CHƯƠNG 2
Dick kể với Nicole, đã sàng lọc và cắt bỏ, về tai họa ở Rome, trong câu chuyện này, chàng là người nhân từ cứu một người bạn say rượu. Chàng có thể tin Baby sẽ giữ mồm giữ miệng, vì chàng miêu tả kết quả thảm khốc vượt quá sự thật với Nicole. Tuy vậy, tất cả những tình tiết này là một rào chắn thấp so với ảnh hưởng rơi rớt lại của đoạn quan trọng nhất với chàng.
Phản ứng lại, chàng coi mình thất bại nặng nề trong công việc, nên Franz đang cố thay liên minh với chàng, có thể không còn thấy có cơ sở nào để bắt đầu sự bất đồng. Không có tình bạn nào xứng với cái tên từng sụp đổ trong một giờ mà không đau đớn, nên Franz ngày càng tin rằng Dick đã hỏng về trí tuệ và tình cảm với tốc độ nhanh đến mức các chấn động làm anh ta khó chịu, đây là sự trái ngược mà trước kia được coi là ưu điểm trong quan hệ của họ. Vì thế, da năm ngoái dành để làm những đôi giày kém chất lượng.
Tháng Năm đến, Franz vẫn chưa tìm ra cơ hội chèn cái nêm đầu tiên. Một buổi trưa, Dick vào phòng làm việc, trắng bệch và mệt mỏi, chàng ngồi xuống và nói:
– Cô ấy đi rồi.
– Cô ấy chết rồi ư?
– Ngừng tim.
Dick ngồi mệt lử trong chiếc ghế gần cửa ra vào nhất. Chàng ở suốt ba đêm liền bên nữ họa sĩ giấu tên mà chàng đã đem lòng yêu, tự tay chia đều lượng adrenalin, thực sự rọi chiếu ánh sáng nhợt nhạt khi chàng có thể chìm vào bóng tối đằng trước.
Nửa thông cảm với tình cảm của Dick, Franz nhanh chóng đưa ra ý kiến:
– Đây là một ca giang mai thần kinh. Tôi không thấy khác so với mọi xét nghiệm giang mai chúng tôi đã làm. Dịch tủy sống...
– Thôi, đừng bận tâm, - Dick nói. - Lạy Chúa, đừng bận tâm nữa! Nếu cô ấy đủ quan tâm đến bí mật của mình để mang nó đi cùng cô ta, thì cứ để nó như thế.
– Tốt hơn hết là anh nghỉ một ngày.
– Đừng lo, tôi sẽ nghỉ.
Franz đã có cớ, ngước nhìn khỏi bức điện đang thảo gửi cho anh trai người nữ họa sĩ, anh hỏi gặng:
– Hay anh muốn đi du ngoạn một chuyến?
– Không phải lúc này.
– Ý tôi là nghỉ một chuyến. Có một ca ở Lausanne. Tôi đã gọi điện với Chilian suốt buổi sáng...
– Cô ấy thật can đảm, - Dick nói. - Mà bệnh tình hành hạ cô ấy lâu thế.
Franz lắc đầu thông cảm và Dick hiểu.
– Xin lỗi đã ngắt lời anh.
– Đây chỉ là một thay đổi... tình hình là cha có vấn đề với con trai. Người cha không muốn đưa con trai lên đây. Ông ấy muốn có người xuống đó.
– Chuyện gì vậy? Nghiện rượu ư? Hay đồng tính luyến ái? Khi anh nói Lausanne...
– Cái nào cũng có một chút.
– Tôi sẽ xuống đó. Bao nhiêu tiền trong ca này?
– Nhiều lắm. Ở lại chừng hai hoặc ba ngày, rồi đưa cậu trai lên đây nếu cần theo dõi. Trong bất cứ trường hợp nào anh cũng thoải mái về thời gian và phương pháp, kết hợp công việc với giải trí.
Sau hai tiếng ngủ trên tàu, Dick cảm thấy tươi tỉnh lại, phấn chấn, chàng đến gặp và nói chuyện với senor Pardo y Cuidad Real.
Những cuộc trò chuyện loại này có nhiều dạng. Thông thường, tình trạng của bệnh nhân chỉ là sự kích động của gia đình, tiêu biểu cho hiện tượng thú vị về tâm lý. Ca này không là ngoại lệ: Senor Pardo y Cuidad Real là một người Tây Ban Nha điển trai, màu xám sắt, dáng đi quý phái và đủ thứ phụ tùng của sự giàu có và quyền lực, giận dữ đi tới đi lui trong dãy phòng ở khách sạn Trois Mondes và kể chuyện về con trai, chẳng kiềm chế gì hơn một mụ đàn bà say rượu.
– Tôi đang ở đoạn cuối của phát hiện. Con trai tôi là thứ đồi bại. Nó hư hỏng ở Harrow, ở Kings College, Cambridge. Nó đồi bại không thể giải đoán. Hiện giờ, nó ngày càng say sưa be bét, và liên tiếp gây tai tiếng. Tôi đã cố làm mọi việc: thảo kế hoạch cùng một bác sĩ là bạn tôi, gửi họ đi một vòng Tây Ban Nha. Tối nào Francisco cũng tiêm một mũi thuốc kích thích tình dục, rồi cả hai cùng nhau đến một nhà thổ có tiếng, trong một tuần hình như có hiệu lực, nhưng kết quả lại chẳng có gì. Cuối cùng, tuần lễ vừa qua, trong chính căn phòng này, đúng hơn là trong buồng tắm kia - ông ta chỉ vào đó - tôi bắt Francisco cởi áo đến tận eo và quất nó bằng roi da...
Mệt lả vì xúc động, ông ta ngồi xuống và Dick nói:
– Thật ngốc nghếch chuyến đi Tây Ban Nha, vừa không hiệu quả vừa... - Chàng cố cưỡng lại sự vui vẻ bột phát, mà bất cứ bác sĩ y khoa có uy tín nào cũng nên phụ họa theo cuộc thử nghiệm tài tử như thế này! - Thưa Senor, tôi phải nói với ông rằng trong những ca như thế này, chúng tôi không hứa hẹn gì hết. Trong ca nghiện rượu, chúng tôi có thể hoàn thành với sự hợp tác thích đáng. Trước hết là phải gặp cậu ta, đủ để cậu ấy tin cậy, xem cậu ấy có hiểu thấu vấn đề hay không.
Cậu trai ngồi với chàng ở ngoài thềm, khoảng hai mươi tuổi, đẹp trai và lanh lợi.
– Tôi muốn biết quan điểm của cậu, - Dick nói. - Cậu có cảm thấy tình hình ngày càng xấu đi không? Cậu có muốn làm gì đó không?
– Tôi nghĩ là có, - Francisco đáp. - Tôi rất bất hạnh.
– Cậu cho là vì uống rượu hay vì một thứ không bình thường nào đó?
– Tôi nghĩ uống rượu là do người khác gây ra. - Cậu ta nghiêm túc được một lát, rồi đột ngột, sự khôi hài không kìm nổi bùng nổ, cậu ta cười phá lên và nói. - Thật vô vọng. Ở trường King, tôi nổi tiếng là Bà hoàng Chile. Chuyến đi ấy đến Tây Ban Nha... tất cả khiến tôi kinh tởm vì cảnh tượng của một người đàn bà.
Dick thình lình ngắt lời cậu ta.
– Nếu cậu vui trong tình trạng bẩn thỉu này, tôi không thể giúp gì cậu và chỉ phí thời gian của tôi.
– Không, chúng ta nói chuyện đã, tôi chán ghét phần lớn những người khác. - Trong cậu trai này có sự kiên cường nào đó, bị bóp méo thành sự kháng cự mãnh liệt với cha mình. Nhưng cậu ta có một vẻ gian giảo điển hình trong ánh mắt mà những người đồng tính luyến ái thường có khi thảo luận về chủ đề này.
– Đây là một việc lén lút, - Dick bảo cậu ta. - Cậu sẽ trải qua cả đời với nó, và hậu quả là cậu không còn thời gian và sinh lực cho bất cứ một hoạt động nào tử tế hay của xã hội. Nếu cậu muốn đối mặt với cuộc đời, cậu phải bắt đầu kiềm chế tính ham thích nhục dục của mình, và trước hết là, uống rượu sẽ gây ra...
Chàng nói một cách máy móc, những muốn bỏ ca này từ mươi phút trước. Họ trò chuyện thân mật thêm một giờ nữa về quê hương Chile của chàng trai và về những hoài bão của cậu ta. Dick gần như hiểu thấu được tính cách của Francisco, nhưng từ góc độ bệnh lý, chàng hiểu rằng sự quyến rũ này làm Francisco phạm nhiều tội lỗi, và với Dick, sự quyến rũ luôn tồn tại độc lập, dù là chuyện tán tỉnh chiều chuộng con người khốn khổ đã chết trong bệnh viện sáng nay hay thái độ can đảm để cậu thanh niên lạc loài này kể lại chuyện cũ tẻ ngắt. Dick cố mổ xẻ nó ra thành nhiều mảnh, đủ nhỏ để tích trữ, chàng hiểu rằng toàn bộ cuộc đời có thể khác biệt về chất lượng nhờ các mảnh nhỏ, và cũng cuộc đời đó ở độ tuổi bốn mươi hình như có khả năng quan sát chỉ bằng những mảnh nhỏ. Tình yêu của chàng với Nicole và Rosemary, tình bạn với Abe North, với Tommy Barban trong vạn vật đổ vỡ của đoạn cuối chiến tranh, trong những mối quan hệ ấy, các tính cách dường như quây chặt, gần gũi với chàng đến mức chàng trở nên có cá tính mạnh mẽ, hình như có một quy luật tất yếu là nắm lấy tất cả hoặc chẳng có gì, dường như phần còn lại của cuộc đời, chàng buộc phải mang theo bản ngã của những con người nhất định, sớm gặp và yêu ngay từ đầu, chỉ bổ sung thêm cũng như họ tự hoàn thiện mình. Có một yếu tố nào đó dính dáng đến sự lẻ loi - dễ được yêu, song khó yêu.
Lúc ngồi trên hiên với cậu Francisco trẻ trung, bóng ma của quá khứ lướt nhanh vào tâm trí chàng. Một người đàn ông cao ráo, khác thường đang cố tách khỏi khu vực có nhiều bụi cây, đến gần Dick và Francisco với quyết tâm mỏng manh. Trong giây lát chàng tưởng phần đáng tiếc của phong cảnh rung động khiến Dick không để ý đến ông ta, rồi Dick đứng dậy, bắt tay với vẻ lơ đãng và nghĩ: “Lạy Chúa tôi, mình đã khuấy động đến tổ chấy rồi!” và cố nhớ ra tên người đó.
– Bác sĩ per phải không?
– Vâng, vâng, anh Dumphry phải không ạ?
– Royal Dumphry đây. Tôi đã có vinh dự ăn tối trong khu vườn đẹp đẽ của anh chị.
– Vâng, tất nhiên rồi. - Cố giảm bớt nhiệt tình của Dumphry, Dick nói bâng quơ. - Đó là năm 1924 hay 1925 nhỉ...
Chàng vẫn đứng, nhưng Royal Dumphry rụt rè như mới gặp lần đầu, song không chịu lùi, anh ta nói với Francisco theo kiểu cợt nhả, thân tình, nhưng Francisco xấu hổ vì anh ta, nên hùa với Dick, cố xua anh ta đi.
– Bác sĩ per, có một điều tôi muốn nói với anh trước khi anh đi. Tôi không bao giờ quên tối hôm ấy trong vườn nhà anh, anh và chị nhà dễ thương biết chừng nào. Với tôi, đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất trong đời, một trong những hồi ức vui vẻ nhất. Tôi luôn nghĩ đến nó như một cuộc tụ tập của những người văn minh nhất tôi từng gặp.
Dick lùi dần về phía cánh cửa gần nhất của khách sạn, như một con cua.
– Tôi mừng vì anh vẫn còn nhớ. Bây giờ tôi phải đi gặp...
– Tôi hiểu, - Royal Dumphry tiếp tục, vẻ thông cảm. - Tôi nghe nói ông ấy đang hấp hối.
– Ai đang hấp hối?
– Có lẽ tôi không nên nói chuyện này vì... nhưng chúng tôi có cùng một bác sĩ.
Dick dừng lại, sửng sốt nhìn Dumphry.
– Anh đang nói về ai vậy?
– Kìa, về bố vợ của anh... có lẽ tôi...
– Cái gì của tôi?
– Tôi cho rằng... ý anh tôi là người đầu tiên...
– Anh định nói bố vợ tôi ở đây, ở Lausanne ư?
– Tôi tưởng anh biết rồi... tôi ngỡ vì thế anh ở đây.
– Bác sĩ nào chăm sóc ông ấy?
Dick ghi nguệch ngoạc cái tên vào sổ tay, rồi cáo từ và vội vã đến trạm điện thoại.
Thật tiện cho bác sĩ Dangeu gặp bác sĩ per ở nhà mình ngay lập tức.
Bác sĩ Dangeu là một thanh niên Geneva, trong thoáng chốc anh ta sợ mất một bệnh nhân sinh lời, nhưng khi Dick làm anh ta yên tâm, Dangeu tiết lộ rằng ông Warren thực sự đang hấp hối.
– Ông ấy mới năm mươi nhưng gan không thể hồi phục được nữa, chứng nghiện rượu là nhân tố thúc đẩy bệnh tật.
– Ông ấy không phản ứng được sao?
– Ông ấy không thể tiếp nhận thứ gì ngoài chất lỏng. Tôi đã truyền cho ông ta ba ngày nay hoặc gần như một tuần.
– Tiểu thư Warren, con gái lớn của ông ấy có biết tình trạng này không?
– Theo nguyện vọng của ông ấy, không ai được biết ngoài người đầy tớ trai. Chỉ đến sáng nay, tôi cảm thấy phải nói thật với ông ấy, ông ấy nghe tin rất kích động mặc dù vốn là người mộ đạo và nhẫn nhục từ khi bắt đầu đau ốm.
Dick ngập ngừng:
– Vậy thì... - chàng từ tốn quyết định, - trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi sẽ chăm sóc theo góc độ gia đình. Nhưng tôi hình dung họ sẽ muốn có cuộc hội chẩn.
– Nếu anh muốn.
– Tôi biết mình là người phát ngôn cho họ khi đề nghị anh mời một trong các bác sĩ nổi tiếng nhất quanh vùng hổ này, ông Herbrugge ở Geneva.
– Tôi cũng đang nghĩ đến Herbrugge.
– Trong lúc tôi ở đây ít nhất một ngày, tôi sẽ giữ liên hệ với anh.
Tối hôm đó, Dick đến gặp Senor Pardo y Cuidad Real và họ nói chuyện.
– Chúng tôi có nhiều điền trang rộng lớn ở Chile... - Ông già nói. - Con trai tôi có thể trông nom chúng. Hoặc tôi có thể đưa nó tới một trong hàng chục doanh nghiệp ở Paris... - Ông ta lắc đầu và đi từ cửa sổ này tới cửa sổ khác, cơn mưa xuân vui vẻ đến mức đàn thiên nga không chịu tới chỗ nấp. - Con trai duy nhất của tôi! Anh có thể đưa nó đi cùng anh không?
Ông già Tây Ban Nha đột nhiên quỳ xuống cạnh chân Dick.
– Anh có thể chữa cho đứa con duy nhất của tôi không? Tôi tin anh, anh có thể mang nó đi cùng anh, chữa trị cho nó.
– Không thể cam kết với một người vì lý do như thế. Tôi không thể làm được.
Ông già Tây Ban Nha đứng dậy.
– Tôi hấp tấp quá... tôi phải đi...
Xuống hành lang, Dick gặp bác sĩ Dangeu trong thang máy.
– Tôi định gọi đến phòng anh, - Dangeu nói. - Chúng ta có thể nói chuyện ở ngoài hiên được không?
– Ông Warren mất rồi sao? - Dick gặng.
– Sáng nay, ông ấy được hội chẩn. Trong lúc đó, ông ấy tha thiết muốn gặp con gái - là vợ anh. Hình như có cuộc cãi cọ gì đó...
– Tôi không biết mọi chuyện đó.
Hai bác sĩ nhìn nhau, suy nghĩ.
– Sao anh không nói chuyện với ông ấy trước khi anh quyết định? - Dangeu gợi ý. - Cái chết sẽ là một đặc ân cho ông ấy... chỉ yếu đi và chìm dần thôi.
Dick cố bằng lòng:
– Được thôi.
Dãy phòng trong đó Charles Warren đang yếu dần tàn lụi dần có cùng kích thước như dãy của Senor Pardo y Cuidad Real. Khắp khách sạn này có nhiều căn phòng chứa những người giàu có suy nhược, những kẻ trốn tránh công lý, những người muốn đòi lại ngai vàng của công quốc đã mất, họ sống bằng các chất dẫn xuất của thuốc phiện hoặc barbital [181] , không ngừng lắng nghe chiếc radio không thể tránh khỏi, nghe những giai điệu thô lỗ của các tội lỗi xưa. Nơi ẩn náu này của châu Âu không thu hút nhiều người, dường như cam chịu họ mà không hề có những căn vặn phiền phức. Nhiều con đường qua đây - những người bị cột chặt vào các an dưỡng đường hoặc các khu nghỉ dưỡng bệnh lao trên núi, những người không còn được chấp thuận ở Pháp hoặc Italy.
Dãy phòng tối tăm. Một nữ tu sĩ với gương mặt thánh thiện đang săn sóc người đàn ông có những ngón tay gầy mòn lần chuỗi tràng hạt trên tấm khăn trải giường trắng muốt. Ông ta vẫn điển trai và cách phát âm r nặng lúc ông nói với Dick, sau khi Dangeu để họ lại với nhau.
– Đến cuối đời, chúng ta mới có nhiều hiểu biết. Chỉ đến bấy giờ, bác sĩ per ạ, tôi mới hiểu hết mọi thứ.
Dick đợi.
– Tôi là một tên đàn ông xấu xa. Cậu phải hiểu cái quyền bé nhỏ là tôi phải gặp lại Nicole lần nữa, để Con người Quan trọng hơn tất cả chúng ta nói lời tha thứ và thương xót. - Chuỗi tràng hạt tuột khỏi bàn tay yếu đuối và trượt khỏi tấm khăn trải giường mịn màng. Dick nhặt nó lên hộ ông ta. - Nếu tôi có thể gặp Nicole mươi phút, tôi sẽ rất vui sướng rời khỏi cõi đời.
– Đây không phải là một quyết định mà con làm được, - Dick đáp. - Nicole không được khoẻ. - Chàng đã quyết nhưng giả vờ lưỡng lự. - Con có thể dàn xếp việc này qua các bạn đồng nghiệp.
– Các bạn đồng nghiệp của con nói với ta rồi. Tốt lắm, bác sĩ ạ. Ta phải nói rằng món nợ của ta với con lớn lắm...
Dick vội đứng dậy.
– Con sẽ để ba biết kết quả qua bác sĩ Dangeu.
Trong phòng riêng, chàng gọi đến bệnh viện ở Zugersee. Một lúc lâu sau, Kaethe trả lời từ nhà riêng.
– Tôi muốn gặp Franz.
– Franz đang ở trên núi. Tôi cũng sắp lên đấy, tôi có thể nói gì với anh ấy, hở Dick?
– Là việc của Nicole, cha cô ấy đang hấp hối ở Lausanne. Bảo với Franz rằng, có chuyện quan trọng, anh ấy gọi cho tôi từ đó nhé.
– Tôi sẽ nói.
– Nói hộ với anh ấy là tôi ở trong phòng khách sạn từ ba đến năm giờ, rồi từ bảy đến tám giờ, sau đó liên lạc với tôi trong phòng ăn.
Trong những giờ phút hồi hộp này, chàng quên nói thêm rằng đừng nói với Nicole, khi chàng nhớ ra thì điện thoại đã tắt. Chắc Kaethe sẽ hiểu thôi.
... Kaethe không có ý định kể với Nicole về cuộc điện đàm khi lên con đường dốc hoang vắng của quả núi đầy hoa dại và những dây leo bí ẩn, nơi các bệnh nhân được đưa lên trượt tuyết trong mùa đông và leo núi trong mùa xuân. Xuống tàu, Kaethe trông thấy Nicole đang hướng dẫn bọn trẻ chơi đùa. Đến gần, cô ta âu yếm quàng cánh tay qua vai Nicole và nói:
– Chị chơi với trẻ con giỏi quá, đến hè chắc chị sẽ dạy chúng nhiều hơn về môn bơi lội.
Chơi đùa làm họ nóng lên, theo phản xạ Nicole gỡ cánh tay Kaethe một cách máy móc, và gần như khiếm nhã. Bàn tay Kaethe rơi xuống vụng về trong không trung, rồi cô gay gắt phản ứng bằng lời:
– Chị tưởng tôi đến để ôm chị chắc? - Cô ta chỉ trích, - Chỉ vì Dick thôi, tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ấy và tôi rất tiếc rằng...
– Có chuyện gì với Dick sao?
Kaethe chợt nhận ra sai lầm của mình, nhưng đã trót cư xử sống sượng nên không còn lựa chọn nào khác ngoài trả lời khi Nicole đeo đẳng cô bằng những câu hỏi nhắc đi nhắc lại: chị tiếc chuyện gì kia chứ?
– Dick không sao. Tôi phải nói chuyện với Franz.
– Đây là chuyện về Dick.
Sự kinh hoàng trên mặt nàng cùng sự hoảng hốt trên mặt bọn trẻ nhà per gần như hiển hiện. Kaethe bất ngờ kết thúc:
– Cha chị bị ốm ở Lausanne, Dick muốn nói chuyện với Franz về chuyện đó.
– Cha tôi ốm nặng lắm sao? - Nicole hỏi gặng, đúng lúc Franz bắt kịp với cung cách năng nổ ở bệnh viện. Kaethe vội nói nốt với anh ta câu chuyện nhưng hư hại thì đã xong rồi.
– Tôi phải đi Lausanne, - Nicole tuyên bố.
– Gượm đã, - Franz nói. - Tôi nghĩ như thế chưa chắc đã thích hợp. Tôi phải nói chuyện điện thoại với Dick trước đã.
– Thế thì tôi lỡ chuyến tàu mất, - Nicole phản đối, - rồi tôi sẽ bỏ lỡ ba tiếng đồng hồ từ Zurich! Nếu cha tôi đang hấp hối, tôi phải... - Nàng để câu này lơ lửng trong không trung, sợ nói ra rõ ràng. - Tôi phải đi thôi. Tôi phải chạy cho kịp tàu. - Nàng chạy trong lúc nói tới dãy ôtô bao quanh quả đồi trơ trụi, hơi nước mù mịt và ồn ào. Nàng hét qua vai, - nếu anh nói chuyện với Dick, bảo anh ấy là tôi đang đến nhé, Franz!...
... Dick ở trong phòng khách sạn, đọc New York Herald thì bà xơ như con chim nhạn lướt vào, đồng thời chuông điện thoại reo.
– Ông ấy mất rồi ư? - Dick hỏi bà xơ, đầy hy vọng.
– Thưa ông, ông ấy đã đi rồi.
– Như thế nào?
– Cả người hầu lẫn hành lý của ông ấy cũng đi rồi!
Thật không thể tin nổi. Một người trong tình trạng như thế lại hồi sinh và ra đi.
Dick trả lời điện thoại của Franz.
– Anh đừng nói với Nicole, - chàng dặn.
– Kaethe đã nói với cô ấy rồi, rất không thận trọng.
– Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi. Chẳng bao giờ nên kể điểu gì với phụ nữ cho đến khi xong việc. Tuy vậy, tôi sẽ gặp Nicole... này Franz, một việc điên rồ nhất vừa xảy ra ở đây, ông già mang cả cái giường và đi rồi...
– Cái gì? Anh nói gì vậy?
– Tôi nói ông ấy đi rồi, ông già Warren ấy đi rồi!
– Mà sao lại không?
– Ông ấy bị cho là đang hấp hối vì suy sụp tổng thể... Ông ấy đã đứng dậy và bỏ đi, tôi đoán là về Chicago... Tôi không biết, y tá vừa đến đây xong... Tôi không biết, Franz ạ, tôi mới chỉ nghe thấy thế thôi... Gọi lại cho tôi sau nhé.
Chàng bỏ hai giờ liền lần theo cuộc di chuyển của ông già Warren. Bệnh nhân đã tìm ra cơ hội giữa lúc ngày, đêm nhập nhoạng, các y tá đến khu nghỉ dưỡng nuốt vội vài ngụm whisky, ông ta thanh toán hóa đơn khách sạn bằng ngân phiếu một ngàn đôla, báo cho bàn lễ tân gửi tiền thừa theo ông ta, rồi ra đi, có lẽ đi Mỹ. Dick và Dangeu lao tới ga vào phút cuối để tóm ông ta, kết quả chỉ là Dick đón hụt Nicole. Khi họ gặp nhau ở hành lang khách sạn, hình như nàng mệt quá sức, môi nàng mím chặt khiến Dick lo âu.
– Cha thế nào rồi? - Nàng hỏi gặng.
– Cha khá hơn nhiều. Rốt cuộc, hình như ông đã huy động đến sức lực dự trữ. - Chàng ngập ngừng, sợ phá vỡ sự thanh thản của nàng. - Thực ra cha đã dậy được và đi rồi.
Muốn uống một cốc vì cuộc truy đuổi đã quá giờ ăn trưa, chàng dẫn nàng, hoang mang, tới phòng dành riêng cho khách ăn thịt nướng, và khi họ đã yên vị trong hai chiếc ghế bành da thoải mái, gọi whisky pha soda và một cốc bia, chàng nói tiếp:
– Bác sĩ chăm sóc cha đã chẩn đoán sai hoặc gì đó, gượm đã, anh không có thời gian để suy nghĩ sự việc cho kỹ càng.
– Cha đi rồi ư?
– Ông đi tàu tối đến Paris.
Họ ngồi im lặng. Nicole tràn ngập hững hờ bi thảm.
– Đây là bản năng, - cuối cùng, Dick nói. - Ông ấy hấp hối thực, nhưng cố lấy lại sự nhịp nhàng, ông không phải là người duy nhất từng bỏ đi khỏi giường chết - giống như chiếc đồng hồ cũ - em biết đấy, em lắc nó rồi không hiểu vì sao, nó lại chạy theo thói quen. Giờ đến lượt cha...
– Ôi thôi, đừng nói với em nữa, - nàng đáp.
– Cái kích động chủ yếu của ông ấy là sự sợ hãi, - chàng nói tiếp. - Ông ấy sợ và bỏ đi. Chắc rồi ông sẽ sống đến chín mươi tuổi...
– Xin đừng nói nữa, - nàng năn nỉ. - Xin anh đừng... Em không thể chịu đựng thêm được nữa.
– Thôi được. Ngày mai chúng ta có thể trở về.
– Em không hiểu tại sao anh phải dính đến mọi chuyện này, - nàng bùng lên.
– Kìa em? Đôi khi anh không thế.
Nàng đặt tay mình lên tay chàng.
– Em xin lỗi đã nói thế, Dick.
Có người mang máy hát vào quầy và họ ngồi nghe bài The Wedding of Painted Dolly.