← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Họ đang đợi chàng và không thể thiếu chàng, chàng vẫn là một yếu tố bất thường. Tiểu thư Warren và cô gái Italy hiển nhiên là cảnh giác chẳng kém gì Nicole. Phòng khách của khách sạn, một căn phòng cách âm tuyệt vời, đã bị lột sạch để thành phòng khiêu vũ, nhưng có một hành lang nhỏ dành cho phụ nữ Anh ở độ tuổi nhất định, với cổ áo, tóc nhuộm, mặt mũi xám xịt trát phấn hồng, và cho các phụ nữ Mỹ ở độ tuổi tóc bạc trắng, vận đồ đen, môi tô son đỏ chót. Tiểu thư Warren và Marmora ngồi ở một góc bàn, Nicole ngồi chéo họ, cách độ bốn chục mét, và khi tới, Dick nghe thấy tiếng nàng:

– Anh có nghe thấy em không? Em đang nói đây.

– Nghe rất rõ.

– Chào bác sĩ per.

– Có chuyện gì vậy?

– Anh có biết những người ở giữa sàn không nghe thấy em nói, nhưng anh thì có thể?

– Một người hầu nói với chúng tôi rằng, từ góc này đến góc kia giống vô tuyến điện vậy. - Tiểu thư Warren nói.

Đây là sự hào hứng leo lên núi, giống như một con tàu trên biển cả. Ngay sau đó, song thân của Marmora đến nhập bọn với họ. Họ tỏ vẻ rất trân trọng các tiểu thư nhà Warren - Dick hiểu rằng tài sản của họ liên quan đến một nhà băng ở Milan, nhà băng này lại liên quan đến tài sản nhà Warren. Nhưng Baby Warren muốn nói chuyện với Dick, cô ta nôn nóng nói chuyện với chàng hệt như bị đẩy tới với những người đàn ông mới một cách vô định, dù bản tính cô khó thích nghi và hay xét nét đến mức có thể kết thúc việc này càng sớm càng tốt. Cô thường xuyên vắt chéo hết chân này đến chân kia, theo cung cách của các trinh nữ quá cao, hay sốt ruột.

– Nicole kể với tôi rằng anh lãnh phần chăm sóc nó, và đã làm rất nhiều để nó khỏe lên. Điều tôi không thể hiểu được là chúng tôi cần làm gì đây? Người ta có mập mờ nhắc đến viện điều dưỡng, song chỉ nói với tôi rằng nên để Nicole tự nhiên và vui vẻ. Tôi biết gia đình Marmora ở trên này, nên tôi đã đề nghị Tino gặp chúng tôi trên xe cáp. Anh biết chuyện xảy ra rồi đấy, trước hết vì Nicole thấy anh ta bò qua thành xe, cứ như cả hai người bọn họ là đồ mất trí...

– Chuyện đó hoàn toàn bình thường, - Dick bật cười. - Tôi cho đó là một dấu hiệu tốt. Họ cũng đã tự thể hiện với nhau.

– Tôi biết nói như thế nào nhỉ? Ở Zurich, trước khi tôi hiểu chuyện, và hầu như ngay trước mắt tôi, Nicole đã cắt phăng mái tóc vì một tấm ảnh trong Vanity Fair [108] .

– Không sao đâu. Cô ấy bị chứng loạn thần kinh, là người lập dị thường xuyên mà. Cô không thể thay đổi điều đó.

– Nó là cái gì vậy?

– Như tôi vừa nói, là người lập dị.

– Vậy có thể hiểu lập dị là thế nào, còn điên rồ là thế nào không?

– Chẳng có gì là điên rồ đâu, Nicole hoàn toàn khỏe khoắn và vui vẻ, cô không cần phải lo.

Baby nhúc nhích đầu gối, cô ta là một trong những phụ nữ hay bất mãn, mê mẩn Byron [109] của một trăm năm trước, chẳng đếm xỉa gì đến chuyện tình bi thảm của ông ta, con người Baby vừa vụng về vừa nửa vời.

– Tôi không lo trách nhiệm, - Baby tuyên bố, - nhưng tôi lo là viển vông. Trước kia trong gia đình chúng tôi, chưa bao giờ có chuyện tương tự. Chúng tôi biết Nicole bị sốc và theo tôi, là do một cậu, nhưng chúng tôi không biết đích xác. Cha tôi nói sẽ bắn chết hắn nếu tìm ra tung tích.

Dàn nhạc đang chơi bản Người phù phiếm khốn khổ [110] , cô nàng Marmora đang khiêu vũ cùng mẹ. Đấy là một giai điệu mới với tất cả. Vừa lắng nghe, vừa ngắm đôi vai Nicole lúc nàng trò chuyện với bà Marmora, tóc nàng càng sáng bóng như bàn phím dương cầm, Dick nghĩ đến bờ vai của người chơi vĩ cầm, rồi nghĩ đến sự hổ thẹn, điều bí mật. Chao ôi, con người phù phiếm... những khoảnh khắc biến thành nhiều giờ...

– Thực ra, tôi có một dự định, - Baby nói tiếp, vẻ cứng rắn, hối tiếc. - Có khi anh cho là không thực tế, nhưng họ bảo Nicole cần được chăm sóc trong vài năm. Tôi không biết liệu anh có hiểu Chicago không...

– Tôi không rõ.

– Có bờ Bắc và bờ Nam và chúng cách nhau rất xa. Bờ Bắc thanh lịch và hợp thời trang, chúng tôi luôn sống ở đó, ít nhất là trong nhiều năm, nhưng nhiều gia tộc cổ của Chicago - anh hiểu ý tôi rồi - vẫn sống ở bờ Nam. Trường đại học cũng ở đó. Tôi không biết anh có hiểu ý tôi không.

Dick gật đầu. Phải tập trung, chàng mới có thể hiểu được ý Baby.

– Lẽ tất nhiên ở đấy chúng tôi có nhiều mối quan hệ, cha tôi điều hành nhiều chức vụ và học bổng trong trường đại học, nên tôi nghĩ nếu tôi đưa Nicole về nhà và ném nó vào đám đông ấy... Anh thấy đó, nó rất có khiếu âm nhạc và nói được từng ấy thứ tiếng, trong hoàn cảnh của Nicole, tốt hơn hết là nó yêu một bác sĩ giỏi giang nào đó...

Niềm vui dâng lên trong lòng Dick, nhà Warren sẽ mua cho Nicole một anh chàng bác sĩ... Anh là một bác sĩ giỏi, anh có thể để chúng tôi sử dụng được không? Chẳng cần phải lo lắng cho Nicole, khi người ta ở vị thế có thể mua cho nàng một chàng bác sĩ trẻ, đàng hoàng, nỗi đau của chàng hầu như khô cạn.

– Vị bác sĩ ấy ra sao? - Chàng bất giác hỏi.

– Sẽ có nhiều người vồ lấy cơ hội.

Những người khiêu vũ đã trở lại, nhưng Baby vội thì thầm:

– Đây là điều tôi định nói. Hiện giờ Nicole đâu nhỉ, nó trốn đâu mất rồi? Nó có ở phòng riêng trên gác không? Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi chẳng bao giờ biết liệu thế là vô hại hay nên đi tìm nó đây.

– Có lẽ cô ấy chỉ muốn ở một mình, người đang sống lẻ loi thường thích ở một mình. - Thấy tiểu thư Warren không lắng nghe, chàng ngừng lời. - Tôi sẽ tìm quanh xem sao.

Trong thoáng chốc, các cửa ra vào đã đóng lại vì sương mù, giống như mùa xuân đến là kéo rèm lên. Mọi sinh hoạt kéo đến gần khách sạn. Dick đi qua một số cửa sổ tầng hầm, nơi những người phụ giúp ngồi trên các giường tầng chơi bài và uống vang Tây Ban Nha. Lúc chàng đến gần lối đi dạo, những vì sao bắt đầu xuyên qua các đỉnh núi cao ngất trên dãy Alps. Trên lối đi hình móng ngựa nhìn xuống hồ, Nicole như một hình dáng bất động giữa hai cột đèn, và chàng lặng lẽ bước qua lớp cỏ, đến gần. Nàng quay nhìn chàng, vẻ mặt như muốn nói: “Của anh đây”, và trong phút chốc, chàng lấy làm tiếc là đã tới.

– Chị cô đang lo đấy.

– Ồ! - Nàng đã quen là người được ngắm nhìn. Nàng cố giải thích. - Thỉnh thoảng em hơi... hơi không ổn. Em đã sống yên tĩnh là thế. Tối nay nhiều âm nhạc quá. Nó khiến em muốn khóc.

– Tôi hiểu.

– Hôm nay là một ngày kích động khủng khiếp.

– Tôi biết.

– Em không muốn làm việc gì khó gần, em đã gây cho mọi người đủ thứ phiền toái rồi. Nhưng tối nay em muốn bỏ đi.

Một ý nghĩ chợt đến với Dick như có thể xảy ra với người đang hấp hối rằng, chàng đã quên bẵng kể cho nàng chàng sẽ đi đâu, rằng Nicole sẽ được Dohmler và những thế hệ sau ông ta "huấn luyện lại”, chàng cũng chợt nghĩ ra rằng nàng sẽ cần được bảo ban nhiều. Nhưng với sự khôn ngoan có sẵn trong người, chàng chỉ tiết lộ sự đánh giá bề ngoài của tình trạng và nói:

– Cô là người tốt bụng, cô cứ giữ nguyên những đánh giá riêng về bản thân mình nhé.

– Anh có thích em không?

– Tất nhiên là có.

– Anh sẽ... - Họ đang dạo bước tới đoạn cuối lờ mờ của hình móng ngựa, trước mặt còn khoảng hai trăm mét. - Nếu em không ốm yếu, anh có... ý em là, em có thuộc loại thiếu nữ mà anh có thể... Ôi, anh hiểu ý em chứ, thật ngớ ngẩn quá.

Lúc này chàng bị sự phi lý cực kỳ ám ảnh, choán ngợp. Nàng ở gần đến nỗi chàng cảm thấy hơi thở của mình biến đổi, nhưng một lần nữa, sự đào luyện kỹ lưỡng lại giúp chàng, làm chàng cười to thân mật và nhận xét rất sáo:

– Cô đang tự khiêu khích mình đấy ư, cô bé? Trước kia, tôi biết có người mê mẩn nhũ mẫu của mình... - Giai thoại được kể tiếp, nhấn mạnh bằng tiếng bước chân của họ. Bỗng nhiên, Nicole ngắt lời bằng một từ vắn, cộc của dân Chicago:

– Đồ con bò!

– Đấy là một cách thể hiện rất thô.

– Thì đã sao? - Nàng nổi khùng. - Anh không nghĩ em có hiểu biết thông thường chứ? Trước khi ốm em chẳng có gì, nhưng nay thì có. Nếu em không biết anh là người đàn ông hấp dẫn nhất mà em từng gặp, chắc anh nghĩ em vẫn còn điên. Đó là điều không may cho em, đúng chưa? Đừng vờ vẫn là em không hiểu , em hiểu mọi thứ về anh và em.

Dick rơi vào thế bất lợi. Chàng nhớ lại lời tuyên bố của Baby Warren về các bác sĩ trẻ họ có thể mua được trong cái bãi rào trí tuệ ở bờ Nam Chicago, và điếng người trong giây lát.

– Em là một cô gái đầy quyến rũ, nhưng anh không thể yêu được.

– Anh không cho em một cơ hội.

– Gì kia?

Sự xấc xược, quyền chiếm hữu được gợi ý khiến chàng bàng hoàng. Ngoài sự lộn xộn, chàng không thể nghĩ ra bất cứ cơ hội nào mà Nicole muốn nói tới.

– Giờ hãy cho em một cơ hội đi.

Tiếng nàng hạ thấp, chìm sâu trong ngực nàng và làm căng khuôn ngực lúc nàng tiến đến gần. Chàng cảm nhận đôi môi trẻ trung, tấm thân khao khát của nàng dịu lại, áp sát vào cánh tay đang ôm nàng mỗi lúc một chặt hơn. Giờ thì không còn dự định gì hơn nếu Dick làm nên sự hòa trộn bền vững với những nguyên tử liên kết và không thể chia lìa, bạn có thể phóng chúng tung tóe khắp nơi nhưng chúng sẽ không bao giờ có thể hợp lại thành nguyên tử lần nữa. Lúc chàng ôm và thưởng thức nàng, nàng cuộn tròn và sát nữa, sát nữa vào chàng, đôi môi nàng mới mẻ ngay cả với chính nàng, đẫm ướt và nhấn chìm trong yêu đương, an ủi và đắc thắng, chàng biết ơn sự tồn tại có thực này, cũng như ánh phản chiếu trong cặp mắt ướt của nàng.

– Chúa ơi, - chàng hổn hển, - em hôn tuyệt quá.

Đấy chỉ là nói thôi, còn giờ đây Nicole đã nắm giữ được chàng và giữ chặt hơn bao giờ. Nàng xoay người đỏm dáng và ngoảnh đi, để chàng như lơ lửng trong xe cáp suốt buổi chiều. Nàng cảm thấy dễ chịu: thế đấy, nàng đã dạy cho chàng biết tự phụ là thế nào, chàng có thể làm gì với mình, ôi chao, thế chẳng tuyệt vời lắm sao! Mình đã chiếm được chàng, chàng là của mình. Giờ đây, sự việc như một chuỗi tên đã bắn ra, nhưng nó ngọt ngào, ngây ngất và mới mẻ đến mức nàng muốn lần lữa, muốn kéo dài mãi.

Nàng chợt rùng mình. Nàng nhìn thấy bên dưới họ khoảng sáu chục mét, những ngọn đèn của Montreux và Vevey như một sợi dây chuyền và cái lắc tay, còn bên kia họ là Lausanne lờ mờ như mặt dây chuyền. Từ đâu đó bên dưới tiếng nhạc khiêu vũ văng vẳng. Nicole ngửa đầu, bình tĩnh, cố sắp xếp những tình cảm ủy mị trong thời thơ ấu, thong thả như một người đàn ông uống say sau trận đánh. Nhưng nàng vẫn e sợ Dick, chàng đứng gần nàng, dựa vào hàng rào sắt viền hình móng ngựa theo cách rất đặc biệt, như giục nàng nói:

– Em nhớ đã đứng đợi anh trong vườn, ôm chặt cánh tay vào người như ôm một giỏ hoa. Dù sao thì em cũng nghĩ mình thật dịu dàng và em đợi để trao giỏ hoa ấy cho anh.

Chàng thì thầm qua vai nàng và nhất quyết xoay nàng lại, nàng hôn chàng vài lần, mỗi lần giơ mặt đến gần, gương mặt nàng trang nghiêm, bàn tay nàng bám vào vai chàng.

– Trời đang mưa nặng hạt.

Bỗng có tiếng ầm vang từ các khu đất dốc trồng nho ở bên kia hồ, đại bác bắn vào các đám mây mang mưa đá để phá vỡ. Các ngọn đèn trên con đường dạo chơi tắt ngấm, rồi lại bật. Mưa đến rất nhanh, trước hết rơi từ trên trời, rồi mưa như trút thành những dòng nước xiết từ trên núi xuống, đất sạt lở ầm ầm xuống đường và các mương máng bằng đá. Bầu trời trở nên tối đen, đáng sợ, những tia chớp hung dữ, tiếng sấm xé toang vạn vật trong lúc những đám mây nham nhở, hủy hoại bay qua khách sạn. Núi và hồ biến mất, khách sạn nép mình giữa những tiếng ầm ĩ, náo loạn và cảnh tối tăm.

Lúc này, Dick và Nicole đã tới tiền sảnh, nơi Baby Warren và ba người nhà Marmora đang lo lắng đợi họ. Thật thích thú thoát khỏi màn sương mù ướt át, với tiếng cửa sập mạnh, đứng đó, cười và run rẩy vì xúc động, gió ù ù trong tai và mưa rơi trên quần áo. Trong phòng khiêu vũ, dàn nhạc đang chơi một bản vanxơ của Strauss [111] , vui và kích động.

... Bác sĩ per cưới một bệnh nhân tâm thần ư? Sao lại xảy ra chuyện đó chứ? Nó bắt đầu từ đâu?

– Em không trở lại sau khi thay đồ sao? - Baby Warren hỏi sau một lúc săm soi kỹ càng.

– Em không thay đồ, ngoại trừ thay đôi tất.

Sau khi lê bước về khách sạn trong chiếc áo mưa đi mượn, Dick vẫn cười thầm, nhạo báng.

“Một cơ hội vĩ đại, ừ, đúng thế. Lạy Chúa tôi! Họ đã quyết mua bằng được một bác sĩ ư? Vậy họ bám chặt lấy bất kỳ người nào ở Chicago thì tốt hơn”. Chán ngán sự ác nghiệt của mình, chàng đã thay đổi thái độ với Nicole cho tốt hơn, chàng nhớ lại chẳng gì trẻ trung bằng đôi môi nàng, nhớ những giọt mưa như nước mắt rơi trên người chàng, đậu trên đôi má mềm mại, trắng như sứ, sáng ngời của nàng.

... khoảng ba giờ sáng cơn dông đã ngừng, sự im lặng khiến chàng thức giấc và đến bên cửa sổ. Vẻ đẹp của thiên nhiên chuyển lên con đường dốc cuồn cuộn, ùa vào phòng, sột soạt qua các tấm rèm như bóng ma...

... Sáng hôm sau, chàng trèo lên ngọn núi Rochers de Naye cao hai ngàn mét, thích thú vì ngày hôm trước, người lái xe cáp của chàng cũng dùng ngày nghỉ để trèo lên đây.

Sau đó, Dick xuống Montreux để bơi, rồi trở lại khách sạn đúng giờ ăn trưa. Có hai bức thư ngắn đợi chàng.

Em không xấu hổ vì chuyện đêm qua, đó là việc đáng yêu nhất xảy ra với em, và dẫu có không bao giờ gặp lại anh, em vẫn vui vì nó đã xảy ra, đại úy của em ạ.

Thế là đủ nguôi giận, bóng ma nặng nề của Dohmler đã tan biến khi Dick mở bức thư thứ hai:

Bác sĩ per thân mến,

Tôi gọi điện nhưng anh đã ra ngoài rồi. Tôi không biết có thể xin anh ban cho một ân huệ lớn lao không? Nhiều sự kiện không lường trước gọi tôi về Paris, và tôi chỉ có thể tiết kiệm thời gian bằng đường qua Lausanne. Anh có thể đưa Nicole tới Zurich cùng anh được không, vì anh sẽ trở về vào hôm thứ Hai, và đưa nó lại viện điều dưỡng? Như thế này có là đòi hỏi quá nhiều không?

Chân thành cảm ơn anh.

^iBETH EVAN WARREN

Dick cáu tiết, tiểu thư Warren đã biết chàng mang xe đạp theo, vậy mà trong thư không có lời nào để chàng có thể từ chối. Tống chúng ta đi cùng nhau! Sự gần gũi ngọt ngào và tiền bạc của nhà Warren!

Chàng đã lầm. Baby Warren không hề có mục đích ấy. Cô ta nhìn Dick bằng con mắt kẻ cả, thạo đời. Cô ta đánh giá Dick bằng thước đo lệch lạc của một người thân Anh và thấy những khiếm khuyết của chàng, bất chấp thực tế là thấy chàng cũng ngon lành. Nhưng với Baby, Dick là người quá “trí tuệ” và xếp chàng vào đám nghèo khổ nhưng hợm hĩnh mà cô ta từng biết ở London, đặt mình quá cao so với thực tế. Baby không thể thấy làm sao chàng có thể coi cô ta là một người quý tộc.

Ngoài ra, chàng là người ương ngạnh, năm, sáu lần Baby đã thấy chàng bỏ dở câu chuyện của cô ta, hạ mắt xuống theo một cách kỳ quặc như nhiều người đã làm. Baby không ưa cung cách thoải mái, tự do như đứa trẻ của Nicole và hiện giờ, cô ta cố tập cho mình quen với ý nghĩ Nicole là một kẻ “vô vọng”, dù thế nào bác sĩ per cũng không thuộc loại cô ta dự tính có thể bước vào gia đình mình.

Baby chỉ muốn lợi dụng chàng như một thứ tiện nghi.

Nhưng yêu cầu của Baby làm Dick ngỡ cô ta mong muốn. Một chuyến đi bằng tàu hỏa có thể là một chuyến kinh khủng, phiền toái hoặc khôi hài, nó có thể là một chuyến bay thử nghiệm, có thể là điềm báo trước cho một cuộc hành trình khác, chỉ như một ngày đi cùng người bạn đã lâu không gặp, sáng dậy thấy cả hai cùng đói và đi ăn cùng nhau. Rồi chiều đến, cuộc đi dần tàn và nhanh chóng đến hồi kết thúc. Dick lấy làm buồn vì Nicole kém vui, nàng thấy nhẹ nhõm vì nàng chỉ biết là được về nhà. Hôm ấy họ không làm tình, nhưng khi chàng chia tay nàng ở bên ngoài cánh cửa buồn bã của Zurichsee, lúc nàng quay nhìn chàng, chàng hiểu vấn đề của nàng chính là từ nay trở đi, họ phải cùng nhau mãi mãi.