← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Tháng Chín, bác sĩ per uống trà với Baby Warren ở Zurich.

– Tôi cho đây là một lời khuyên tồi, - Baby nói, - tôi thực sự không hiểu động cơ của anh cho lắm.

– Chúng ta đừng khó chịu như thế đi.

– Dẫu sao tôi cũng là chị gái của Nicole.

– Điều đó không cho cô quyền là người khó chịu. - Dick điên tiết vì chàng biết quá nhiều nhưng không thể kể cho cô ta. - Nicole giàu, nhưng không biến tôi thành kẻ đầu cơ được.

– Thì chính vì thế, - Baby trách móc, ương bướng. - Nicole rất giàu mà.

– Cô ấy có bao nhiêu tiền? - Chàng hỏi.

Baby giật nảy. Chàng cười thầm và tiếp:

– Cô có thấy chuyện này lố bịch biết chừng nào không? Thà tôi nói chuyện với một người đàn ông trong gia đình cô...

– Mọi việc đã giao cả cho tôi, - cô ta khăng khăng. - Chúng tôi không cho anh là kẻ đầu cơ, chúng tôi không biết anh là ai.

– Tôi là bác sĩ y khoa, - chàng đáp. - Cha tôi là giáo sĩ, hiện đã nghỉ hưu. Chúng tôi sống ở Buffalo và quá khứ của tôi công khai, tha hồ điều tra. Tôi đến New Haven, sau đó được học bổng Rhodes. Cụ tôi là Thống đốc Bắc Carolina và tôi là hậu duệ trực tiếp của Anthony Wayne Điên [112] .

– Anthony Wayne Điên là ai? - Baby ngờ vực hỏi.

– Anthony Wayne Điên ư?

– Tôi nghĩ trong chuyện này đã đủ điên rồ rồi.

Dick lắc đầu tuyệt vọng, đúng lúc Nicole bước ra hiên khách sạn và nhìn ngược ngó xuôi tìm họ.

– Ông ấy quá điên nên không để lại nhiều tiền như Marshall Field [113] , - chàng tiếp.

– Thế thì mọi chuyện càng suôn sẻ...

Baby đã đúng và cô ta biết thế. Mặt đối mặt, cha cô cũng gần như một giáo sĩ. Họ thuộc gia tộc Mỹ giàu có song không tước hiệu, chỉ có cái tên để đăng ký khách sạn, ký vào thư giới thiệu, dùng trong một hoàn cảnh khó khăn, gây nên một biến đổi tâm lý trong dân chúng, đáp lại sự thay đổi này kết tinh thành cảm giác về địa vị của riêng cô. Baby biết những sự kiện này qua những người Anh biết họ từ hai trăm năm trước. Nhưng cô không biết rằng đã hai lần, Dick suýt chế nhạo cuộc hôn nhân này thẳng vào mặt cô. Lần này, sự thể được cứu vãn vì Nicole đã thấy bàn họ và mặt nàng ửng hồng, trắng trẻo, tươi tắn và mới mẻ trong buổi chiều tháng Chín. Anh khỏe không, luật sư? Ngày mai chúng tôi đến Como một tuần rồi sau đó trở về Zurich. Chính vì thế tôi muốn anh và chị gái tôi giải quyết việc này, vì nó sẽ không thành vấn đề trong chừng mực tôi được phép. Chúng tôi sẽ sống yên ả ở Zurich khoảng hai năm và Dick sẽ trông nom chúng tôi. Không. Baby à, em không thực tế hơn chị nghĩ đâu, chỉ là em sẽ cần quần áo và các vật dụng khác... Vậy di sản có trang trải cho em mọi thứ không? Em biết mình không bao giờ quản lý được chi tiêu. Chị có nhiều như thế không? Tại sao chị được nhiều hơn, vì em bị coi là bất tài sao? Được thôi, lúc đó cứ để em chia sẻ hàng đống công việc... Không, Dick từ chối làm bất cứ việc gì. Em sẽ cảm thấy cả hai chúng em béo phị... Baby à, chị đừng nghĩ về Dick như thế. Bây giờ em ký vào đâu? Ồ, em xin lỗi.

... Chung sống với nhau chẳng vui và đáng yêu lắm sao, Dick? Chẳng còn nơi nào mà đi ngoài sự gần gũi. Chúng ta sẽ chỉ yêu và yêu thôi nhé? À, em mới là người yêu nhất, và em có thể nói khi anh cách xa em dù chỉ một chút thôi. Em nghĩ thật tuyệt vời được giống như những người khác, vươn tay ra là thấy anh, ấm áp cạnh em trên giường.

... Nếu anh tử tế, anh sẽ được coi là chồng em ở bệnh viện. Vâng, cuốn sách xinh xẻo ấy bán ở khắp nơi, họ muốn xuất bản nó bằng sáu thứ tiếng. Em đã dịch sang tiếng Pháp nhưng dạo này em mệt, em sợ sẽ quỵ mất vì em nặng nề và vụng về... giống như cái bánh cuộn bị vỡ, không sao đứng thẳng được. Cái ống nghe lạnh lẽo áp vào tim em và cảm giác mạnh nhất của em là “Mình chẳng cần gì hết” , chao ôi, người phụ nữ khốn khổ với đứa trẻ xanh lè trong bệnh viện, thà chết còn hơn. Ba chúng ta hiện nay chẳng tốt đẹp sao?

... Hình như thật vô lý, Dick ạ, chúng ta có đủ lý do để có một căn hộ lớn hơn. Tại sao chúng ta lại tự trừng phạt mình chỉ vì Warren có nhiều tiền hơn Dick? Cảm ơn, cô hầu phòng, nhưng chúng tôi đổi ý rồi. Vị giáo sĩ người Anh này bảo chúng tôi rằng loại vang Orvieto [114] của các vị thật tuyệt hảo. Nó có được chào bán không? Cứ như thể chúng tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó, vì chúng tôi vốn thích rượu vang.

Những cái hồ chìm trong đất sét nâu và những con đường dốc, có mọi thứ nếp nhăn trên bụng. Nhà nhiếp ảnh cho chúng tôi một bức của tôi, tóc tôi xõa qua thành con tàu chạy tới Capri. Tạm biệt Blue Grotto, [115] ta sẽ sớm trở lại , một thủy thủ hát. Sau đó, con tàu trôi xuống cẳng chân nóng, hung hiểm của cái giày ống Italy, với ngọn gió vi vu quanh các thành lũy kỳ quái, buồn tẻ ngó xuống từ trên các quả đồi.

... Con tàu này thật đẹp, gót giày của chúng tôi cùng giậm trên boong. Đây là một góc lộng gió và mỗi lần chúng tôi rẽ, tôi lạng cả người vì gió và kéo áo choàng, cố bước kịp Dick. Chúng tôi hò hát ba lăng nhăng:

Ồ -ố -ô

Người kia bừng bừng hơn ta

Ồ -ố -ô

Người kia bừng bừng hơn ta...

Sống với Dick thật vui, bao người ngồi trong ghế xếp ngắm chúng mình, một người đàn bà cố nghe xem chúng ta hát gì. Dick đã chán hát, thế là đi tiếp một mình. Anh sẽ đi một mình, khác biệt, anh yêu quý, qua bầu không khí dày hơn, buộc anh phải len qua các bóng ghế, qua làn khói ướt đẫm, nhỏ giọt qua các ống khói. Anh sẽ cảm thấy hình ảnh mình lướt theo cái nhìn của những người ngắm anh. Anh không còn bị cách ly nữa, nhưng em cho rằng anh phải chạm vào cuộc sống để bật ra từ đó.

Ngồi trên cột thẳng đứng của cái xuồng cứu đắm này, tôi nhìn ra biển và để tóc mình bay tung, ngời sáng. Tôi im lìm, tương phản với bầu trời, và cái xuồng đưa tôi tới trước, vào nơi mù mịt của tương lai, tôi là Pallas Athene [116] , được cung kính khắc vào đằng trước một con tàu. Nước vỗ bập bềnh trong các phòng vệ sinh công cộng và tán các bụi nước màu xanh mã não thay đổi, oán trách đuôi tàu.

... Năm ấy chúng tôi du lịch nhiều nơi - từ vịnh Woolloomooloo [117] tới Birska [118] . Ở rìa sa mạc Sahara, chúng tôi gặp dịch châu chấu, và người lái xe sốt sắng giải thích chúng là những con ong nghệ. Ban đêm, bầu trời xuống thấp, đầy ắp sự hiện diện của một Thượng đế kỳ lạ và thận trọng. Ôi, cô gái Ouled Nail [119] bé nhỏ khỏa thân tội nghiệp: đêm ồn ào tiếng trống từ Senegal, tiếng sáo và tiếng lạc đà rên rỉ, những người bản xứ đi dép bằng lốp ôtô cũ kêu lộp bộp.

Nhưng thời gian đó tôi đã có mang, các đoàn tàu và bãi biển, tất thảy như nhau. Chính vì thế anh đưa tôi đi du lịch, nhưng sau khi đứa con thứ hai, bé gái Topsy của tôi ra đời, mọi sự lại trở nên đen tối.

... Nếu tôi có thể tìm được lời nói với chồng tôi, anh đã từng muốn bỏ tôi lại đây, để mặc tôi cho những người kém cỏi. Anh bảo con chúng tôi là da đen, thật lố bịch và rất rẻ tiền. Chúng tôi đến Algeria chỉ để xem Timgad [120] , vì mối quan tâm chính trong đời tôi là khảo cổ học. Tôi phát chán nếu chẳng biết gì và là người nhớ đến mọi thời đại.

... Khi khỏe hơn, em muốn là người giỏi giang như anh, Dick ạ, em sẽ học y trừ khi đã quá muộn. Chúng ta phải tiêu tiền của em và mua một ngôi nhà, em đã chán các căn hộ và chán đợi chờ anh. Cả hai chúng ta đều chán Zurich và ở đây, anh không sao tìm được thời gian để viết, anh bảo đó là lời thú nhận yếu đuối của một nhà khoa học mà không viết nổi. Em sẽ xem xét toàn bộ lĩnh vực kiến thức và chọn ra một thứ thực sự hiểu biết, thế là em có thứ để bám riết lấy nếu em lại suy sụp lần nữa. Anh sẽ giúp em nhé Dick, để em không cảm thấy tội lỗi. Chúng ta sẽ sống gần một bãi biển ấm áp, ở đó chúng ta sẽ phơi nắng và trẻ lại cùng nhau.

... Đây sẽ là việc nhà của Dick. Chao ôi, ý nghĩ ấy đến với cả hai chúng tôi cùng một lúc. Chúng tôi đã qua Tarmes hàng chục lần và đi lên tận đây, tìm thấy nhiều ngôi nhà trống không, ngoài hai cái chuồng ngựa, chúng tôi đã mua thông qua một người Pháp, nhưng hải quân cử gián điệp tới đây và rất nhanh, họ phát hiện ra những người Mỹ đã mua một phần làng trên đồi. Họ tìm đại bác suốt từ đầu đến cuối đống vật liệu xây dựng, cuối cùng Baby phải đánh điện cho chúng tôi từ Bộ Ngoại giao ở Paris.

Mùa hè chẳng ai tới Riviera, vì thế chúng tôi mong sẽ ít khách và làm việc được. Ở đây có vài người Pháp, tuần trước có Mistinguette [121] , thật ngạc nhiên tìm ra một khách sạn mở cửa, Picasso [122] và người viết vở Pas sur la Bouché [123] I .

... Dick ơi, tại sao anh lại đăng ký tên ông bà per thay cho bác sĩ và bà per? Em cứ băn khoăn, tuy chỉ thoáng qua tâm trí em thôi. Anh đã dạy em rằng công việc là tất cả và em tin anh. Anh thường nói con người phải học hỏi nhiều thứ và khi nào ngừng hiểu biết sự vật, anh ta sẽ giống mọi người khác, còn sự vật sẽ lấy lại sức mạnh trước khi anh ta ngừng tìm hiểu. Nếu anh muốn xoay trở sự vật nháo nhào, được thôi, nhưng Nicole của anh có phải lẽo đẽo theo anh không, anh yêu?

... Tommy bảo em ít nói. Vì em thấy khỏe và lần đầu tiên, em nói chuyện nhiều với Dick vào ban đêm, cả hai chúng ta ngồi trên giường và châm thuốc lá, rồi sau đấy vùi mặt vào gối sau bình minh xanh lơ, để tránh ánh sáng. Thỉnh thoảng em hát và chơi đùa với súc vật, em cũng có vài người bạn - như Mary chẳng hạn. Khi Mary và em nói chuyện, chẳng ai chịu nghe ai. Nói chuyện về đàn ông. Khi em nói, em tự nhủ mình hầu như là Dick. Em đã có con trai, em nhớ nó thông minh và không mấy vui vẻ. Đôi khi em là bác sĩ Dohmler và có lần em có diện mạo của Tommy Barban. Em cho rằng Tommy yêu em, nhưng dịu dàng và an ủi. Vì thế anh ta và Dick bắt đầu chê bai nhau. Nói chung, mọi việc chưa bao giờ tốt hơn. Mình đang ở giữa đám bạn bè yêu quý mình. Mình ở đây, trên bãi biển thanh bình này với chồng và hai con. Mọi sự đều ổn thỏa, nếu mình có thể dịch xong cái công thức nấu món gà theo kiểu Maryland sang tiếng Pháp. Các ngón chân mình ấm trong cát.

... Phải, mình sẽ để ý. Thêm nhiều người mới - ôi, cô gái ấy. - Ai bảo cô ta trông giống... Không, mình sẽ không, chúng tôi không có nhiều dịp thấy những người Mỹ mới đến đây. Rosemary là ai nhỉ? Ờ, bọn mình sẽ ăn vận rất hợp thời trang vào tháng Bảy, hình như đặc biệt với mình. Phải, cô ta trẻ đẹp, nhưng có lẽ có quá nhiều người như thế.