CHƯƠNG 4
– Lúc đó, chúng tôi đã hiểu vị thế của mình, - Franz kể. - Dohmler bảo Warren chúng tôi sẽ bỏ qua vụ này nếu ông ta đồng ý tránh xa con gái vô thời hạn, ít nhất là năm năm. Sau cơn suy sụp đầu tiên của Warren, hình như ông ta chỉ lo chuyện này có rò rỉ đến Mỹ không. Chúng tôi sắp xếp một lịch trình hàng ngày cho Nicole và đợi. Tiên lượng xấu, số lượng các đợt chữa trị, kể cả cái gọi là chữa bằng quan hệ xã hội, rất thấp ở độ tuổi này.
– Những bức thư đầu có vẻ trầm trọng, - Dick tán thành.
– Rất nặng, rất điển hình. Tôi ngập ngừng mãi mới để lá thư đầu ra khỏi bệnh viện. Rồi tôi nghĩ để Dick biết việc chúng tôi làm ở đây sẽ tốt. Nghĩa là cứ để anh trả lời các bức thư.
Dick thở dài.
– Cô ấy xinh đẹp như thế, vậy mà chịu bao phát đạn bắn vảy vào người. Suốt một tháng ở đó tôi không làm được gì hết. Tôi chỉ viết trong các bức thư rằng “Hãy là cô gái ngoan và nghe lời các bác sĩ”.
– Thế là đủ rồi, nó cho cô ấy một người để nghĩ về thế giới bên ngoài. Trong thời gian này Nicole không có ai hết, chỉ có một người chị mà hình như cô ấy không thân thiết lắm. Hơn nữa, đọc thư của cô ấy giúp chúng tôi ở đây, chúng là thước đo tình trạng sức khỏe của cô ấy.
– Tôi mừng.
– Anh thấy chuyện xảy ra bây giờ chưa? Cô ấy cảm thấy mình mắc tội đồng lõa, không mặt này thì cũng là mặt khác, trừ khi chúng ta muốn đánh giá lại sự ổn định tột bậc và mặt mạnh trong tính cách của cô ấy. Trước hết, để cơn sốc này qua đi. Sau đó, để Nicole đến một trường nội trú và nghe các cô gái trò chuyện, cô ấy sẽ từ bỏ sự che chắn, phát triển ý nghĩ cô ấy không phải kẻ đồng lõa, từ đó rơi vào thế giới hão huyền, trong đó mọi người đàn ông mình càng ưa thích và tin cậy bao nhiêu, họ càng xấu xa bấy nhiêu...
– Nicole từng rơi thẳng vào sự căm thù sâu sắc ấy ư?
– Không, thực ra vào khoảng tháng Mười, cô ấy bắt đầu có vẻ bình thường, chúng tôi rơi vào tình thế thật khó khăn. Nếu Nicole ba mươi tuổi, chúng tôi sẽ để cô ấy tự điều chỉnh, nhưng cô ấy còn quá trẻ nên chúng tôi e rằng cô ấy có thể trở nên chai cứng vì bao điều rối bời trong lòng. Vì thế, bác sĩ Dohmler đã thẳng thắn trao đổi với Nicole: “Nhiệm vụ của cô lúc này tùy thuộc vào cô. Nó không có nghĩa là kết thúc bất cứ cái gì cho cô, cuộc đời cô mới chỉ bắt đầu”, vân vân và vân vân. Nicole rất thông minh, vì thế ông ấy đã cho cô ấy đọc Freud, không nhiều lắm, và cô ấy rất thích. Thực ra, ở đây chúng tôi khá cưng chiều Nicole, nhưng cô ấy khá trầm lặng, kín đáo, - Franz nói thêm, rồi ngập ngừng. - Chúng tôi không biết trong lá thư gần đây nhất cô ấy tự gửi cho anh từ Zurich, cô ấy có nói gì có thể làm sáng tỏ tình trạng tinh thần và những dự định tương lai của cô không?
Dick dè dặt:
– Có và không, tôi sẽ mang những bức thư ấy đến đây nếu anh muốn. Nicole có vẻ tràn đầy hy vọng và khát sống như thường lệ, thậm chí khá lãng mạn. Thỉnh thoảng, cô ấy nói đến “quá khứ” như những người đã từng ở trong tù. Nhưng ta sẽ chẳng bao giờ biết họ muốn nói đến tội ác hay hình phạt tù hoặc toàn bộ trải nghiệm. Xét cho cùng, tôi chỉ là một loại thú nhồi bông trong đời cô ấy mà thôi.
– Tất nhiên là tôi hiểu chính xác vị trí của anh, và một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi. Chính vì thế tôi muốn gặp anh trước khi anh gặp Nicole.
Dick cười to.
– Anh tưởng cô ấy sẽ lao đến nhảy lên lòng tôi chắc?
– Không, không phải thế. Nhưng tôi muốn đề nghị anh hành động rất cẩn trọng. Với phụ nữ anh là người rất hấp dẫn mà, Dick.
– Lạy Chúa cứu giúp! Thôi được, tôi sẽ thận trọng và xa cách, tôi sẽ nhai tỏi và đeo bộ râu lởm chởm trước khi đến gặp cô ấy. Tôi sẽ đưa cô ấy đến bụi rậm.
– Không phải tỏi! - Franz nói, hết sức nghiêm túc. - Anh không muốn làm hại sự nghiệp của mình đấy chứ. Nhưng anh có thể vui đùa ở mức độ nào đó.
-... và có thể đi khập khiễng một chút. Đằng nào thì ở chỗ tôi đang ở cũng không có một cái bồn tắm thực sự.
– Anh lại đùa, - Franz bình tĩnh, hoặc đúng hơn là ra vẻ bình tĩnh. - Giờ anh kể cho tôi nghe về mình và những kế hoạch của anh nào?
– Tôi chỉ có một dự định là trở thành một nhà tâm lý học giỏi, có khi là người giỏi nhất từ trước đến nay, Franz ạ.
Franz cười vui vẻ, nhưng thấy rõ lần này Dick không đùa.
– Rất hay, và rất Mỹ, - Franz nói. - Thế thì càng khó hơn cho chúng tôi. - Anh ta đứng dậy và tới cửa kính ở ban công. - Tôi đứng đây và ngắm Zurich, ngắm tháp chuông của thánh đường Gross-Münster. Ông nội tôi chôn trong hầm mộ thánh đường đó. Bên kia cầu an táng Lavater [86] , tổ tiên của tôi, không chôn trong bất kỳ nhà thờ nào. Gần đó là tượng của một tổ tiên khác, Heinrich Pestalozzi [87] và một người khác là Alfred Escher [88] . Và hơn hết thảy là Zwingli [89] , tôi không ngừng đối mặt với ngôi đền thờ các anh hùng đó.
– Phải, tôi hiểu. - Dick đứng dậy. - Tôi chỉ nói khoác. Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Hầu hết người Mỹ ở Pháp đều muốn về nhà đến phát rồ, nhưng tôi thì không. Tôi đã lĩnh lương quân đội cho đến hết năm nên tôi chỉ đi giảng ở trường đại học. Làm thế nào cho một chính quyền ở phạm vi quan trọng biết về những con người vĩ đại trong tương lai? Sau đó tôi sẽ về nhà một tháng thăm cha tôi. Rồi tôi sẽ trở lại đây, tìm việc làm.
– Ở đâu vậy?
– Ở các đối thủ của anh - bệnh viện Gisler ở Interlaken.
– Đừng dính líu đến nó, - Franz khuyên. - Mỗi năm họ nhận một tá người trẻ. Bản thân Gisler là người mắc chứng hưng trầm cảm, vợ và người tình của ông ta điều hành bệnh viện. Đương nhiên, anh hiểu đây là chuyện nói riêng với nhau thôi.
– Còn kế hoạch cũ của anh ở Mỹ thì sao? - Dick hỏi nhẹ nhàng. - Chúng ta sẽ đến New York khởi nghiệp một cơ sở hiện đại cho các tỉ phú?
– Đấy là chuyện của thời sinh viên.
Dick ăn trưa với Franz và vợ mới cưới của anh ta cùng con chó nhỏ tỏa mùi khét như cao su cháy trong căn nhà nhỏ ở rìa bệnh viện. Chàng mơ hồ cảm thấy bị đè nén, không phải vì giảm bớt không khí, cũng không phải vì cô Gregorovious, người có thể trở thành nhà tiên tri, mà do tầm nhìn đột ngột co hẹp lại vì những điều Franz vừa tiết lộ. Với Dick, ranh giới của chủ nghĩa khổ hạnh được đánh dấu khác hẳn, chàng có thể coi nó là một phương tiện tới lúc chết, thậm chí là một thứ thích hợp cho danh tiếng mà nó mang lại, thậm chí khó mà nghĩ đến việc cắt giảm cuộc đời đến mức thành một vụ hưởng thừa kế. Những cử chỉ Trong nhà. Franz và vợ xoay trở trong khoảng không gian chật hẹp làm cho cử chỉ của họ thiếu duyên dáng và thuận lợi. Những tháng ngày hậu chiến ở Pháp, nhiều cuộc bán tống hàng hóa diễn ra dưới sự bảo trợ huy hoàng của Mỹ đã ảnh hưởng đến quan điểm của Dick. Những người đàn ông và đàn bà hiểu chàng nhiều, và có lẽ chính điều đó đã làm chàng nhớ lại theo trực giác, Thụy Sĩ là trung tâm đầy ấn tượng của đồng hồ, và điều này không quá tốt cho một người đàn ông nghiêm trang.
Kaethe Gregorovious cảm thấy chàng rất quyến rũ, vừa ăn không ngừng món súp lơ chàng vừa căm ghét mình vì tình cảm chớm nở này, mà chàng thừa hiểu là hời hợt.
"Chúa ơi, rốt cuộc mình có thích thế không nhỉ?” - Chàng nghĩ khi giật mình thức giấc trong đêm, "mình có thích thế không nhỉ?”.
Với một người theo chủ nghĩa xã hội, nó là nhu cầu xấu xa nhưng lại tốt cho những người làm nhiều cho công trình hiếm nhất cho đời. Thực tế chàng đã trải qua một số tháng bị ngăn cách với những thứ thích hợp với tuổi trẻ, ở nơi quyết định hoặc sống hoặc chết vì những thứ mà con người không còn tin tưởng nữa. Trong những giờ trống trải ở Zurich, đăm đăm nhìn vào chạn bát đĩa của một người lạ sáng bóng lên trong ánh đèn đường, chàng thường nghĩ muốn trở thành một người giỏi giang, can đảm và thông minh, nhưng mọi sự đều quá khó khăn. Chàng cũng muốn được yêu nếu có thể tìm thấy người xứng hợp.