó hát cho tôi nghe. Chúng tôi thường nói: "Chiều nay, chúng ta không cần chú ý đến bất cứ ai trên đời... chỉ có chúng ta với nhau... sáng nay, con là của ba". - Một vẻ mỉa mai đau đớn trong giọng ông. - Dân chúng thường lau nước mắt và bảo chúng tôi là một người cha và con gái đáng thán phục. Chúng tôi giống như một cặp tình nhân, và rồi bất thình lình chúng tôi là người tình thật. Mười phút sau khi sự việc xảy ra, tôi có thể tự bắn mình, không kể việc tôi cho mình là một kẻ biến thái bị Chúa Trời nguyền rủa, tôi không còn trơ tráo làm việc đó nữa.

– Sau đó thì sao? - Bác sĩ Dohmler hỏi, ông lại nghĩ đến Chicago và ba mươi năm trước, một quý ông nhợt nhạt, hòa nhã, đeo kính kẹp mũi nhìn ông từ đầu xuống chân ở Zurich. - Việc này có tiếp diễn nữa không?

– Ôi không! Con bé gần như tê liệt ngay lập tức. Nó chỉ nói: “Không sao đâu, không sao đâu, ba ạ. Chẳng có gì quan trọng đâu, ba đừng bận tâm”.

– Không có hậu quả chứ?

– Không. - Warren nức nở một tiếng náo động ngắn ngủi và xỉ mũi mấy lần, - Ngoại trừ bây giờ có nhiều hậu quả.

Khi câu chuyện kết thúc, Dohmler dựa lưng vào ghế bành của tầng lớp trung lưu và gay gắt tự nhủ: "Vô giáo dục!”. Đó là một trong số ít đánh giá xác thực, trần tục nhất mà ông tự cho phép mình suốt hai chục năm qua. Rồi ông nói:

– Tôi muốn ông đến một khách sạn, qua đêm ở đó rồi sáng mai đến gặp tôi.

– Còn sau đó?

Bác sĩ Dohmler giang rộng đôi tay, đủ rộng để ôm một con lợn con.

– Chicago, - ông gợi ý.