← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Baby Warren nằm trên giường đến một giờ, đọc một trong những truyện ngắn buồn tẻ kỳ lạ của Marion Crawford [176] , rồi cô đến bên cửa sổ và nhìn xuống đường phố. Bên kia khách sạn có hai cảnh sát Ý, lố bịch trong áo choàng không tay và những cái mũ sặc sỡ, vung vẩy từ bên này sang bên kia, ngắm họ làm cô nghĩ đến viên sĩ quan cận vệ đã nhìn cô chằm chặp, mãnh liệt đến thế trong bữa trưa. Anh ta kiêu ngạo vì là người cao trong một chủng tộc thấp, và chẳng có nghĩa vụ tiết kiệm chiều cao của mình. Nếu anh ta đến chỗ cô và hỏi: “Chúng ta cùng đi dạo nhé, cô và tôi?”, cô sẽ trả lời: “Sao lại không nhỉ?”, ít nhất cho đến bây giờ, cô vẫn bị tách rời vì môi trường xa lạ.

Ý nghĩ của Baby từ chàng vệ binh đến hai viên cảnh sát, đến Dick, cô về giường và tắt đèn.

Sắp bốn giờ, Baby bị tiếng gõ cửa thô bạo đánh thức.

– Chuyện gì thế?

– Gác cửa đây, thưa cô.

Baby mặc áo khoác và đối diện với anh ta, vẫn ngái ngủ.

– Bạn cô tên là Deever gặp rắc rối. Ông ấy rắc rối với cảnh sát, và họ bắt giam. Ông ấy cử một tài xế taxi đến nói rằng ông ta hứa cho hai trăm lire. - Người gác cửa thận trọng dừng lại xem có được ưng thuận. - Người tài xế nói ông Deever đang gặp rắc rối to. Ông ấy đánh cảnh sát và bị thương rất nặng.

– Tôi sẽ xuống ngay.

Baby mặc quần áo, tim đập thình thịch lo lắng và mười phút sau đã ra khỏi thang máy vào hành lang tối tăm. Người tài xế mang tin nhắn đã đi rồi, người gác cửa ra hiệu cho tài xế khác và bảo anh ta địa chỉ nhà giam. Lúc họ ra đi, màn đêm bên ngoài đã tan và mỏng, Baby vừa tỉnh giấc, hơi rúm người vì sự cân bằng bất ổn giữa đêm và ngày. Cô ta bắt đầu chạy đua với ban ngày, thỉnh thoảng trên các đại lộ rộng rãi, cô đuổi sát nhưng chưa bao giờ cái thích đáng nhất bị đẩy lên, tạm ngừng lại trong giây lát, những luồng gió mạnh nóng lòng thổi khắp đó đây, ánh sáng bắt đầu lan chậm rãi thêm lần nữa. Chiếc xe chạy qua một đài phun nước bắn tung tóe, ầm ầm trong cái bóng to tướng, rẽ vào một con đường trồng cây hai bên, quanh co đến mức các tòa nhà như vênh và căng theo nó, xóc nảy lên và kêu lách cách trên đá sỏi, rồi giật mạnh, dừng lại ở chỗ có hai chòi gác sáng trưng, nổi bật trên bức tường màu xanh ẩm ướt. Từ trong bóng tối màu tím của cái cổng tò vò bỗng vọng đến giọng Dick, đang kêu thét và la lối.

– Có người Anh nào ở đây không? Có người Mỹ nào ở đây không? Có người Anh nào ở đây không? Có ai... ôi, lạy Chúa! Chúng mày là một lũ Ý bẩn thỉu!

Tiếng chàng tắt ngấm và Baby nghe thấy một tiếng đập nặng nề lên sàn. Rồi giọng nói lại cất lên:

– Có người Mỹ nào ở đây không? Có người Anh nào ở đây không?

Cô chạy qua cổng vòm vào sân theo tiếng nói, lúng túng xoay tròn một lát rồi xác định được những tiếng la hét vọng ra từ một phòng giam. Hai cảnh sát đứng dậy, nhưng Baby lao qua họ tới cửa xà lim.

– Dick! - Cô gọi to. - Có chuyện gì thế?

– Họ móc mắt tôi, - chàng kêu. - Họ còng tay tôi rồi đánh tôi, đồ khốn... ốn...

Baby bước tới chỗ hai viên cảnh sát.

– Các người đã làm gì cậu ấy? - Cô nói khẽ nhưng dữ dội đến mức họ chùn lại trước sự giận dữ dồn nén của cô.

– Tôi không nói tiếng Anh. [177]

Baby chửi họ bằng tiếng Pháp, cơn thịnh nộ hung dữ, liều lĩnh của cô đầy ắp căn phòng, bao bọc lấy họ cho đến khi họ co rúm lại và luồn lách tránh khỏi trách nhiệm mà cô đổ cho họ.

– Làm gì! Làm gì đi chứ!

– Chúng tôi không thể làm gì cho đến khi được lệnh.

– Tốt. Tốt!

Một lần nữa, Baby lại để cơn giận thiêu cháy bọn chúng, cho đến khi chúng toát mồ hôi vừa xin lỗi vì bất lực, vừa nhìn nhau với cảm giác sẽ có sự, sau mọi sai lầm khủng khiếp này. Baby đến bên cửa xà lim, dựa vào đó, gần như vuốt ve nó, như có thể làm Dick cảm thấy sự có mặt và sức mạnh của cô, rồi kêu to:

– Tôi sẽ đến tòa đại sứ, rồi sẽ trở lại. - Ném cái liếc nhìn cuối cùng, đe dọa vô bờ bến lến viên cảnh sát, cô chạy đi.

Baby bảo lái đến tòa đại sứ Mỹ, thanh toán cho tài xế theo ý anh ta đòi. Trời vẫn tối khi cô chạy lên các bậc và ấn chuông. Cô ấn ba lần, viên gác cửa người Anh ngái ngủ mới mở cửa cho cô.

– Tôi muốn gặp ai đó, - cô nói. - Bất cứ ai, nhưng ngay bây giờ.

– Chưa ai thức giấc, thưa bà. Chúng tôi không mở cửa cho đến chín giờ.

Cô nôn nóng xua thời khắc đi.

– Tôi không thể đợi được. Người ta đã móc mắt một người, là em rể tôi, và họ không cho cậu ta ra khỏi nhà giam. Tôi phải nói chuyện với ai đó, ông không thấy sao? Ông điên à? Hay là đồ ngốc, ông đứng đó với cái vẻ kia trên mặt?

– Tôi không thể làm gì, thưa bà.

– Ông phải đánh thức ai đó chứ! - Cô nắm lấy vai ông ta và lắc dữ dội. - Đây là vấn đề sống còn. Nếu ông không đánh thức ai đó, một việc khủng khiếp sẽ xảy ra với ông...

– Xin bà vui lòng bỏ tay ra khỏi tôi.

Từ bên trên và đằng sau người gác cửa, một giọng nói quý phái mệt mỏi cất lên.

– Có chuyện gì thế?

Người gác cửa nhẹ người, trả lời.

– Thưa ngài, có một bà, bà ấy đang lắc tôi. - Ông ta lùi lại để nói và Baby lao thẳng vào hành lang. Trên đầu cầu thang, vừa tỉnh giấc và quấn chiếc áo choàng Ba Tư trắng muốt thêu, một người đàn ông đang đứng. Mặt ông ta tàn ác và hồng hào phi tự nhiên, mạnh mẽ tuy thiếu sinh khí, và trên miệng buộc chặt một thứ như cái bịt miệng. Khi nhìn thấy Baby, ông ta vội lùi đầu vào trong bóng tối.

– Có chuyện gì thế? - Ông ta nhắc lại.

Baby vừa lo lắng thuật lại với ông ta, vừa tiến tới rìa cầu thang. Trong lúc nói, cô nhận ra cái bịt miệng thực ra là băng ria mép và mặt người đàn ông thoa kem lạnh màu hồng, nhưng sự việc khéo ăn khớp với cơn ác mộng. Việc phải làm, là ông tới nhà giam cùng cô ngay lập tức, giải phóng cho Dick, cô kêu lên nhiệt tình.

– Đây là một sự việc tồi tệ, - ông ta nói.

– Vâng, - cô đồng ý một cách hòa dịu. - Vậy thế nào ạ?

– Đây là việc chống lại cảnh sát. - Một vẻ lăng mạ cá nhân len vào giọng nói ông ta. - Tôi e rằng chẳng thể làm gì cho đến chín giờ.

– Cho đến chín giờ, - Baby kinh hãi nhắc lại. - Nhưng nhất định là ông có thể làm gì chứ! Ông có thể đến nhà giam cùng tôi và theo dõi để họ không đánh đập cậu ấy thêm nữa.

– Chúng tôi không được phép làm bất cứ việc gì như thế. Lãnh sự sẽ giải quyết những việc như thế này. Tòa Lãnh sự sẽ mở cửa lúc chín giờ.

Bộ mặt ông ta kiềm chế đến dửng dưng nhờ cái dây buộc làm Baby tức điên lên.

– Tôi không thể đợi đến chín giờ. Em rể tôi nói người ta đã móc một mắt cậu ấy, cậu ấy bị thương nặng! Tôi phải gặp được nó. Tôi phải tìm ra một bác sĩ. - Cô không kiềm chế nổi và bắt đầu khóc tức tưởi lúc nói, vì cô biết ông ta sẽ phản ứng với sự giận dữ của cô hơn là lời nói. - Ông phải làm gì đi chứ. Bảo vệ công dân Mỹ có chuyện phiền toái là việc của ông mà.

Nhưng ông ta đã như ở tận đâu đâu và quá cứng nhắc với cô. Lắc đầu nhẫn nại vì cô không hiểu vị trí của ông, ông ta kéo cái áo choàng Ba Tư sát hơn vào mình và bước xuống và bậc thang.

– Ghi địa chỉ tòa lãnh sự cho bà đây, - ông ta bảo người gác cửa, - tìm địa chỉ và số điện thoại của bác sĩ Colazzo, ghi vào. - Ông ta quay sang Baby với vẻ mặt của Chúa Cứu thế bực mình. - Thưa bà, ngoại giao đoàn đại diện cho Chính phủ Hoa Kỳ với Chính phủ Italy. Em rể bà phạm luật ở đất nước này và bị bắt giam, cũng như một người Italy có thể bị bắt giam ở New York. Những người duy nhất có thể thả em bà ra là tòa án Italy và nếu em rể bà là một trường hợp, bà có thể tìm sự giúp đỡ và lời khuyên của Lãnh sự, có trách nhiệm bảo vệ quyền lợi của công dân Mỹ. Lãnh sự không mở cửa cho đến chín giờ. Cho dù đó là em trai tôi, tôi cũng không thể làm gì được...

– Ông có thể gọi điện cho lãnh sự được không? - Baby ngắt lời.

– Chúng tôi không thể quấy rầy Lãnh sự. Khi lãnh sự tới lúc chín giờ...

– Ông có thể cho tôi địa chỉ nhà riêng của ông ấy không?

Ngừng một chút, người đàn ông lắc đầu. Ông ta cầm bức giác thư từ người gác cửa và đưa nó cho cô.

– Giờ tôi xin bà tha lỗi.

Ông ta khéo léo đưa cô tới cửa: ngay lập tức bình minh tím ngắt rơi thẳng lên cái mặt nạ màu hồng và lên cái túi lanh đỡ ria của ông ta, rồi Baby đứng trên các bậc thềm một mình. Cô đã ở trong tòa đại sứ khoảng mươi phút.

Quảng trường đối diện vắng ngắt, ngoài một ông già đang nhặt các mẩu thuốc lá bằng cây gậy nhọn đầu. Baby bắt ngay taxi và tới Lãnh sự quán nhưng chưa có ai, ngoài một nhóm ba phụ nữ nghèo khổ đang lau chùi cầu thang. Cô không thể làm họ hiểu rằng cô muốn biết địa chỉ nhà riêng của Lãnh sự, bất chợt cô thấy lo lắng vô cùng và chạy ào ra, bảo tài xế taxi đưa cô tới nhà giam. Anh ta không biết nó ở đâu, nhưng bằng cách dùng các từ đi thẳng, rẽ trái và rẽ phải [178] , cô khéo léo dẫn anh ta đến nơi gần đúng, cô xuống xe và nghiên cứu cẩn thận mê cung các con đường trồng cây hai bên quen thuộc. Nhưng các tòa nhà và mọi con đường đều giống nhau. Cô trông thấy Công ty American Express nổi lên khỏi một con đường và tim cô lặng đi vì từ “American” trên tấm biển. Có một ngọn đèn ở cửa sổ, cô vội vã băng qua quảng trường và kiểm tra cánh cửa nhưng cửa đã khóa, bên trong đồng hồ điểm bảy tiếng. Rồi cô nghĩ đến Collis Clay.

Cô nhớ tên khách sạn của anh ta, một biệt thự ngột ngạt, bao bọc trong nhung lông màu đỏ, đối diện với Excelsior. Người phụ nữ trực không sẵn lòng giúp cô, bà ta không có quyền làm phiền ông Clay, và từ chối để Baby lên phòng anh ta một mình. Cuối cùng, bà ta tin đây không phải chuyện tình tang gì và đi cùng Baby.

Collis nằm trần truồng trên giường. Anh ta say và khi thức giấc, mất một lúc mới nhận ra mình trần truồng. Anh ta vội sửa chữa tình thế, quá ư nhún nhường. Vơ quần áo vào buồng tắm, Collis vừa mặc vội vàng vừa lẩm bẩm “Lạ thật. Chắc cô ấy đã nhìn thấy mình”. Sau vài cú điện thoại, anh ta và Baby tìm ra nhà giam và tới đó.

Cửa xà lim mở và Dick sụp trên ghế trong phòng giam. Viên cảnh sát đã lau rửa máu trên mặt chàng, chải tóc và đội mũ lên đầu chàng. Baby đứng ở ngưỡng cửa, run rẩy.

– Cậu Clay sẽ ở lại với cậu, - cô ta nói. - Tôi muốn đến gặp Lãnh sự và kiếm một bác sĩ.

– Tốt quá.

– Giữ trật tự nhé.

– Được.

– Tôi sẽ trở lại.

Cô đến tòa Lãnh sự. Lúc này là tám giờ, và cô được phép ngồi trong phòng chờ. Gần chín giờ, lãnh sự bước vào và Baby kích động vì bất lực và kiệt sức, nhắc lại câu chuyện. Viên lãnh sự bối rối. Ông ta cảnh cáo cô dính dáng tới những cuộc ẩu đả ở các thành phố xa lạ, nhưng chủ yếu là muốn cô đợi ở bên ngoài, cô thất vọng đọc trong cặp mắt già cả của ông ta rằng ông muốn dính líu vào thảm họa này càng ít càng tốt. Đợi ông ta hành động, cô trải qua nhiều phút bên điện thoại gọi bác sĩ đến chỗ Dick. Trong phòng chờ có nhiều người khác nữa và vài người đã được gọi vào văn phòng lãnh sự. Sau nửa giờ, cô mới chọn đúng lúc một người đi ra và chạy ào qua viên thư ký vào phòng.

– Thật quá đáng! Một người Mỹ bị đánh sắp chết và bị ném vào tù, mà ông không hề có biện pháp giúp đỡ.

– Đợi một phút, bà...

– Tôi đợi đủ lâu rồi. Ông đến ngay nhà giam và đưa cậu ấy ra!

– Bà...

– Chúng tôi là người có vị thế đáng kể ở Mỹ... - Miệng cô đanh lại lúc nói tiếp. - Nếu đây không phải là một vụ bê bối, chúng tôi có thể... tôi sẽ thấy sự thờ ơ của ông với việc này được đưa lên báo chí đích đáng. Nếu em rể tôi là công dân Anh, cậu ấy đã được thả từ bốn tiếng trước, nhưng ông chỉ lo cảnh sát nghĩ gì hơn là việc ông ở đây làm gì.

– Bà...

– Ông hãy đội mũ và đi cùng tôi ngay bây giờ.

Nhắc đến cái mũ khiến viên Lãnh sự lo lắng, ông ta vội vã lau kính và thu dọn giấy tờ. Điều này chứng tỏ không có lợi tí nào: Người phụ nữ Mỹ kích động này đã áp đảo ông. Ông ta rung chuông gọi phó lãnh sự - Baby đã thắng.

Dick ngồi trong nắng dọi vào qua cửa sổ phòng giam. Collis và hai cảnh sát ở cùng chàng, họ đợi diễn biến của sự việc. Dick có thể nhìn thấy đám cảnh sát qua tầm nhìn đã thu hẹp của một mắt, họ là những nông dân Tuscan, môi trên ngắn, và chàng thấy khó mà liên tưởng họ với sự hung ác tối qua. Chàng nhờ một người đem cho cốc bia.

Bia làm chàng tỉnh táo và trong giây lát, mọi tình tiết sáng rõ dưới ánh sáng hài hước mỉa mai. Collis tưởng cô gái người Anh đã gây ra tai họa, nhưng Dick chắc chắn rằng cô ta đã biến mất từ lâu trước khi xảy ra sự việc. Collis còn mải nghĩ đến việc cô Warren tìm thấy mình trần truồng trên giường.

Cơn thịnh nộ của Dick tạm lui và chàng cảm thấy mình không chịu trách nhiệm hình sự gì. Việc xảy ra với chàng khủng khiếp đến mức không thể thờ ơ, trừ khi chàng bị bóp cổ đến chết, đây là việc không chắc xảy ra và chàng tuyệt vọng. Từ nay trở đi chàng sẽ là người khác hẳn, tình trạng đau đớn khiến chàng có những cảm giác kỳ dị về bản thân mới mẻ của mình. Vấn đề là hành động của chúa, không dành riêng cho ai. Không một người Aryan trưởng thành nào lợi dụng sự sỉ nhục, khi anh ta bỏ qua, nó trở thành một phần trong đời, anh ta đồng cảm với thứ đã nhục mạ mình, một kết cục không thể trong trường hợp này.

Khi Collis nói đến báo thù, Dick lắc đầu và im lặng. Một trung úy cảnh sát bận rộn, bóng láng, đầy sức sống vào phòng, ba người đàn ông và các lính gác đứng nghiêm. Anh ta chộp chai bia rỗng và chĩa thẳng luồng quở trách vào người của mình. Anh ta tràn đầy một tinh thần mới mẻ, và việc đầu tiên là đưa chai bia ra khỏi phòng giam. Dick nhìn Collis và cười to.

Phó lãnh sự là một thanh niên kích động tên là Swanson tới, và họ cùng đến tòa án. Collis và Swanson mỗi người một bên Dick, hai cảnh sát theo sát đằng sau. Đó là một buổi sáng vàng vọt, mù sương, các quảng trường và đường phố đông đúc, Dick kéo mũ sụp xuống trán, đi nhanh và đều bước, cho đến khi một cảnh sát chân ngắn chạy lên và phản đối. Swanson dàn xếp sự việc.

– Tôi đã làm anh bẽ mặt sao? – Dick hỏi, vui vẻ.

– Anh có khả năng bị những người Ý đánh đến chết, - Swanson đáp, ngượng ngùng. - Lần này chắc họ sẽ thả anh, nhưng nếu anh là người Ý, anh sẽ bị tù hai tháng đấy. Mà có thể hơn thế ấy chứ!

– Anh đã ở tù bao giờ chưa?

Swanson bật cười.

– Tôi thích anh ta, - Dick thông báo với Clay. - Anh ta là một thanh niên dễ thương và biết cho người khác lời khuyên tuyệt vời, nhưng tôi đánh cược bản thân anh ta đã từng ở tù. Chắc là có lần bị nhốt vài tuần.

Swanson cười phá.

– Ý tôi muốn nói là anh phải thận trọng. Anh không biết những người này như thế nào đâu.

– Ồ, tôi biết chứ, - Dick bùng lên, cáu kỉnh. - Họ là những kẻ hôi thối khốn kiếp. - Chàng quay ngoắt sang đám cảnh sát. - Đúng thế không?

– Tôi chia tay ông ở đây, - Swanson nói nhanh. - Tôi đã bảo chị vợ của anh là luật sư của chúng tôi sẽ gặp anh ở tầng trên phòng xử. Anh phải thận trọng đấy.

– Tạm biệt. - Dick lễ phép bắt tay. - Cảm ơn anh rất nhiều. Tôi cảm thấy anh có một tương lai...

Mỉm cười lần nữa, Swanson vội bỏ đi, tiếp tục giữ vẻ trịnh trọng, không tán thành.

Họ vào một cái sân trong, bốn phía là những cầu thang ngoài dẫn lên các phòng tầng trên. Lúc họ băng qua, tiếng rên rỉ, tiếng huýt sáo, ê ê nổ tung từ những người đang thơ thẩn trong sân, các giọng nói đầy giận dữ và khinh bỉ. Dick nhìn quanh chằm chặp.

– Gì thế? - Chàng hỏi, kinh hãi.

Một trong các cảnh sát nói với đám đông và các âm thanh tắt lặng.

Họ vào phòng xử án. Một luật sư Ý ăn vận xoàng xĩnh từ tòa Lãnh sự trình bày đầy đủ chi tiết với chánh án trong lúc Dick và Collis đợi ở một bên. Một người nào đó biết tiếng Anh quay khỏi cửa sổ và giải thích với đám đông trong sân lúc họ đi qua. Một người Frascati [179] đã hãm hiếp và giết chết một bé gái năm tuổi cũng bị xử sáng hôm ấy, nên đám đông tưởng nhầm là Dick.

Vài phút sau, luật sư bảo Dick được tự do, tòa án cho rằng chàng bị trừng phạt thế là đủ.

– Đủ ư! - Dick kêu lên. - Trừng phạt vì tội gì?

– Đi thôi, - Collis nói. - Bây giờ anh không thể làm gì được đâu.

– Nhưng tôi đã làm gì, ngoài việc đánh nhau với các tài xế taxi?

– Họ khẳng định anh tấn công một thám tử, hình như anh sắp bắt tay và đánh anh ta...

– Không đúng! Tôi bảo là sẽ đánh anh ta... tôi không biết anh ta là thám tử.

– Tốt hơn hết là anh đi đi, - viên luật sư giục.

– Đi thôi. - Collis nắm cánh tay chàng và họ xuống các bậc.

– Tôi muốn phát biểu, - Dick gào lên. - Tôi muốn giải thích với những người này tôi đã cưỡng hiếp một bé gái lên năm ra sao. Có lẽ tôi đã...

– Đi thôi.

Baby đang đợi cùng một bác sĩ trong ôtô. Dick không muốn gặp cô và thấy ghét vị bác sĩ, người có cung cách nghiêm khắc, một nhà đạo đức Latinh, coi chàng là một trong những loại người châu Âu ti tiện nhất. Dick tóm tắt về tai họa của mình, nhưng không người nào nói nhiều. Trong phòng chàng ở Quirinal, bác sĩ rửa sạch máu và mồ hôi nhờn như dầu, xếp lại mũi, các xương sườn và ngón tay bị gãy, khử trùng các vết thương nhỏ hơn và đặt miếng gạc đầy hứa hẹn lên một mắt chàng. Dick xin một chút morphine, vì chàng vẫn rất tỉnh táo và đầy lo lắng. Với chút morphine, chàng ngủ thiếp đi, bác sĩ và Collis ra về, còn Baby đợi cùng chàng, cho đến khi một phụ nữ từ nhà thương của Anh tới. Một đêm thật vất vả, nhưng Baby thỏa mãn vì cảm giác rằng dù thành tích trước kia của Dick có là gì đi nữa, hiện giờ họ đã vượt chàng về mặt đạo đức, miễn là chàng chứng tỏ còn hữu ích về mặt nào đó.