CHƯƠNG 8
Trong nhiều tuần sau đó, Dick vô cùng thất vọng. Căn bệnh và sự thất bại máy móc của sự việc để lại một cảm giác buồn nản và như tanh tưởi. Những xúc cảm của Nicole đã bị lợi dụng bất công, nếu đó là xúc cảm của chàng thì sao đây? Chắc hẳn chàng phải cách biệt niềm hạnh phúc trong một thời gian, trong những giấc mơ, chàng thấy Nicole đi trên con đường bệnh viện, đung đưa cái mũ rơm rộng vành...
Một lần, khi đi qua khách sạn Palace, một chiếc Rolls - Royce lộng lẫy lượn vào lối đi hình bán nguyệt, và chàng trông thấy nàng. Bé nhỏ trong chiếc xe đồ sộ, được đưa đi bằng sức hàng trăm mã lực không cần thiết, Nicole ngồi với một phụ nữ, trẻ mà chàng đoán là chị nàng. Nicole nhìn thấy chàng và trong thoáng chốc, đôi môi nàng hơi hé ra, vẻ sợ hãi. Dick nhấc mũ chào và đi qua, trong giây lát không khí quanh chàng còn ầm ầm tiếng vòng quay của con yêu quái khổng lồ. Chàng cố xóa bỏ sự việc ra khỏi đầu và ghi nhớ chi tiết cách thức trang nghiêm trước nàng, những khả năng của một cú “đẩy” khác tới bệnh tật vì những căng thẳng mà cuộc sống đưa tới, viết mọi điều vào một bản ghi nhớ, thuyết phục mọi người hãy cứu giúp chàng.
Toàn bộ giá trị của sự cố gắng này chỉ khiến chàng một lần nữa hiểu rằng xúc cảm của chàng đã bị cuốn xa biết chừng nào, từ dạo chàng kiên quyết tiến hành mọi biện pháp phòng ngừa.
Việc thứ nhất là cô điện thoại viên ở Bar-sur-Aube, hiện đang du lịch châu Âu từ Nice tới Coblenz, trong cuộc thâu tóm liều lĩnh những người đàn ông quen biết trong kỳ nghỉ chưa-bao-giờ-đủ của cô, việc nữa là thu xếp về nhà bằng phương tiện nhà nước vào tháng Tám, việc thứ ba là tăng cường tính hợp lý cho những bằng chứng trong cuốn sách bằng tiếng Đức của chàng, dự định ra mắt giới nghiên cứu tâm thần học vào mùa thu.
Dick đã phát triển cuốn sách, lúc này chàng muốn đào xới sâu thêm, nếu chàng trao đổi được với hội đồng giảng viên cao cấp, chàng có thể trông mong vào nhiều thủ tục.
Trong thời gian ấy, chàng dự kiến viết một tác phẩm mới về chuyên môn bằng tiếng Đức.
Dick đạp xe chầm chậm vào Montreux, há miệng nhìn Jugenhorn bất cứ lúc nào có thể, quáng mắt khi liếc nhìn cái hồ qua những con đường trồng cây hai bên của các khách sạn ven hồ. Chàng nhận ra nhiều nhóm người Anh, xuất hiện sau bốn năm trời và đi dạo với vẻ nghi ngờ trong mắt, như thể họ sắp bị những băng nhóm người Đức sát hại ở đất nước đáng ngờ này. Công trình xây dựng mọc lên ở khắp nơi, trên những đống đổ nát. Trên đường về phía Nam ở Berne và Lausanne, Dick háo hức tự hỏi năm nay sẽ có người Mỹ không? “Vào tháng Tám, nếu không vào tháng Sáu?”.
Chàng mặc quần soóc da, áo quân phục, đi giày leo núi. Trong balô có một bộ bằng hàng côtông và bộ đồ lót để thay đổi. Đến đường cáp leo núi ở Glion, chàng kiểm tra xe đạp và uống một chai bia nhỏ, trong lúc ngắm xe cáp nhỏ bò xuống con đường đồi dốc 80°. Tai chàng đầy máu khô từ La Tour de Peilz [104] , nơi chàng guồng xe như điên vì có cảm tưởng mình là một vận động viên kém cỏi. Chàng hỏi mua cồn và rửa sạch bên ngoài trong lúc cái xe cáp trườn xuống cổng. Chàng nhìn thấy xe đạp của mình đã cho lên, bèn quăng balô vào ngăn dưới xe rồi vào trong.
Những chiếc xe leo núi được thiết kế đồng dạng nghiêng theo góc của vành mũ một người không muốn bị nhận dạng. Khi nước vọt ra từ buồng dưới xe, Dick rất ấn tượng vì sự khéo léo của toàn bộ ý tưởng - chiếc xe phụ chở nước trên nóc và kéo chiếc xe nhẹ lên nhờ trọng lực, ngay khi nhả các phanh. Rõ ràng là một cảm hứng sáng tạo vĩ đại. Trên ghế ngồi đối diện, hai người người Anh đang bàn tán về chiếc xe cáp.
– Những xe cáp sản xuất ở Anh thường kéo dài từ năm đến sáu năm. Hai năm trước, người Đức đã bỏ thầu thấp hơn chúng ta, cậu nghĩ xe cáp của họ sẽ làm mất bao lâu?
– Bao lâu?
– Một năm mười tháng. Rồi Thụy Sĩ bán cho Italy. Họ không kiểm tra xe cáp khắt khe lắm.
– Tôi có thể thấy nếu một chiếc xe cáp bị vỡ, sẽ khủng khiếp lắm cho Thụy Sĩ.
Người lái xe đóng cửa, ông ta gọi điện cho đồng sự giữa chuyển động nhấp nhô, chiếc xe giật mạnh rồi leo lên trên, nhằm thẳng lên quả đồi xanh tươi bên trên. Sau khi vượt qua các mái nhà thấp, bầu trời Vaud, Valais, Swiss Savoy và Geneva trải quanh hành khách như một tấm màn vây. Giữa hồ, mát mẻ vì dòng Rhône lạnh giá, là trung tâm thực sự của Thế giới Phương Tây. Những con thiên nga bập bềnh như những con thuyền và những con thuyền giống thiên nga, cả hai mất hút trong hư không của vẻ đẹp vô tâm. Hôm đó là một ngày sáng sủa, mặt trời lấp lánh trên bãi biển đầy cỏ bên dưới và những sân quần vợt trắng lóa của khu nghỉ dưỡng Kursaal. Những thân hình trên sân lao tới không để lại bóng dáng.
Khi những hòn đảo gần Montreux lọt vào tầm ngắm, Dick xoay cái nhìn hướng vào trong. Chiếc xe cáp ở bên trên những ngôi nhà cao nhất của bãi biển, cả hai bên lộn xộn những tán cây và hoa lá, bừng nở rực rỡ đủ màu sắc. Đó là khu vườn cạnh đường ray, và trong xe có một tấm biển: “Không hái hoa” .
Dẫu cho người ta có hái hoa suốt dọc đường, vệt hoa vẫn tưng bừng lúc họ chạy qua: hoa hồng leo kiên nhẫn kéo dài qua từng ngăn, chầm chậm lúc lắc theo từng chuyển động của xe cáp, cuối cùng nhún nhẩy trở lại thành từng đám. Hết lần này đến lần khác, những cành hoa này chui vào xe.
Trong ngăn bên trên và trước mặt Dick, một nhóm người Anh đang đứng và la hét ầm ĩ vào nền trời, khi bất đồ có sự nhầm lẫn giữa họ. Họ tách ra tránh đường cho một cặp trẻ tuổi vừa xin lỗi vừa lách xuống ngăn đằng cuối xe cáp, ngăn của Dick. Người phụ nữ trẻ là người Mỹ Latinh có cặp mắt như một con hươu nhồi, còn cô gái là Nicole.
Hai người thở hổn hển trong giây lát vì gắng sức. Khi đã yên vị, họ vừa cười vừa nói tiếng Anh với những người trong góc, Nicole cất tiếng: “Xin chào”. Trông nàng thật đáng yêu, và ngay lập tức Dick nhìn ra một điều khác hẳn. Trong chớp mắt, chàng nhận ra mái tóc nàng cuốn lên rất đẹp, bập bềnh như Irene Castle [105] và xõa thành những lọn tóc quăn. Nàng mặc áo vệ sinh màu xanh và váy đánh tennis trắng muốt, nàng như một buổi sáng tháng Năm, mọi dấu vết bệnh tật đã biến mất.
– Trời đất ạ! - Nàng thở hổn hển. - Ai-i-i gác đây. Người ta sẽ bỏ tù chúng ta ở ga sau mất. Bác sĩ per, đây là nữ bá tước de Marmora. [106]
– Quái quỷ thật! - Nàng vừa sờ lên mái tóc mới, vừa thở dồn dập. - Chị tôi đã mua vé hạng nhất, với chị ấy đó là vấn đề nguyên tắc. - Nàng và Marmora nhìn nhau và kêu lên. - Rồi sau đó chúng tôi phát hiện ra hạng nhất như cái nhà táng ngay đằng sau lái xe, rèm kéo kín mít vì trời mưa, nên chẳng nhìn thấy gì hết. Nhưng chị tôi là người rất tự trọng... - Nicole và Marmora lại cười, vẻ thân mật, trẻ trung.
– Các vị đi đâu?
– Caux [107] . Anh cũng đến đấy chứ? - Nicole ngắm quần áo chàng. - Người ta để xe đạp của anh ở đằng trước sao?
– Phải. Ngày thứ Hai, tôi sẽ đạp xe men theo bờ biển.
– Cho em ngồi lên tay lái nhé? Em nói thực đấy, được không? Em nghĩ chắc là vui lắm.
– Nhưng tôi sẽ bế em trên tay xuống đó, - Marmora phản đối dữ dội. - Tôi sẽ trượt patanh với em, hoặc sẽ ném em và em sẽ từ từ rơi như một cái lông chim.
Vẻ hài lòng hiện trên mặt Nicole - được là cái lông chim thay cho quả dọi, lơ lửng chứ không bị kéo lê. Nàng là một lễ hội hóa trang để nhìn ngắm - nhiều lần cả một đội quân cứng nhắc, lấy tư thế, nhăn nhó và làm điệu bộ, đôi khi một vật vô hình rơi xuống và lòng tự trọng của những nỗi đau xưa cũ tràn trề tận móng tay nàng. Dick ước giá được cách xa nàng, chàng lo làm nàng nhớ lại một cõi đời tốt đẹp đã lùi lại đằng sau. Chàng kiên quyết đến một khách sạn khác.
Khi chiếc xe cáp đến bến đỗ, cái thứ mới mẻ đó động đậy trên hệ thống cáp treo giữa màu xanh biếc của hai khoảng trời. Nó chỉ là cuộc trao đổi khó hiểu giữa người lái xe lên và xe xuống. Rồi nó lại lên và lên trên một con đường rừng và một hẻm núi, rồi leo lên một quả đồi đặc cây thủy tiên, từ các hành khách tới bầu trời. Hiện giờ, dân Montreux chơi tennis trong các sân quần bên bờ hồ là chuyện thường. Trong không khí có một thứ mới mẻ, sự tươi mát hiện thân trong tiếng nhạc lúc chiếc xe trượt vào Glion, họ nghe thấy dàn nhạc trong khu vườn khách sạn.
Khi họ thay thế đoàn người leo núi, tiếng nhạc bị tiếng nước từ khoang chứa nước tuôn ra ào ào át đi. Caux gần như ở ngay trên đầu, nơi hàng ngàn cửa sổ của một khách sạn bừng cháy trong nắng muộn.
Nhưng đến gần lại khác - một động cơ chạy vòng tròn bằng da đẩy hành khách xoay tròn theo hình nút chai, lên cao không ngừng. Họ di chuyển thật chậm qua những đám mây tầm thấp và trong giây lát, Dick mất hút gương mặt Nicole trong những hạt bụi của động cơ hơi nước, họ men theo một làn gió lạc, với khách sạn lớn dần theo từng đường xoắn, cho đến khi họ vô cùng sửng sốt thấy mình ở đó, ngập trong ánh mặt trời.
Bối rối vì đã tới, khi Dick quàng balô và ra sân ga để lấy xe đạp, Nicole ở đằng sau chàng.
– Anh không ở cùng khách sạn với bọn em à? - Nàng hỏi.
– Tôi đang phải tiết kiệm.
– Anh sẽ xuống ăn tối chứ? - Một thoáng ngượng ngập tiếp theo. - Đây là chị gái em, còn đây là bác sĩ per ở Zurich.
Dick cúi chào người phụ nữ trẻ trạc hai nhăm tuổi, cao ráo và tự tin. Cô ta vừa dữ dội và dễ tổn thương, chàng nghĩ và nhớ tới những người phụ nữ có khuôn miệng như bông hoa.
– Tôi sẽ ghé đến sau bữa tối, - Dick hứa. - Tôi phải làm quen với khí hậu trước đã.
Chàng đạp dấn, cảm nhận cái nhìn của Nicole dõi theo mình, cảm nhận mối tình đầu vô vọng của nàng, cảm thấy nó xoắn vặn trong lòng. Chàng đạp xe lên con đường dốc ba trăm mét, đặt phòng và tắm táp mà không hề vướng bận hồi ức của mươi phút trước, chỉ có phần choáng váng vì những giọng nói lọt vào, những giọng nói không hệ trọng, không thể biết chàng đã yêu đến chừng nào.