← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Tháng Năm, chàng gặp nàng lần nữa. Tiệc trưa ở Zurich là một thứ kỳ quái nói chung, rõ ràng logic của đời chàng là tránh xa cô gái, song khi một người lạ ở bàn gần đó nhìn nàng chằm chằm, cái nhìn thiêu đốt, quấy nhiễu như một ngọn đuốc, chàng quay sang người đó, vẻ lịch sự song đầy hăm dọa và không còn tôn trọng.

– Hắn ta chỉ là một kẻ nhìn trộm thôi, - chàng vui vẻ giải thích. - Hắn chỉ ngắm quần áo của em. Mà sao em có nhiều trang phục khác nhau thế?

– Chị em bảo từ ngày bà nội em mất, chúng em rất giàu, - nàng nhún nhường đáp.

– Anh tha cho em.

Chàng già giặn hơn Nicole, đủ thích thú sự phù phiếm và những ham thích trẻ trung của nàng, cách nàng dừng lại trước gương ở hành lang lúc rời khách sạn, để lớp tráng thủy ngân rọi chiếu hình ảnh nàng. Chàng thích cách nàng duỗi thẳng tay ra vì thấy mình xinh đẹp và giàu có. Thật lòng, chàng muốn tách nàng khỏi nỗi ám ảnh mà chàng đã vây quanh nàng. Rốt cuộc, cái khó là Nicole lại mang mọi thứ đặt dưới chân chàng như những món tế thần với dây thường xuân tôn kính.

Tuần lễ đầu của mùa hè, người ta thấy Dick lại ở Zurich. Chàng đã soạn lại những cuốn sách mỏng và công trình đã làm trong Quân chủng thành một cuốn là Tâm lý học dành cho các chuyên gia về tâm thần . Chàng định sẽ xuất bản, và liên hệ với một sinh viên nghèo nhờ sửa lỗi tiếng Đức. Franz coi đó là một việc liều lĩnh, nhưng Dick chỉ ra sự khiêm nhường trong đề tài.

– Đây là chủ đề mà tôi sẽ không bao giờ hiểu rõ hơn, - chàng nhấn mạnh. - Tôi có linh cảm rằng đây là một thứ chưa đủ để thành tiêu chuẩn vì nó chưa bao giờ được công nhận là quan trọng. Sự yếu kém của nghề này là chỉ hấp dẫn một người hơi què quặt và suy nhược. Bệnh nhân được cân bằng tâm lý trong vòng vây của những người trong nghề, nên hướng tới lâm sàng, tới “thực hành”, và thắng trong cuộc chiến mà không cần nỗ lực. Ngược lại, anh là người may mắn, Franz ạ, vì số phận đã chọn anh cho nghề này trước khi anh ra đời. Tốt hơn hết là anh hãy cảm tạ Chúa Trời vì anh không có “khuynh hướng”, còn tôi trở thành bác sĩ tâm thần vì một cô gái học trường St Hilda thuộc Oxford [101] đến nghe các bài giảng này. Có lẽ là tôi sáo mòn, nhưng tôi không muốn các ý tưởng hiện tại của tôi trôi qua cùng hàng chục cốc bia.

– Thôi được, - Franz đáp. - Anh là người Mỹ. Anh có thể làm việc này mà không phương hại gì cho nghề nghiệp. Tôi không thích những lời nói chung chung. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ viết những cuốn sách nho nhỏ tên là Những suy nghĩ sâu sắc cho người không chuyên môn , đơn giản đến mức chắc chắn chẳng cần nghĩ ngợi gì. Nếu cha tôi còn sống, ông sẽ nhìn anh và càu nhàu, Dick ạ. Ông sẽ vớ lấy chiếc khăn ăn và gấp nó lại, rồi giơ cái vòng đánh dấu khăn ăn của ông lên, nó rất giống... - Franz giơ nó lên, một cái đầu lợn đực nổi lên trên lớp gỗ màu nâu, - rồi ông sẽ nói: "Phải, ấn tượng của tôi là...”, sau đó ông nhìn anh và chợt nghĩ "Có ích gì đâu?”, ông sẽ ngừng và lại càu nhàu, sau đó, chúng ta sẽ chấm dứt bữa tối.

– Hôm nay tôi còn đơn độc, - Dick gắt. - Nhưng có thể ngày mai tôi không còn lẻ loi nữa. Sau đó, tôi sẽ gấp khăn ăn của tôi giống như cha anh và càu nhàu.

Franz đợi một lát.

– Bệnh nhân của chúng ta ra sao rồi?

– Tôi không biết.

– Lúc này anh nên hiểu cô ấy.

– Tôi thích cô ấy. Cô ấy rất hấp dẫn. Anh muốn tôi làm gì? Đưa cô ấy lên cây nhung tuyết chắc?

– Không, tôi nghĩ anh đang mê mải với các cuốn sách khoa học, có lẽ anh có một ý tưởng.

-... hiến đời mình cho cô ấy ư?

Franz gọi vợ trong bếp:

– Lạy Chúa! Em mang cho anh Dick cốc bia nữa nhé.

– Tôi không muốn uống thêm, nếu tôi phải gặp bác sĩ Dohmler.

– Tôi cho rằng tốt hơn hết là chúng ta phải lập một lịch trình. Bốn tuần đã trôi qua, rõ ràng là cô gái ấy mê đắm anh. Đấy không phải việc của chúng tôi, nếu chúng tôi ở ngoài đời, nhưng đây là bệnh viện, chúng tôi có nguyên tắc về việc này.

– Tôi sẽ làm bất cứ điều gì bác sĩ Dohmler nói, - Dick đồng ý. Nhưng chàng không mấy tin rằng Dohmler sẽ làm vấn đề sáng tỏ hơn, chàng tự thấy nó dính dáng tới yếu tố không lường trước. Sự việc đã tuột vào tay chàng không theo ý muốn. Nó làm chàng nhớ tới một cảnh trong thời thơ ấu, khi mọi người trong nhà nháo nhào tìm cái chìa khóa thất lạc trong phòng để đồ bạc, còn Dick biết cậu đã giấu nó dưới chồng khăn mùi soa ở ngăn kéo trên cùng của mẹ, và điều này lặp lại lúc chàng cùng Franz tới văn phòng của giáo sư Dohmler.

Giáo sư có bộ mặt đẹp dưới bộ râu quai nón thẳng mượt, giống hàng hiên mọc đầy dây nho của một ngôi nhà cổ thanh lịch, làm chàng tan mọi nghi ngờ. Dick biết một số người tài năng hơn hẳn, nhưng không người nào có phẩm chất vượt trội Dohmler.

... Sáu tháng sau, chàng nghĩ y như thế khi nhìn thấy Dohmler chết, ánh sáng đã tắt ở hàng hiên, những dây nho của bộ râu mơn trớn cái cổ áo trắng muốt, hổ cứng của ông, biết bao cuộc tranh luận đã chùn bước trước cặp mắt đã nhắm lại vĩnh viễn, dưới mi mắt mịn màng, mỏng manh...

-... Chào anh. - Ông đứng trang trọng, đẩy lùi cả một đạo quân.

Giáo sư Dohmler đan những ngón tay thư thái vào nhau. Franz nói với tư cách nửa là sĩ quan liên lạc, nửa là thư ký, cho đến lúc vị tiền bối cắt ngang giữa câu.

– Chúng ta phải tiến hành một phương cách đáng tin cậy, - ông nói ôn tồn. - Bác sĩ per, hiện giờ anh có thể là người giúp đỡ chúng tôi tốt nhất.

Nao núng, Dick thú nhận:

– Tôi không trung thực với mình về việc này.

– Tôi không làm gì phản tác dụng với cá nhân anh, - Dohmler nói - Nhưng tôi có nhiều việc phải làm với cái gọi là “truyền tải” phải chấm dứt, - ông phóng nhanh cái nhìn châm biếm vào Franz, anh ta cũng đáp lại như thế. - Tiểu thư Nicole thực sự khỏe mạnh, nhưng sẽ không qua khỏi được chuyện mà cô ấy hiểu là một bi kịch.

Franz định nói, nhưng Dohmler ra hiệu bảo anh ta im lặng.

– Tôi nhận thấy vị thế của anh thật khó khăn.

– Vâng, đúng thế.

Lúc này vị giáo sư ngả người vào lưng ghế và cười vang, dứt tiếng cười ông nói, cặp mắt nhỏ màu xám sáng lên:

– Có lẽ anh là người đa cảm.

Thấy ông đang đùa, Dick cũng cười.

– Cô ấy là một cô gái đẹp, bất cứ ai cũng sẵn lòng dang rộng vòng tay. Tôi không có ý định...

Một lần nữa, Franz định nói nhưng lại bị Dohmler chặn lại bằng một câu hỏi chĩa thẳng vào Dick:

– Anh định ra đi sao?

– Tôi không thể ra đi.

Bác sĩ Dohmler quay sang Franz:

– Vậy chúng ta có thể đưa tiểu thư Warren đi.

– Nếu ông thấy thế là tốt nhất, thưa giáo sư Dohmler, - Dick nhân nhượng. - Chắc là có cách gì đó.

Giáo sư Dohmler đứng như một người không chân chống lên đôi nạng.

– Nhưng đây là một tình trạng nghề nghiệp, - ông kêu khẽ.

Ông thở dài rồi ngồi lại vào ghế, đợi cho tiếng sấm vang vọng tắt dần trong phòng. Dick thấy Dohmler đã tới cực điểm, và chàng không dám chắc ông qua khỏi. Khi tiếng sấm nhỏ dần, Franz cố mở lời.

– Bác sĩ per có nhân cách cao quý, - anh ta nói. - Tôi cảm thấy anh ấy là người duy nhất có thể đánh giá đúng tình trạng để giải quyết. Theo ý kiến tôi, Dick có thể hợp tác ngay tại đây, mà không cần ai phải ra đi.

– Anh thấy thế nào? - Giáo sư Dohmler hỏi Dick.

Dick cảm thấy sự khó khăn của tình hình, đồng thời trong sự im lặng sau lời tuyên bố của Dohmler, chàng nhận thấy tình trạng buồn tẻ này không thể kéo dài mãi mãi. Bất chợt, chàng thổ lộ can tràng:

– Tôi yêu cô ấy nửa vời, tôi đã nghĩ đến việc cưới cô ấy.

– Sì! Sì! - Franz thốt lên.

– Đợi đã. - Dohmler đe anh ta. Song Franz không chịu:

– Gì kia! Anh hiến cả nửa đời để làm bác sĩ và y tá ư, không bao giờ! Tôi biết các ca này như thế nào rồi. Xưa kia ở tuổi hai mươi, nó kết thúc ngay ở lần cố gắng đầu tiên, tốt hơn hết là không bao giờ gặp cô ấy nữa!

– Anh nghĩ sao? - Dohmler hỏi Dick.

– Tất nhiên là Franz nói đúng.