← Quay lại trang sách

QUYỂN BA CHƯƠNG 1

Kaethe Gregorovious bắt kịp chồng trên đường về biệt thự của họ.

– Nicole sao rồi? - Cô hỏi dịu dàng, nhưng vừa nói vừa thở, chứng tỏ cô đã giữ câu hỏi này trong đầu suốt lúc chạy.

Franz nhìn vợ, ngạc nhiên.

– Nicole không ốm. Sao em lại hỏi thế, em yêu?

– Anh thăm khám cho cô ấy nhiều thế, em tưởng cô ấy phải ốm chứ.

– Chúng ta sẽ nói chuyện này trong nhà.

Kaethe ngoan ngoãn đồng ý. Phòng làm việc của Franz ở tầng trên tòa nhà hành chính, bọn trẻ và cô gia sư đang trong phòng khách, họ đi lên phòng ngủ.

– Em xin lỗi, Franz, - Kaethe nói trước chồng. - Em xin lỗi, em không có quyền nói chuyện này. Em biết trách nhiệm của mình và em tự hào vì chúng. Nhưng giữa em và Nicole đã nảy sinh tình cảm xấu.

– Chim thì cứ vui lòng ở yên trong tổ, - Franz gầm lên. Thấy giọng nói không hợp với tình cảm, anh ta nhắc lại mệnh lệnh trong không gian và tính toán đến nhịp điệu y như ông thầy già của mình, tiến sĩ Dohmler, để có ý nghĩa trong những lời vô vị, sáo mòn nhất. - Chim - thì - cứ - vui – lòng - ở - yên - trong - tổ!

– Em hỏi. Anh thấy đấy, em không hề thiếu lịch sự với Nicole.

– Anh thấy em thiếu lương tri. Nicole một nửa là bệnh nhân, cô ấy có thể là bệnh nhân suốt đời. Anh có trách nhiệm khi Dick vắng mặt. - Franz ngập ngừng, đôi khi như một kiểu nghịch ngầm, anh ta cố giấu Kaethe các tin tức. - Sáng nay có một bức điện từ Rome. Dick bị cúm và ngày mai bắt đầu về nhà.

Nhẹ người, Kaethe đeo đuổi ý nghĩ của mình, giọng đỡ cá nhân hơn.

– Em nghĩ Nicole không ốm đau như mọi người tưởng, cô ấy chỉ ấp ủ chứng bệnh của mình như một công cụ của sức mạnh. Cô ấy nên sống như trong phim, như Norma Talmadge [180] của anh chẳng hạn, phụ nữ Mỹ ai chẳng thích thế.

– Em ghen với Norma Talmadge trong phim ư?

– Em không thích người Mỹ. Họ ích kỷ, ích kỷ lắm!

– Em có thích Dick không?

– Em mến anh ấy, - cô thừa nhận. - Anh ấy khác hẳn, biết nghĩ đến người khác.

... Norma Talmađge cũng thế, Franz tự nhủ. Ngoài sắc đẹp, Norma Talmadge ắt phải là một phụ nữ tinh tế, quý phái.

Người ta phải ép cô ta đóng những vai ngu ngốc, Norma Talmadge phải là một phụ nữ mà có đặc ân lắm mới được quen biết.

Kaethe đã quên bẵng Norma Talmadge, cái bóng sinh động đã làm cô phiền muộn cay đắng vào đêm họ lái xe từ rạp chiếu bóng ở Zurich về nhà.

– Dick cưới Nicole vì tiền của cô ấy, - Kaethe nói. - Đấy là nhược điểm, một đêm kia anh ấy đã ám chỉ về mình như thế.

– Em là người ác tâm.

– Lẽ ra em không nên nói chuyện đó, - cô tháo lui. - Tất cả chúng ta phải sống như những con chim, như anh nói. Nhưng thật khó khăn khi Nicole hành động như... khi Nicole hơi thu mình lại, như thể cô ấy đang nín thở... dường như em đã ngửi thấy mùi xấu xa!

Kaethe đã động chạm đến một sự thật quan trọng. Cô tự làm phần lớn công việc, và vốn tính căn cơ, cô mua rất ít quần áo. Một cô bán hàng người Mỹ mỗi tối giặt là hai bộ đồ lót, sẽ để ý đến dấu vết mồ hôi hôm qua trên người Kaethe, ít nặng mùi hơn amôniac, nhắc nhớ đến công việc nặng nhọc vô tận và sự thối rữa. Với Franz, cái mùi mơ hồ, đậm đặc trên tóc Kaethe là tự nhiên, và anh ta bỏ qua, nhưng với Nicole, sinh ra đã ghét mùi các ngón tay của bảo mẫu mặc quần áo cho mình, thì đây là thứ chướng mắt phải cam chịu.

– Còn bọn trẻ nữa, - Kaethe nói tiếp. - Cô ấy không thích chúng chơi với các con chúng ta... - nhưng Franz nghe đã đủ.

– Giữ mồm giữ miệng đấy, trò chuyện kiểu này có thể tổn hại đến anh về mặt nghề nghiệp, vì bọn anh nợ tiền Nicole bệnh viện này. Chúng ta ăn trưa thôi.

Kaethe nhận ra cơn bột phát của mình là khờ dại, nhưng nhận xét cuối cùng của Franz nhắc cô rằng những người Mỹ kia có tiền, và một tuần sau, cô diễn đạt sự không ưa Nicole bằng những lời mới mẻ.

Dịp đó là bữa tối họ mời nhà per nhân Dick trở về. Họ vừa ngừng bước trên đường mòn cô đóng cửa và nói với Franz:

– Anh có trông thấy quanh mắt Dick không? Anh ấy bị trong một cuộc truy hoan!

– Từ tốn nào, - Franz yêu cầu. - Dick đã kể với anh ngay khi vừa về đến nhà. Anh ấy chơi quyền Anh trên chuyến tàu xuyên Đại Tây Dương. Các hành khách Mỹ rất hay chơi quyền Anh trên các chuyến tàu xuyên Đại Tây Dương.

– Em có tin được không? - Kaethe chế nhạo. - Anh ta bị thương, một cánh tay không cử động nổi và có một vết sẹo chưa lành trên thái dương. Anh có thể thấy chỗ tóc bị cắt trụi.

Franz không chú ý đến các chi tiết đó.

– Nhưng gì nhỉ? - Kaethe đòi hỏi. - Anh nghĩ cái đó có tốt cho bệnh viện không? Tối nay em ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, và vài lần khác kể từ khi Dick trở vể.

Cô hạ thấp giọng cho hợp với tính nghiêm trọng của điều sắp nói:

– Dick không còn là một người nghiêm túc nữa đâu.

Franz lúc lắc đôi vai lúc đi lên gác, cố gạt sự khẳng định của vợ. Trong phòng ngủ, anh quay sang Kaethe.

– Anh ấy chắc chắn là người đàn ông nghiêm túc và thông minh bậc nhất. Gần đây, Dick được coi là người ưu tú nhất trong tất cả những người có bằng cấp về bệnh thần kinh ở Zurich, là người tài giỏi nhất mà anh từng biết.

– Nhục thật!

– Đây là sự thật, không thừa nhận điều đó thật nhục. Anh nghĩ đến Dick khi có các ca nghiêm trọng. Các xuất bản phẩm của anh ấy vẫn là tiêu chuẩn trong ngành của anh, cứ đến bất cứ thư viện y khoa nào và hỏi mà xem. Phần lớn các sinh viên tưởng Dick là người Anh, họ không tin một người Mỹ lại có thể thấu đáo như thế. - Anh kêu ca về việc nhà, cầm bộ pyjamas dưới gối lên. - Anh không thể hiểu vì sao em nói chuyện kiểu này, Kaethe, anh tưởng em quý anh ấy.

– Nhục thật! - Kaethe nói. - Anh là người vững vàng, anh làm việc. Đây là cảnh của thỏ và rùa, và theo em thì cuộc đua của thỏ gần như đã xong.

– Suỵt! Suỵt!

– Vậy thì hay rồi. Đây là thực tế.

Anh xòe tay, đẩy mạnh vào không khí.

– Dừng lại!

Rốt cuộc, họ trao đổi quan điểm như những người cùng tham gia. Kaethe thầm công nhận đã quá khắt khe với Dick, người cô vẫn ngưỡng mộ và kính sợ, người thường khen ngợi và hiểu cô. Còn với Franz, một khi ý tưởng của Kaethe có thời gian thấm thía, anh chẳng bao giờ khác sau khi đã tin Dick là con người nghiêm túc. Khi thời gian qua đi, Franz tự thuyết phục mình rằng anh chẳng bao giờ nghĩ thế.