CHƯƠNG 5
Hàng hiên của tòa nhà trung tâm được chiếu sáng qua các cửa kính ở ban công, để lại những bóng đen trên các bức tường mới trát và những cái bóng kỳ quái của những chiếc ghế sắt đổ xuống luống hoa layơn. Trong đám người di chuyển giữa các phòng, tiểu thư Warren thoáng xuất hiện rồi rõ nét khi nhìn thấy chàng. Khi đi qua ngưỡng cửa, gương mặt Nicole hứng ánh sáng cuối cùng trong phòng rồi đưa nó ra ngoài với mình. Nicole bước đi uyển chuyển, suốt tuần đó trong tai nàng luôn văng vẳng tiếng hát, những bài ca mùa hè về bầu trời nóng bỏng và bóng râm dịu mát, với việc chàng đến tiếng hát trở nên to đến mức nàng có thể hòa nhập vào đó.
– Chào đại úy, - Nicole nói, khó rời mắt khỏi chàng, dường như họ trở nên bối rối.
– Chúng ta có thể ngồi ở ngoài kia được không? - Nàng đứng im, liếc nhìn xung quanh một lát. - Mùa hè đến thật rồi.
Một phụ nữ chắc mập, quàng khăn san theo nàng ra ngoài, và Nicole giới thiệu với Dick:
– Senora [90] …
Franz cáo từ, và Dick xếp ba cái ghế với nhau.
– Đêm đẹp quá, - Senora nói.
– Đẹp thật, - Nicole tán thành, rồi hỏi Dick, - Anh ở đây có lâu không?
– Tôi sẽ ở Zurich một thời gian dài, nếu đấy là câu cô muốn hỏi.
– Đây là đêm mùa xuân đầu tiên, - Senora gợi ý.
– Anh ở lại chứ?
– Ít nhất là đến tháng Bảy.
– Em sẽ ra đi vào tháng Sáu.
– Ở đây, tháng Sáu rất đẹp, - Senora bình luận. - Cô nên ở lại hết tháng Sáu, tháng Bảy hẵng đi khi trời quá nóng.
– Cô định đi đâu? – Dick hỏi Nicole.
– Đi đâu đó với chị Baby, em hy vọng là một nơi thú vị, vì em có nhiều thời gian. Có khi ai cũng nghĩ trước hết em nên đến một nơi yên tĩnh, như Como [91] chẳng hạn. Tại sao anh không tới Como?
– Chà, Como... - Senora cất lời.
Trong tòa nhà, một nhóm tam tấu đang tập bài Kỵ binh vũ trang của Suppe [92] . Nicole lợi dụng việc này để đứng dậy và Dick có cảm tưởng nàng trẻ đẹp hẳn lên, cho đến lúc cơn xúc cảm bột phát trào dâng trong lòng chàng. Nàng mỉm cười, một nụ cười thơ trẻ đến mủi lòng, giống tất cả những người đánh mất tuổi xuân trên đời.
– Tiếng nhạc to quá không nói chuyện được, chúng ta đi dạo vậy. Buenas noches, Senora.
– Chúc buổi tối tốt lành.
Họ đi xuống hai bậc tới con đường mòn, chỉ trong thoáng chốc bóng tối đã phủ qua đó. Nàng khoác tay chàng.
– Em có một số đĩa hát chị em gửi cho từ Mỹ, - Nicole nói. - Lần sau anh đến đây, em sẽ mở cho nghe nhé. Em biết một nơi để máy hát mà không ai nghe thấy.
– Thế thì tuyệt.
– Anh có biết Nhạc Ấn Độ không? - Nàng hỏi, bâng khuâng. - Trước kia em chưa nghe lần nào, nhưng em thích. Em có cả Tại sao người ta gọi chúng là trẻ con? [93] và Em mừng vì có thể làm anh khóc. [94] Em đoán anh đã nhảy theo nhạc những bản này ở Paris?
– Tôi chưa từng đến Paris.
Bộ đầm màu kem nàng mặc lần lượt thành màu xanh và xám lúc họ đi dạo, và mái tóc vàng hoe, rất vàng của nàng khiến chàng lóa mắt. Mỗi khi chàng ngoảnh sang nàng, nàng lại thoáng cười, mặt nàng sáng bừng lên như thiên thần khi họ bước lên hè đường hình cung. Nàng nồng nhiệt cảm ơn chàng, như thể chàng đưa nàng đi dự tiệc, còn Dick mỗi lúc một dao động trong quan hệ với nàng, sự thân mật và tin tưởng của chàng mỗi lúc một tăng, sự phấn khích của nàng dường như phản ánh mọi sôi nổi trên đời.
– Em không còn thấy bị kiềm chế nữa, - nàng nói. - Em sẽ chơi cho anh nghe bài Đợi đến lúc bò về chuồng [95] và Tạm biệt Alexander [96] .
Lần tới - một tuần sau đó - chàng đến muộn, Nicole đợi chàng trên con đường mòn chàng đi từ nhà Franz tới. Tóc nàng vén sau tai, quét trên đôi vai khiến gương mặt nàng như ló ra, như thể đây chính là lúc nàng ra khỏi rừng, bước vào ánh trăng sáng ngời. Điều chưa biết làm nàng bị lộ: Dick ước giá nàng không có lai lịch, nàng chỉ là cô gái lạc đường, được cứu khỏi đêm tối. Họ tới nơi nàng giấu cái máy hát, rẽ vào một góc cạnh xưởng, trèo lên một tảng đá và ngồi sau bức tường thấp, trước mặt là bao dặm đường của màn đêm tròng trành.
Giờ đây họ như đang ở Mỹ, ngay Franz với ý niệm cho Dick là một kẻ phóng đãng cũng không bao giờ nghĩ là họ đã đi xa đến thế. Họ hối tiếc thế đấy, bạn ơi, họ xuống gặp nhau trong taxi, họ thích vui cười và thích nhạc Ấn Độ, rồi ngay sau đó ắt phải cãi nhau, vì chẳng ai biết và chẳng ai quan tâm. Cuối cùng một người bỏ đi, để lại người kia khóc lóc, cảm thấy chán nản, cảm thấy buồn lòng. [97]
Những giai điệu mong manh, nhắc đến những thời đã mất và những hy vọng tương lai trong mối quan hệ bất chính, cuộn xoắn lên trong trời đêm Valais [98] . Trong lúc máy hát tạm dừng, một con dế nỉ non nốt nhạc lẻ loi, làm cảnh vật sinh động thêm. Nicole tắt máy và hát cho chàng nghe.
Đồng một đôla
Nằm trên mặt đất
Hãy ngắm nó lăn
Vì nó tròn xoe [99]
Đôi môi thuần khiết của nàng hé mở, không một hơi thở vấn vương. Dick đứng phắt dậy.
– Có chuyện gì thế, anh không thích bài hát này ư?
– Anh thích chứ.
– Người đầu bếp trong nhà đã dạy em bài này:
Phụ nữ không bao giờ biết
mình có người đàn ông tốt biết bao
Cho đến khi lật úp được người đó xuống...
– Anh thích không?
Nàng mỉm cười với chàng, tin chắc nụ cười thu hết được mọi điều chất chứa trong lòng và dâng hiến cho chàng, đòi chàng một lời hẹn hứa, một câu trả lời tuy nhỏ nhoi, khẳng định sự xáo động trọn vẹn trong lòng chàng. Hết phút này đến phút khác, sự duyên dáng của rặng liễu, của thế giới tối đen trút cạn vào nàng.
Nàng cũng đứng dậy, vấp phải cái máy hát và ngay tức khắc áp sát vào chàng, gục đầu vào chỗ hõm trên bờ vai nở nang của chàng.
– Em còn một bài nữa, - nàng thủ thỉ. - Anh đã nghe bài Tạm biệt Letty [100] chưa. Em đoán là anh biết rồi.
– Em yêu, em không hiểu sao, anh chẳng được nghe bài nào hết.
Chàng muốn nói thêm là không biết, không ngửi, không nếm trải gì, chỉ có những cô gái nồng nhiệt trong các căn phòng hẻo lánh, nóng nực. Những thiếu nữ mà chàng biết ở New Haven năm 1914 vừa hôn đàn ông vừa nói “Đây!”, cả hai bàn tay đặt lên ngực anh ta, đẩy ra xa. Còn bây giờ, đứa trẻ bơ vơ vừa thoát khỏi tai họa này lại khiến chàng tiết dục hoàn toàn...