← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Buổi sáng một tuần sau đó, dừng lại ở bên bàn để nhận thư, Dick nhận thấy bên ngoài om sòm khác thường: bệnh nhân Von Cohn Morris đang bỏ đi. Cha mẹ cậu ta là người Australia, đang xếp hành lý của cậu vào chiếc limousine lớn, bác sĩ Lladislau đứng cạnh họ, phản đối một cách bất lực những cử chỉ thô bạo của ông Morris. Cậu thanh niên coi việc ra đi của mình với thái độ yếm thế cách biệt lúc bác sĩ per đến gần.

– Việc này hơi bất ngờ, phải không ông Morris?

Ông Morris giật mình khi nhìn thấy Dick. Bộ mặt hồng hào của ông ta và tấm thẻ to trên bộ complê của ông hình như tắt, bật như ngọn đèn điện. Ông ta tiến đến gần Dick như định đánh chàng.

– Chúng tôi ra đi đúng lúc, chúng tôi và những người phải đi cùng chúng tôi, - ông ta bắt đầu và ngừng lại để thở. - Đây là đúng thời điểm, bác sĩ per ạ. Đúng lúc.

– Mời ông vào phòng làm việc của tôi được chứ? - Chàng gợi ý.

– Không! Tôi sẽ nói với ông, nhưng tôi đang muốn thoát khỏi ảnh hưởng của ông và địa điểm của ông.

– Tôi rất tiếc về việc này.

Ông ta dứ ngón tay vào Dick.

– Tôi vừa nói với cô bác sĩ kia kìa. Chúng tôi đã phí phạm thời gian và tiền bạc của mình.

Bác sĩ Lladislau ngọ nguậy, phủ nhận yếu ớt, ra dấu lảng tránh mơ hồ của người Xlavơ. Dick chưa bao giờ mến Lladislau. Chàng cố đưa người Australia kích động kia đi theo con đường nhỏ về phòng làm việc của mình, cố thuyết phục ông ta vào, nhưng ông ta lắc đầu.

– Chính vì ông, bác sĩ per ạ. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ Lladislau vì không tìm thấy ông, bác sĩ per, và vì chẳng mong gì gặp được bác sĩ Gregorovious trước lúc hoàng hôn, mà tôi thì không thể đợi. Không, thưa ông! Tôi sẽ không đợi một phút sau khi con trai tôi kể với tôi sự thật.

Ông ta tiến tới chỗ Dick vẻ đe dọa, hai bàn tay chàng vẫn buông lỏng đủ để gạt ông ta nếu cần.

– Con trai tôi đến đây vì chứng nghiện rượu, và nó kể với chúng tối là nó ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của ông. Thế đấy! - Ông ta khịt mũi thật nhanh, nhưng hình như không thành công. - Không phải một, mà là hai lần Von Cohn nói nó ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của ông. Suốt đời, tôi và vợ tôi chưa bao giờ động đến một giọt rượu. Chúng tôi đưa Von Cohn đến chỗ các ông để chữa trị, và chỉ trong vòng một tháng nó đã ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của ông đến hai lần! Thế thì còn chữa trị cái gì?

Dick lưỡng lự, Ông Morris hoàn toàn có khả năng gây chuyện cãi lộn về chiều hướng của bệnh viện.

– Xét cho cùng, ông Morris ạ, một số người không từ bỏ thứ mà họ coi là đồ uống vì con trai ông...

– Nhưng ông là bác sĩ! - Morris giận dữ kêu toáng lên. - Khi người làm uống bia là gặp vận rủi, còn ông ở đây để chữa bệnh...

– Việc này đã đi quá xa rồi đấy. Con trai ông đến chỗ chúng tôi vì bệnh xung động ăn cắp.

– Thế đằng sau nó là cái gì? - Người đàn ông gần như rít lên. - Đồ uống, đồ uống đen. Ông có biết đen là màu gì không? Nó là màu dơ bẩn! Bác tôi đã bị treo cổ vì nó đấy, ông nghe chưa! Con trai tôi đến một bệnh viện, và một bác sĩ nồng nặc mùi rượu!

– Tôi phải yêu cầu ông đi đi.

– Ông yêu cầu tôi ư! Chúng tôi đang bỏ đi đây!

– Nếu ông có thể tự kiềm chế một chút, chúng tôi sẽ nói với ông kết quả điều trị cho đến bây giờ. Lẽ tất nhiên, vì ông nghi ngờ nên chúng tôi sẽ không muốn con trai ông là bệnh nhân nữa...

– Ông dám dùng từ kiềm chế với tôi sao?

Dick gọi bác sĩ Lladislau và lúc đến gần, chàng nói:

– Cô thay mặt chúng ta nói lời tạm biệt với bệnh nhân và gia đình cậu ta nhé?

Chàng hơi cúi chào ông Morris và đi vào phòng làm việc, rồi đứng cứng nhắc một lúc bên trong cửa. Chàng quan sát cho đến khi họ lái xe đi, những bậc cha mẹ gớm guốc, đứa con suy đồi, dễ đoán trước cả nhà họ sẽ đi khắp châu Âu, dọa nạt đòi khá hơn bằng sự dốt nát khó chịu và cả đống tiền của họ. Nhưng điều làm Dick suy nghĩ sau khi chiếc xe khuất dạng là vấn đề cũng như mức độ mà chàng đã gây nên chuyện này. Bữa ăn nào chàng cũng uống vang đỏ và một chén trước khi đi ngủ, nói chung là rượu rum nóng, thỉnh thoảng chàng nhấp rượu gin trong các buổi chiều, gin là thứ khó phát hiện nhất trong hơi thở. Trung bình mỗi ngày chàng uống một phần tư lít rượu, quá nhiều cho cơ thể chàng tiêu thụ hết.

Gạt khuynh hướng tự phán xét, chàng ngồi xuống và viết một chế độ cắt bớt một nửa lượng rượu, như một đơn thuốc. Các bác sĩ, lái xe, các mục sư đạo Tin lành, cũng như các họa sĩ, người môi giới chứng khoán, các chỉ huy kỵ binh, có thể không bao giờ ngửi thấy mùi rượu. Dick nguyền rủa mình vì đã vô ý. Nhưng nửa giờ sau, vấn đề được làm rõ và chẳng có gì quan trọng khi Franz, hoạt bát vì nửa tháng sống trên dãy Alps, bất thình lình xuất hiện trên đường dành cho xe, háo hức bắt tay vào công việc đến mức lao vào ngay trước khi đến văn phòng. Dick gặp anh ta ở đó.

– Đỉnh Everest ra sao rồi?

– Chúng ta có thể chinh phục đỉnh Everest bằng tốc độ làm việc. Chúng ta đã nghĩ đến việc đó. Mọi việc thế nào? Kaethe của tôi, và Nicole của anh ra sao?

– Mọi việc nhà đều suôn sẻ. Nhưng Chúa ơi, sáng nay chúng tôi có một cảnh tệ hại.

– Như thế nào? Chuyện gì vậy?

Dick đi quanh phòng trong lúc Franz gọi điện về nhà. Sau khi cuộc trao đổi tin tức gia đình đã xong, Dick kể:

– Cậu Morris đã được đưa đi rồi, đã có một cuộc cãi vã.

Bộ mặt vui vẻ của Franz xịu xuống.

– Tôi đã biết tin cậu ta ra đi. Tôi gặp Lladislau ở ngoài hiên.

– Lladislau nói những gì?

– Chỉ nói cậu Morris đi rồi, và anh sẽ kể cho tôi nghe. Chuyện ra sao?

– Những lý do chẳng đâu vào đâu thông thường ấy mà.

– Cậu ta là một thằng ranh tội lỗi.

– Cậu ta là một ca mất cảm giác, - Dick tán thành. - Dù sao thì người cha cũng biến Lladislau thành một người bị thực dân cai trị, đúng lúc tôi tới kịp. Lladislau thế nào rồi? Chúng tôi có giữ ông ta không à? Tôi nói là không, ông ta chẳng giống con người nhiều lắm, hình như ông ta không thể đối phó với cái gì hết. - Dick do dự, không biết có nên kể thật không, và dành cho một khoảng để tóm tắt. Franz ngồi vắt vẻo trên mép bàn vẫn mặc áo choàng lanh và đi găng. Dick kể, - Một trong những nhận xét thằng ranh ấy nói với bố nó là người cộng sự lỗi lạc của anh là một con sâu rượu. Ông bố là người cuồng tín còn hậu duệ của ông ta hình như đã ngửi thấy mùi vang Pháp trên người tôi.

Franz ngồi xuống, trầm ngâm cắn môi dưới.

– Anh có thể kể cho tôi nghe đầy đủ chi tiết, - cuối cùng, Franz nói.

– Tại sao không là bây giờ kia chứ? - Dick gợi ý. - Anh phải hiểu tôi là người cuối cùng lạm dụng rượu. - Mắt chàng và mắt Franz chiếu thẳng vào nhau, lóe sáng. - Lladislau để cho ông ta dấn tới đến mức tôi phải phòng thủ. Sự việc có thể diễn ra trước mặt các bệnh nhân, và anh có thể hình dung khó khăn biết chừng nào tôi mới tự vệ được trong tình hình như thế!

Franz tháo găng và cởi áo choàng. Anh đến cửa và bảo thư ký:

– Đừng làm phiền chúng tôi.

Trở vào phòng, quăng mình lên cái bàn dài và nghịch vớ vẩn với thư từ, ngẫm nghĩ một chút đến đặc điểm của những người ở trong tư thế này hơn là cố đeo mặt nạ thích hợp cho những điều phải nói.

– Dick này tôi rất biết anh là người cư xử chừng mực và ổn định, dẫu chúng ta chưa hoàn toàn nhất trí về chủ đề rượu. Nhưng đến lúc rồi, Dick ạ, tôi phải nói thẳng thắn rằng đã vài lần tôi nhận thấy anh uống rượu không đúng lúc. Có vài nguyên nhân. Sao không thử nghỉ thêm để kiêng cữ nhỉ?

– Vắng mặt, - Dick máy móc sửa lại cho anh ta. - Đấy không phải là giải pháp cho tôi ra đi.

Cả hai đều bực dọc, Franz thấy cuộc trở về của mình đã thất bại và ô danh.

– Đôi khi anh không dùng đến lương tri của mình, Dick ạ.

– Tôi không bao giờ hiểu lương tri có ý nghĩa gì khi áp dụng vào các vấn đề phức tạp, trừ khi nó có nghĩa là một bác sĩ đa khoa có thể giải phẫu giỏi hơn một chuyên gia.

Chàng bị cảm giác chán ghét hoàn cảnh áp đảo. Giải thích, dàn xếp tạm thời - tất cả những thứ này không phải là việc tự nhiên ở lứa tuổi của họ - tốt hơn hết là cứ để tiếng vang rạn vỡ của sự thật cũ vọng mãi trong tai.

– Dự án này không tiến triển, - chàng nói đột ngột

– Đúng, tôi cũng nghĩ thế, - Franz thừa nhận. - Anh không còn để tâm vào dự án này nữa, Dick ạ.

– Tôi biết. Tôi muốn ra đi, chúng ta có thể dàn xếp việc trả tiền Nicole dần dần.

– Tôi cũng nghĩ đến việc này, Dick ạ, tôi đã nhìn thấy sự việc này sẽ đến. Tôi có thể thu xếp một nhà tài trợ khác, và nhất định đến cuối năm nay sẽ hoàn hết số tiền của các vị.

Dick không ngờ tiến tới một quyết định nhanh đến thế, chàng cũng không ngờ Franz sẵn sàng ưng thuận việc chia tay như thế, song chàng cũng nhẹ lòng. Không hề thất vọng, từ lâu Dick đã cảm thấy các nguyên tắc xử thế trong nghề nghiệp của chàng đang tan rã thành một khối thiếu hẳn sức sống.