← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Chiều muộn họ mới kết thúc cuộc bàn bạc Dick nên làm những gì, chàng ắt hẳn là người tốt và không nghĩ đến bản thân nhất. Khi các bác sĩ đứng dậy, Dick nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa bụi đang rơi... còn Nicole đang đợi, trông mong chàng ở nơi nào đó trong mưa. Khi chàng ra ngoài, vừa cài khuy chiếc áo khoác vải dầu đến tận cổ vừa kéo sụp vành mũ xuống, chàng chợt thấy nàng dưới mái lối vào chính.

– Em biết một chỗ mới chúng mình có thể tới, - nàng nói. - Khi ốm, em không nghĩ đến ngồi trong đó với người khác lúc buổi chiều, hình như người ta sẽ bàn tán này nọ về mọi thứ. Tất nhiên bây giờ em thấy họ ác ý và chuyện này... chuyện này...

– Em sắp ra đi à?

– Ồ vâng, sắp rồi. Chị Beth của em - thường gọi là Baby - chỉ vài tuần nữa là đến đón em tới một nơi nào đó, sau khoảng một tháng, em sẽ trở về đây.

– Chị gái em ư?

– Vâng, chị ấy lớn hơn em khá nhiều. Chị ấy hai mươi tư tuổi, và đặc Anh. Chị ấy sống ở London với bác gái, chị ruột của bố em. Chị ấy đã đính hôn với một người Anh, nhưng anh ấy đã bị giết, em chưa gặp anh ấy lần nào.

Gương mặt nàng có màu như ngà voi, nổi bật trong bóng hoàng hôn mờ mờ qua màn mưa, có một vẻ hứa hẹn mà trước kia Dick chưa bao giờ thấy: đôi gò má cao, thoáng vẻ mệt mỏi, bình tĩnh hơn là sôi nổi, nhắc nhở hình ảnh một thiếu nữ non nớt đầy hứa hẹn, một sinh linh mà cuộc sống không những hứa hẹn là hiện hữu của tuổi trẻ trên nền ảm đạm hơn, thay cho sự trưởng thành thực sự, gương mặt ấy sẽ đẹp ở tuổi trung niên, và cũng sẽ đẹp khi về già, nhờ cấu trúc cơ bản và sự hài hòa.

– Anh nhìn gì thế?

– Anh chỉ nghĩ em khá là hạnh phúc.

Nicole sợ hãi:

– Em ấy ư? Cũng phải, mọi việc sẽ không thể xấu hơn trước.

Trong kho củi kín đáo mà nàng dẫn chàng vào, nàng ngồi vắt chéo chân lên đôi giày chơi gôn, mùi áo mưa phảng phất quanh người và ngực nàng vì không khí ẩm ướt. Nàng nghiêm trang đáp trả cái nhìn chăm chú của chàng, hiểu chàng có phần tự hào vì cỗ xe ngựa mà không bao giờ chịu nhường loại xe thư cứng nhắc chàng đang dựa vào. Nàng nhìn thẳng vào mặt chàng, bộ mặt luôn cố tạo ra vẻ nghiêm trang ân cần sau những chuyến du ngoạn vui vẻ và khôi hài. Dường như đó là khía cạnh rất hợp với màu sắc đo đỏ của người Ireland mà nàng biết rất ít, nàng e sợ song vẫn mong muốn thăm dò, đây là khía cạnh nam tính nhiều hơn của chàng. Khía cạnh khác là phần được huấn luyện, cân nhắc trong con mắt công chúng, nàng chiếm đoạt không cần hỏi han như phần lớn phụ nữ thường làm.

– Ít nhất thì cơ sở này cũng rất tiện về mặt ngôn ngữ, - Nicole nói. - Em nói tiếng Pháp với hai bác sĩ, tiếng Đức với các y tá và tiếng Ý hoặc thứ tiếng tương tự với hai người phục vụ và một trong các bệnh nhân, và em đã học được khá nhiều tiếng Tây Ban Nha qua thứ tiếng khác.

– Thế thì hay quá.

Chàng cố tạo ra một tư thế nhưng không sao làm nổi.

-... cả âm nhạc nữa. Mong là anh không nghĩ em là người duy nhất thích nhạc ragtime [102] . Em tập hàng ngày, vài tuần gần đây em đã học một khóa lịch sử âm nhạc ở Zurich. Thực ra, âm nhạc và vẽ làm em tiêu hết thời gian. Nàng bất chợt nghiêng người, dứt một dải ở đế giày rồi ngước nhìn. - Em thích anh vẫn là anh như hiện giờ.

Chàng thấy buồn khi nàng giới thiệu tài nghệ của mình để chàng thích thú.

– Anh ghen tị với em đấy. Hiện tại hình như anh không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài công việc.

– Ồ, em nghĩ thế là tốt cho một người đàn ông, - nàng nói nhanh. - Nhưng với một cô gái, em nghĩ nên có nhiều tài lẻ để truyền dạy cho con cái.

– Anh cũng nghĩ thế, - Dick nói, cố tình làm ra vẻ dửng dưng.

Nicole ngồi im lặng. Dick mong nàng nói chuyện để chàng có thể làm nàng cụt hứng.

– Em khỏe rồi đấy - chàng nói. - Cố quên quá khứ đi, đừng làm quá nhiều việc trong một năm hoặc đại loại thế. Em hãy trở về Mỹ, là cô gái mới bước vào xã hội lần đầu, yêu đương và em sẽ hạnh phúc.

– Em không thể yêu được. - Cái giày bị xước của nàng cào một bọc rác khỏi khúc gỗ nàng đang ngồi.

– Nhất định là có chứ, - Dick nhấn mạnh. - Có lẽ không phải là trong vòng một năm, nhưng sớm hay muộn sẽ có. - Rồi chàng nói thêm, tàn nhẫn. - Em có thể có một cuộc sống hoàn toàn bình thường với một ngôi nhà đầy con cháu. Sự thật là em có thể làm một chuyến trở về ở độ tuổi em để chứng minh rằng những hành động nông nổi khá là gần gũi với mọi sự. Là một phụ nữ trẻ, em sẽ đảm đương mọi việc, sau khi các bạn em đang phải oằn lưng gánh vác rất lâu.

Vẻ đau đớn hiện rõ trong mắt nàng như khi phải uống một liều thuốc mạnh.

– Em biết là em sẽ không xứng đáng kết hôn trong một thời gian dài, - nàng nói khiêm nhường.

Dick quá lúng túng không thể nói gì thêm. Chàng nhìn ra cánh đồng trồng ngô, cố lấy lại thái độ cứng rắn, khắc nghiệt của mình.

– Em đã khỏe hẳn rồi, mọi người ở đây đều tin cậy em. Bác sĩ Gregory rất hãnh diện về em và anh ấy hẳn là...

– Em ghét bác sĩ Gregory.

– Kìa, em không nên thế.

Thế giới của Nicole sụp đổ thành muôn mảnh, nhưng đó chỉ là một thế giới mỏng manh vừa mới tạo nên. Dưới nó, những xúc cảm và bản năng của nàng vẫn còn đấu tranh. Một giờ trước, nàng đợi bên lối vào, mang niềm hy vọng như đóa hoa cài thắt lưng đấy thôi?

...Trang phục của chàng bảnh bao, khuy vẫn cài, thủy tiên đang nở hoa, không khí vẫn yên tĩnh và êm đềm.

– Thật sung sướng lại được vui đùa, - nàng vẫn nhún nhường. Trong giây lát, nàng ấp ủ một ý tưởng liều lĩnh là kể với chàng nàng giàu có ra sao, nàng đã sống trong những tòa nhà huy hoàng biết chừng nào, rằng thực ra, nàng có một tài sản rất giá trị, trong chốc lát nàng biến mình thành ông nội, Sid Warren, lái buôn ngựa. Nhưng nàng vượt qua sự cám dỗ làm đảo lộn mọi giá trị và khép lại những chuyện này vào trong các căn phòng phụ thời Victoria, dẫu chẳng còn ngôi nhà nào để lại cho nàng để đỡ trống trải và đau đớn.

– Em phải về bệnh viện, tạnh mưa rồi.

Dick đi cạnh nàng, cảm thấy nỗi bất hạnh của nàng, và muốn uống nước mưa đã chạm vào má nàng.

– Em có một số đĩa mới, - nàng nói. - Em khó mà đợi để nghe chúng. Anh có biết là...

Sau bữa tối hôm ấy, mình sẽ kết thúc đợt nghỉ, Dick nghĩ. Chàng cũng muốn đá vào mông Franz đã giới thiệu chàng vào công việc nhớp nhúa này một cách thiên vị. Chàng đợi trong tiền sảnh. Cái nhìn của chàng dõi theo một cái mũ nồi, không ướt như mũ Nicole vì chờ đợi, nhưng che cái đầu vừa giải phẫu. Dưới mũ, một cặp mắt ngó ra, thấy chàng và tiến đến:

– Chào bác sĩ.

– Chào ông.

– Trời đẹp nhỉ.

– Vâng, rất đẹp.

– Ông vẫn còn ở đây sao?

– Không, tôi vừa đến thăm.

– À, phải rồi. Tạm biệt bác sĩ. [103]

Vui mừng vì có thêm mối quan hệ nữa, con người khốn khổ đội mũ nồi bỏ đi. Dick đợi. Chẳng mấy chốc, một y tá xuống cầu thang và chuyển cho chàng một tin nhắn.

– Tiểu thư Warren xin lỗi bác sĩ. Cô ấy muốn đi nằm. Tối nay cô ấy muốn ăn tối trên gác.

Cô ta đợi phản ứng của Dick, nửa mong chàng bóng gió rằng thái độ của tiểu thư Warren là vô lý.

– Ồ, tôi hiểu. Thôi được... - chàng nuốt nước bọt, kìm nhịp đập con tim. - Tôi mong cô ấy sẽ khá hơn. Cảm ơn cô.

Chàng bối rối và bất bình. Dù sao chàng cũng được giải thoát.

Chàng để lại cho Franz một bức thư ngắn xin miễn ăn tối, rồi dạo qua vùng nông thôn tới ga tàu điện. Lúc chàng tới sân ga, ánh chạng vạng mùa xuân dát vàng những giá treo và cốc trong các máy bán hàng tự động, chàng bắt đầu cảm thấy nhà ga, bệnh viện đang lơ lửng giữa hướng tâm và ly tâm. Chàng thấy sợ. Chàng mừng rỡ khi những viên sỏi lát đường của Zurich là có thật và lại lạo xạo dưới giày chàng.

Ngày hôm sau, chàng mong ngóng tin Nicole nhưng bặt vô âm tín. Lo nàng ốm, chàng gọi đến bệnh viện và nói chuyện với Franz.

– Hôm qua và hôm nay cô ấy xuống nhà ăn trưa, - Franz kể. - Hình như cô ấy hơi khó hiểu và lơ đễnh. Mọi chuyện đến đâu rồi?

– Chúng tôi chưa làm gì hết, ít nhất là tôi nghĩ thế. Tôi đã cố tỏ ra xa cách, nhưng tôi nghĩ chưa đủ thay đổi thái độ của cô ấy sâu sắc hơn.

Có lẽ sự hão huyền của chàng đã làm tổn thương đến người thực thi tuy chưa phải là phát súng kết liễu.

– Từ một số điều cô ấy nói với y tá, tôi tin rằng cô ấy đã hiểu.

– Thế thì tốt.

– Đây là điều tốt nhất có thể xảy ra. Hình như cô ấy quá xúc động, và chỉ hơi vơ vẩn một chút.

– Vậy thì tốt.

– Dick à, hãy đến ngay gặp tôi nhé.