CHƯƠNG 16
– Tôi muốn ra đi, chàng bảo Franz. - Khoảng một tháng, miễn là có thể được.
– Sao thế, Dick? Đó là sự sắp xếp đầu tiên của chúng ta mà, chính anh là người một mực đòi ở lại. Nếu anh và Nicole...
– Tôi không muốn ra đi với Nicole. Tôi chỉ muốn đi một mình. Đây là việc cuối cùng hất tôi sang bên lề, nếu tôi được ngủ hai tiếng trong hai mươi tư giờ, đã là một trong các phép màu của Zwingli [148] .
– Anh muốn có một chuyến kiêng cữ thực sự?
– Chỉ nên dùng từ "vắng mặt”. Anh nghe đây: Nếu tôi đi Berlin, đến dự Hội nghị về bệnh tâm thần, anh có thể giữ được mọi việc yên ổn không? Trong vòng ba tháng, cô ấy sẽ ổn và thích y tá. Chúa ơi, anh là người duy nhất trên đời tôi có thể cầu xin việc này.
Franz càu nhàu, cân nhắc liệu có thể nghĩ mãi đến lợi ích của người cộng sự hay không.
Tuần lễ sau đó, Dick lái xe ra sân bay Zurich và lên máy bay lớn tới Munich. Vút lên trời xanh, chàng cảm thấy đờ đẫn và thấm thía mệt mỏi biết chừng nào. Sự im lặng mênh mông chế ngự chàng, chàng phó mặc cơn buồn nôn, tiếng động cơ và sự điều khiển cho phi công. Chàng không có ý định tham dự hết các phiên của hội nghị, chàng hình dung nó đủ rõ, những cuốn sách hướng dẫn mới của Bleuler và Forel cha [149] mà chàng đã hiểu sâu sắc hơn lúc ở nhà, luận văn của một người Mỹ chữa trị chứng tâm thần phân liệt bằng cách nhổ răng bệnh nhân hoặc đốt amiđan, chi tiết này đã được đón chào khá nhạo báng, vì không gì vô lý hơn với một đất nước giàu có và hùng cường như nước Mỹ. Các đại biểu khác từ Mỹ - Schwartz tóc đỏ và gương mặt thánh thiện cùng sự bền chí vô hạn, đứng chân trong chân ngoài cả hai thế giới, cũng như hàng tá người bệnh tâm thần quảng cáo, với những bộ mặt ti tiện có mặt phần nào để củng cố danh tiếng cho họ, để họ với tới những món bẫm trong việc hành nghề vô đạo đức, một phần để nắm vững các phép ngụy biện mới lạ để họ có thể thêu dệt thành ngón nghề của mình, với vô vàn lộn xộn của mọi tiêu chuẩn. Sẽ có những người Latinh bất cần đạo lý và một số người từ Vienna theo học thuyết Freud. Trong số họ, có khả năng ăn nói lưu loát nhất sẽ là Jung vĩ đại, ôn tồn, đầy khí lực, bị vây giữa nhiều vòng các nhà nhân chủng học và những nam sinh loạn thần kinh chức năng.
Họ bay men theo Vorarlberg Alps [150] , Dick cảm thấy niềm vui thôn dã khi ngắm nhìn các làng quê. Trong tầm nhìn luôn có bốn, năm làng, túm tụm quanh một nhà thờ. Thật bình dị khi được ngắm nhìn trái đất từ xa, đơn giản như đang chơi các trò kinh dị bằng búp bê và binh lính. Đây là cách mà các chính khách, những người chỉ huy và những người về hưu nhìn nhận sự việc. Dầu sao chăng nữa, cũng thấy thư thái phần nào.
Một người Anh ở bên kia lối đi bắt chuyện với Dick, nhưng thời gian gần đây chàng thấy ác cảm với nước Anh. Nước Anh giống như một người giàu có, sau thảm họa bèn tô son điểm phấn cho nhà mình bằng cách tán gẫu với từng người riêng lẻ, hiển nhiên là với họ, chàng chỉ đang cố lấy lại thái độ tự trọng để chiếm lấy sức mạnh trước kia của mình.
Dickmang theo nhiều báo chí có sẵn ở sân bay: The Cenury, The Motion Picture, L’Illustration và Fliegende Blätter nhưng chàng tưởng tượng đi vào làng rồi bắt tay các nông phu còn vui hơn nhiều, chàng đã ngồi trong nhiều nhà thờ như trong nhà thờ của cha mình ở Buffalo, giữa những bộ quần áo hồ cứng, ắt hẳn là trang phục ngày Chủ nhật. Chàng đã lắng nghe sự uyên bác của các bài thuyết giảng trong ngôi nhà thờ vui tươi, và thêm một lần bối rối giữa việc đặt năm hay mười xen lên đĩa quyên cúng, vì cô gái ngồi ở hàng ghế sau chàng.
Anh chàng người Anh bỗng mượn chàng báo và trao đổi vài câu, còn Dick vui lòng cho mượn và nghĩ đến cuộc hành trình dài trước mắt. Trong bộ quần áo bằng hàng len lông dài của Úc giống sói đội lốt cừu, chàng ngẫm nghĩ đến niềm vui của cuộc đời, những người vùng Địa Trung Hải liêm khiết, đến lớp đất cũ đóng bánh trong các cây ôliu, thôn nữ gần Savona [151] với gương mặt mơn mởn và hồng hào như một cuốn kinh sách tô màu rực rỡ. Chàng sẽ ôm cô vào vòng tay và đưa cô qua biên giới...
... Nhưng chàng đã bỏ trốn cô ta và ép mình tới các hòn đảo của Hy Lạp, tới làn nước vẩn đục của các bến cảng xa lạ, cô gái bỡ ngỡ trên bờ biển, mặt trăng trong các ca khúc đang thịnh hành. Một phần tâm trí Dick tạo nên từ những vật kỷ niệm lòe loẹt của thời thơ ấu. Vẫn còn loanh quanh với Năm-và-Mười xen, chàng cố giữ cho nguồn cảm hứng trí tuệ ít đau đớn nhất.