CHƯƠNG 17
Tommy Barban là một người chuyên quyền, Tommy là một người hùng - Dick bất ngờ gặp anh ta ở quảng trường Marienplatz tại Mucnich, ở một trong các hiệu cà phê có nhiều con bạc gieo súc sắc trên chiếu. Không gian đầy các chính khách, và tiếng quật bài đen đét.
Tommy đang cười bên bàn, tiếng cười của anh ta hùng dũng:
– Um-bu-ha-ha! Um-bê-ha-ha! - Như thường lệ, Tommy uống ít, sự can đảm của anh ta là trò chơi và bè bạn lúc nào cũng hơi sợ anh ta. Gần đây, một bác sĩ phẫu thuật Warsaw đã cắt bỏ một phần tám bộ não của Tommy và khâu dưới tóc, nên người ốm yếu nhất trong hiệu cà phê cũng có thể giết anh ta chết tươi bằng một cú vụt cái khăn ăn thắt nút.
– Đây là hoàng thân Chillichef - một người Nga tả tơi, da dẻ xám ngoét trạc năm chục tuổi, - và ông McKibben, ông Hannan. - Hannan có mái tóc và cặp mắt đen, nhãn cầu sinh động, một người hay đùa cợt, anh ta nói ngay với Dick:
– Trước khi chúng ta bắt tay nhau, xin hãy cho biết anh muốn gì khi bỡn cợt bà cô của tôi?
– Kìa, tôi...
– Anh nghe tôi đã. Mà anh đang làm gì ở Munich vậy?
– Um-ba-ha-ha! - Tommy cười lớn.
– Anh không định chiếm các bà cô làm của riêng đấy chứ? Tại sao anh đùa bỡn họ?
Dick bật cười, và thế là anh ta thay đổi cách công kích:
– Giờ chúng ta không nói thêm về các bà cô nữa. Làm sao tôi biết anh không bịa ra toàn bộ sự việc đây? Ở đây, anh là một người hoàn toàn xa lạ, mới quen chưa đầy nửa giờ, và anh bịa đặt ra một câu chuyện về các bà cô của anh. Làm sao tôi biết anh đang che giấu về mình những gì kia chứ?
Tommy lại cười phá, rồi anh ta nói, đôn hậu nhưng kiên quyết:
– Đủ rồi, Carly. Ngồi xuống đi, Dick, anh khoẻ không? Nicole thế nào rồi?
Tommy không ưa thích bất cứ người nào quá nhiều hoặc cảm thấy sự hiện diện của họ đem lại nhiều xúc cảm, anh ta rất bình tĩnh cho cuộc chiến, như một vận động viên giỏi chơi phòng ngự dự khuyết trong mọi môn thể thao, thực sự nghỉ ngơi nhiều thời gian, trong khi kẻ kém cỏi hơn chỉ giả vờ nghỉ ngơi và ở trong tình trạng căng thẳng thần kinh liên tục.
Hannan không kìm được, đến bên chiếc dương cầm kế bên và trên mặt hiện rõ vẻ oán ghét bất cứ khi nào trông thấy Dick, anh ta chơi vài hợp âm, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm “các cô của anh”, và trong nhịp cuối cùng, “dù sao tôi không nói đến các bà cô nữa. Tôi nói là vô ích”.
– Ờ, anh khỏe không? - Tommy nhắc lại. - Trông anh không được... - Anh ta chật vật tìm lời, - không được hoạt bát, bảnh bao như trước, anh hiểu ý tôi rồi.
Nhận xét ấy dường như quá mạnh, giống như một trong những lời buộc tội là khí sắc Dick xanh xao mệt mỏi khiến Dick nổi cáu và suýt trả miếng bằng lời nhận xét bộ quần áo của Tommy và hoàng thân Chillichef vận thật khác thường, cắt may theo kiểu đủ kỳ quái để lang thang tản bộ ngày Chủ nhật.
– Tôi thấy anh đang quan tâm đến trang phục của chúng tôi, - hoàng thân nói. - Chúng tôi mới rời nước Nga.
– Những bộ này do thợ may của triều đình ở Ba Lan may cắt - Tommy nói. - Thực ra là thợ may riêng của Pilsudski [152] .
– Các vị đang đi du lịch? - Dick hỏi.
Họ cả cười, ông hoàng cười to quá mức trong lúc vỗ vào lưng Tommy.
– Phải, chúng tôi đang đi du lịch. Thế đấy, du lịch. Chúng tôi đi một vòng lớn khắp nước Nga. Trong cả nước.
Dick đợi một lời giải thích. McKibben giải thích vắn tắt bằng hai từ:
– Họ trốn.
– Các vị là tù nhân ở Nga ư?
– Đấy là tôi, - hoàng thân Chillichef giải thích, cặp mắt màu vàng xỉn của ông ta nhìn chằm chặp vào Dick. - Không phải là tù nhân nhưng đang trốn tránh.
– Ông có gặp nhiều rắc rối khi đào thoát không?
– Một số thôi. Chúng tôi đã để lại ba xác Hồng quân ở biên giới. Tommy để lại hai cái... - Ông ta giơ hai ngón tay lên như một người Pháp, - còn tôi để lại một.
– Đấy là phần tôi không hiểu, - Mckibben nói. - Tại sao họ không cho các ông ra đi?
Hannan quay khỏi cây đàn và vừa nói vừa nháy mắt với những người kia:
– Mac tưởng người chịu ảnh hưởng chủ nghĩa Marx là người đã theo học tại trường St Mark [153] .
Đây là một câu chuyện trốn chạy truyền thống nhất, một nhà quý tộc che giấu một người hầu cũ suốt chín năm trời và làm việc trong một hiệu bánh mì của chính phủ, cô con gái mười chín tuổi ở Paris quen biết Tommy Barban... - Trong suốt câu chuyện, Dick quyết định nung dấu tích bằng giấy bồi của quá khứ, chắc chắn là không xứng đáng với sinh mạng của ba chàng trai. Vấn đề nảy sinh là Tommy và Chillichef có hoảng hốt hay không.
– Khi đó tôi lạnh cóng, - Tommy kể. - Tôi luôn sợ mỗi khi tôi lạnh.
McKibben đứng dậy.
– Tôi phải đi thôi. Sáng mai tôi sẽ đến Innsbruck bằng ôtô cùng vợ con và nữ gia sư.
– Ngày mai tôi cũng đến đó, - Dick nói.
– Ồ, thế ư? - McKibben kêu lên. - Tại sao anh không đi cùng chúng tôi? Xe Packard rộng, chỉ có tôi, vợ con tôi và cô gia sư thôi.
– Tôi không thể...
– Lẽ tất nhiên cô ta không hẳn là gia sư, - McKibben kết luận, nhìn Dick khá thống thiết. - Thực ra vợ tôi quen chị của vợ anh, Baby Warren.
Nhưng Dick không bị kéo vào bế tắc.
– Tôi đã hứa đi với hai người đàn ông.
– Ồ. - Mặt McKibben xịu xuống. - Vậy thì tạm biệt. - Anh ta tháo hai con chó sục thuần giống ở cái bàn gần đó và rời đi, Dick hình dung chiếc Parkard lèn chật cứng chạy rầm rập tới Innsbruck với cả nhà McKibbens, lủng củng hành lý, những con chó sủa ăng ẳng của họ và cô gia sư.
– Báo chí viết rằng họ biết người đã giết anh ta, - Tommy nói. - Nhưng em họ anh ấy không muốn bị đưa lên báo vì việc đó xảy ra ở một cửa hàng bán rượu lậu. Anh nghĩ gì về sự kiện đó?
– Đó hẳn vì tính tự cao của gia đình.
Hannen chơi một hợp âm to trên cây đàn, thu hút chàng chú ý.
– Tôi không tin ý kiến đầu tiên anh ta đưa ra, - anh ta nói. - Trừ phi đó là những người Châu Âu, còn một tá người Mỹ mới có thể làm được những việc North đã làm.
Đây là dấu hiệu đầu tiên cho Dick biết họ đang nói về Abe North.
– Điều khác biệt duy nhất, Abe là người hành động đầu tiên, - Tommy nói.
– Tôi không nhất trí, - Hannan khăng khăng. - Abe nổi tiếng là một nhạc công tài giỏi và anh ta uống rượu nhiều đến nỗi bạn bè phải thanh minh cho anh ta bằng đủ mọi cách...
– Có chuyện gì với Abe North thế? Anh ấy bị sao vậy? Anh ấy gặp hoàn cảnh bế tắc sao?
– Anh không đọc tờ Herald sáng nay à?
– Không.
– Abe chết rồi. Anh ấy bị đánh đến chết trong một cửa hàng bán rượu lậu ở New York. Anh ấy cố lết về nhà, tới câu lạc bộ Racquet thì chết...
– Abe North ư?
– Phải, chắc chắn rồi, người ta...
– Abe North? - Dick đứng lên. - Anh có chắc là anh ấy chết không?
Hannan quay ngoắt sang McKibben:
– Không phải anh ta lết tới câu lạc bộ Racquet, mà là câu lạc bộ Harvard.
– Báo chí viết thế mà, - McKibben một mực cãi.
– Chắc hẳn có sự nhầm lẫn. Tôi hoàn toàn chắc chắn.
– Bị đánh đến chết trong một cửa hàng bán rượu lậu.
– Nhưng tôi tình cờ quen biết hầu hết các thành viên của câu lạc bộ Racquet, - Hannan nói. - Nó phải là câu lạc bộ Harvard.
Dick đứng dậy, Tommy cũng thế, hoàng thân Chillichef bắt đầu nghiên cứu sơ sơ, có lẽ là những cơ hội từng thoát khỏi nước Nga, một nghiên cứu ông ta làm lâu đến mức có thể từ bỏ ngay lập tức, và nhập bọn với họ để ra về.
– Abe North đã bị đánh đến chết.
Trên đường về khách sạn, một chặng đường mà Dick hầu như không nhận thức nổi, Tommy nói:
– Chúng tôi đang đợi người thợ may xong mấy bộ complê để chúng tôi có thể tới Paris. Tôi sẽ làm nghề môi giới chứng khoán, người ta sẽ không nhận tôi nếu tôi xuất hiện với bộ dạng như thế này. Mọi người ở nước anh ai cũng kiếm tiền triệu. Ngày mai anh ra đi thật sao? Thậm chí, chúng tôi còn chưa kịp ăn tối với anh. Hình như hoàng thân có một bà cô già ở Munich. Anh ta gọi điện, nhưng bà lão đã chết năm năm nay và chúng tôi sắp ăn tối với hai cô con gái bà ta.
Hoàng thân gật đầu.
– Tôi có thể sắp xếp cho bác sĩ per.
– Không, không cần đâu, - Dick vội nói.
Dick đang ngủ say thì tỉnh giấc vì một cuộc diễu hành chậm rãi, thê lương qua cửa sổ. Một hàng dài những người đàn ông vận quân phục, đội mũ sắt quen thuộc năm 1914, những người đàn ông mập mạp mặc áo choàng dài tới gối và đội mũ lụa, những thị dân, những nhà quý tộc, những người miền xuôi. Đây là một hội cựu chiến binh đến đặt vòng hoa lên mộ những người đã khuất. Hàng người đi chầm chậm, có phần nghênh ngang vì sự uy nghi đã mất, vì nỗ lực trong quá khứ, vì một nỗi buồn đã lãng quên. Những bộ mặt chỉ có vẻ buồn bã trang trọng, nhưng phổi Dick muốn vỡ tung vì một thoáng thương tiếc cho cái chết của Abe và cho tuổi trẻ của chàng mười năm trước.