CHƯƠNG 5
Nicole đến bên cửa sổ và nhoài người trên bậu cửa, liếc nhìn cuộc cãi vã nổ ra trên hiên. Nắng tháng Tư chiếu ánh hồng thánh thiện lên mặt Augustine, bà nấu bếp, và ánh xanh lơ lên con dao thái thịt đang huơ lên trong bàn tay say khướt. Bà ta làm cho họ từ khi họ trở về biệt thự Diana hồi tháng Hai.
Bị mái hiên che khuất nên nàng chỉ nhìn thấy đầu của Dick và bàn tay chàng giơ một trong các cây can nặng có tay nắm bằng đồng của chàng lên đỡ. Con dao và cây can uy hiếp lẫn nhau, giống như cái ghế ba chân và thanh đoản kiếm trong cuộc quyết đấu. Tiếng Dick vọng đến tai nàng trước:
-... quan tâm đến việc bà uống bao nhiêu vang trong bếp nhưng tôi thấy bà moi một chai Chablis Moutone [184] …
– Cậu đang nói về việc uống rượu hả! - Augustine kêu to, vung vũ khí. - Cậu lúc nào chẳng uống?
Nicole gọi qua mái hiên:
– Có việc gì thế Dick?
Chàng trả lời bằng tiếng Anh:
– Cô gái già này uống hết vang nho rồi. Anh định đuổi bà ta, ít nhất cũng cố làm thế.
– Trời ạ! Đừng để bà ấy xáp gần anh với con dao kia.
Augustine dứ con dao về phía Nicole. Cái miệng già lão của bà tạo thành hai quả anh đào cắt đôi.
– Tôi muốn nói thế này, thưa bà, nếu bà biết chồng bà uống sạch sành sanh Bastide của ông ấy so với một ngày làm công…
– Im miệng và cút đi! - Nicole ngắt lời. - Chúng tôi sẽ gọi sen đầm.
– Các người sẽ gọi sen đầm ư! Em trai tôi là sen đầm đấy! Bà là một người Mỹ đáng xấu hổ!
Dick nói to với Nicole bằng tiếng Anh:
– Đưa các con ra khỏi nhà cho đến khi anh giải quyết xong chuyện này.
-... những người Mỹ đáng hổ thẹn tới đây và nốc hết sạch rượu vang ngon nhất của chúng tôi, - Augustine gào lên.
Dick giữ được giọng vững vàng hơn:
– Bà phải ra đi ngay bây giờ! Tôi sẽ trả bà những gì chúng tôi nợ.
– Nhất định ông phải trả tôi rồi! Để tôi nói cho mà biết... - Bà ta tiến đến gần và vung con dao, giận dữ đến mức Dick giơ cây can lên, thế là bà ta lao vào bếp rồi trở ra với con dao lạng thịt cùng một cái rìu nhỏ.
Tình hình thật gay cấn, Augustine là một người đàn bà khỏe khoắn, chỉ có thể bị tước vũ khí khi nào gây những hậu quả nghiêm trọng cho bản thân, và tình thế càng trở nên nghiêm trọng về mặt luật pháp cho một người làm phiền một công dân Pháp. Thử một cú bịp bợm, Dick gọi Nicole:
– Gọi cho đồn cảnh sát [185] . - Rồi chàng nói với Augustine và chỉ vào các vũ khí của bà ta. - Những thứ này sẽ bỏ tù bà.
– Ha-ha! - Augustine cười như bị ma ám, tuy vậy bà ta không đến gần hơn. Nicole gọi đến đồn cảnh sát nhưng hầu như chỉ có tiếng cười vang vọng của Augustine đáp lời nàng. Nàng nghe thấy nhiều tiếng lầm bầm và ngẫu nhiên bắt được vài từ - rồi liên lạc đột nhiên bị cắt đứt.
– Cho bà ta nhiều hơn thường lệ!
– Giá anh có thể gọi cú điện thoại đó! - Hình như việc này là không thể thực hiện, Dick đành đầu hàng. Nợ năm chục franc, tăng lên một trăm vì chàng không chịu nổi ý nghĩ đuổi bà ta đi vội vàng, Augustine chịu nhường thành lũy, che giấu cuộc rút lui bằng quả lựu đạn dữ dội “Đồ đểu!” . Bà ta chỉ rời đi khi đứa cháu trai tới mang hành lý hộ bà. Thận trọng đợi ở gần bếp, Dick nghe thấy tiếng cái nút li-e nổ bốp, nhưng chàng làm lơ. Không còn gì phiền toái nữa, khi đứa cháu trai tới, tất cả đều cảm thấy hối tiếc, Augustine vui vẻ chào tạm biệt Dick, và gọi với lên cửa sổ của Nicole:
– Tạm biệt bà! Chúc may mắn! [186]
Nhà per đến Nice và ăn tối món bu-i-a-bet , một món súp hầm nhừ cá biển, tôm hùm nhỏ, gia vị là bột nghệ tây, uống một chai Chablis lạnh. Chàng tỏ ra thương Augustine.
– Em chẳng tiếc tí nào, - Nicole nói.
– Anh thì tiếc, tiếc là chưa đẩy bà ta từ vách đá xuống.
Trong những ngày này, họ ít trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng họ tìm ra một từ thích hợp khi quan tâm, và nó thường đến vào lúc đã quá muộn, khi người này không còn với tới người kia được nữa. Tối nay, cơn giận bột phát của Augustine đã lay động họ khỏi những mơ màng riêng rẽ, với cảm giác nóng, lạnh của nước suýt nêm gia vị và rượu vang ngon, họ nói chuyện.
– Chúng ta không thể tiếp tục như thế này, - Nicole gợi ý. - Hoặc là có thể? Anh nghĩ sao? - Giật mình vì khoảnh khắc Dick không phủ nhận, nàng nói tiếp. - Có nhiều khi em nghĩ là lỗi của em, em đã làm hỏng anh.
– Thế nên anh đã hỏng rồi phải không? - Chàng hỏi, bông đùa.
– Em không có ý ấy. Nhưng anh quen sáng tạo ra nhiều thứ, giờ đây hình như anh muốn đập chúng tan thành nhiều mảnh.
Nàng run sợ vì chỉ trích chàng bằng những từ nặng nề, nhưng sự im lặng bao la của chàng làm cho nàng sợ hơn. Nàng phỏng đoán đằng sau sự im lìm ấy, đằng sau cặp mắt xanh nghiêm khắc ấy có gì đó gần như là sự thích thú không tự nhiên của trẻ con đang nảy nở. Khuynh hướng dễ cáu kỉnh bùng nổ một cách đặc biệt làm nàng ngạc nhiên, chàng sẽ đột nhiên trải ra một cuộn dài về nếp sống, nếp nghĩ, bất chấp là người nào, chủng tộc nào, tầng lớp nào. Dường như nó là một câu chuyện bất thường được kể trong lòng chàng, về những thứ nàng chỉ có thể phỏng đoán trong những khoảnh khắc khi nó đã tan vỡ và xuyên qua bề ngoài.
– Rốt cuộc, anh được gì trong chuyện này? - Nàng hỏi gặng.
– Biết em khỏe lên từng ngày. Biết rằng bệnh tình của em giảm dần theo quy luật.
Tiếng chàng vọng tới nàng từ nơi xa lắm, dường như chàng đang nói về một thứ cách biệt và trừu tượng, sự hoảng hốt khiến nàng kêu lên: “Dick!” và nàng duỗi mạnh bàn tay qua bàn tới tay chàng. Phản xạ kéo tay Dick rụt lại và chàng nói thêm:
– Toàn hộ tình trạng này cần phải suy nghĩ, phải không em? Mà không chỉ mình em. - Chàng phủ tay mình lên tay nàng và nói bằng giọng dịu dàng xưa cũ của một kẻ mưu tìm niềm vui, sự hóm hỉnh, lợi nhuận và hài lòng. - Em có thấy con thuyền ở đằng kia không?
Đó là một du thuyền máy của T.F. Golding đang nằm bình thản giữa những con sóng nhỏ trên vịnh Nice, liên miên bận một chuyến đi lãng mạn, không phụ thuộc vào sự di chuyển lúc này.
– Bây giờ chúng mình sẽ đến đó và hỏi những người trên thuyền xem họ có chuyện gì. Chúng ta sẽ khám phá xem họ có hạnh phúc không.
– Chúng ta hầu như không quen biết họ, - Nicole không tán thành.
– Anh ấy mời chúng ta. Hơn nữa, Baby quen anh ta. Chị ấy suýt lấy anh ta mà, có đúng thế không?
Khi họ rời cảng trên chiếc xuồng thuê, trời hè đã mờ tối và nhiều ngọn đèn đã bật dọc theo con thuyền Margin . Lúc họ tới sát mạn thuyền, sự nghi ngại của Nicole càng được khẳng định.
– Anh ấy đang liên hoan...
– Chỉ là mở radio thôi, - chàng đoán.
Họ được một người đàn ông đồ sộ tóc bạc, mặc complê trắng nhìn họ và gọi to, chào đón:
– Tôi nhận ra anh chị per, đúng không?
– Hỡi con thuyền Margin!
Chiếc xuồng của họ lướt vào dưới cầu thang từ boong, và khi họ trèo lên, Golding cúi gập thân hình đồ sộ, đưa tay cho Nicole.
– Đúng lúc ăn tối.
Một ban nhạc nhỏ đang vừa giật lùi vừa chơi đàn.
Lúc cánh tay mạnh như cơn lốc của Golden kéo họ vào đuôi du thuyền mà không chạm vào họ, Nicole tiếc việc đã làm và càng sốt ruột hơn vì Dick.
Vì thái độ cách biệt với những người phóng đãng ở đây, đúng lúc công việc của Dick và sức khỏe của nàng không hợp với việc đi đây đi đó, nên họ có tiếng là người hay từ chối. Trong nhiều năm tiếp theo, những người thay thế Riviera coi đây là tính “không quần chúng” mơ hồ. Dù sao thì đã có vị trí như thế, Nicole cảm thấy chẳng cần thỏa hiệp một cách rẻ tiền cho cuộc đam mê lạc thú trong chốc lát.
Lúc đi qua phòng khách chính, họ trông thấy ở đằng trước nhiều thân hình như khiêu vũ trong ánh sáng lờ mờ của phần đuôi tàu hình tròn. Đây là một ảo ảnh nhờ âm nhạc mê hoặc, cách bố trí ánh sáng kỳ lạ và bao quanh là nước. Trên thực tế, để tránh những người phục vụ bận rộn, các vị khách nằm lười nhác trên cái đivăng rộng uốn theo đường cong trên boong. Có một bộ đầm trắng, đỏ lờ mờ, các bộ ngực mặc áo là phẳng phiu của vài người đàn ông, và một người tách ra khiến Nicole bật lên một tiếng reo nhỏ, hiếm hoi vì hài lòng.
– Tommy!
Lướt sang một bên, nhún mình đặc kiểu Pháp, Nicole ép mặt mình vào mặt Tommy. Họ ngồi, hay đúng hơn là nằm cạnh nhau trên chiếc ghế dài kiểu thời Antonine [187] . Bộ mặt khôi ngô của anh ta ngăm ngăm đen đến mức như đã mất vẻ dễ thương của nước da rám nắng sẫm, chưa đạt tới vẻ đẹp như vận động viên của người da đen, mà chỉ như lớp da thuộc cũ mòn. Vẻ lạ lùng của Tommy nhờ những cuộc tắm nắng kỳ dị, nuôi dưỡng bằng các loại đất lạ, ngôn ngữ của anh ta vụng về đầy thổ ngữ, các phản ứng của anh ta được điều chỉnh cho hợp với tín hiệu báo nguy cũ - tất cả những thứ này mê hoặc và làm Nicole thoải mái - trong khoảnh khắc gặp gỡ, nàng dựa vào ngực anh ta, phấn chấn, đi xa và xa mãi... Rồi bản năng tự bảo toàn lên tiếng đòi nàng rút về thế giới của riêng nàng, nàng nói nhẹ nhàng.
– Trông anh giống như các nhà thám hiểm trong phim vậy, nhưng tại sao anh vắng xa lâu thế?
Tommy Barban ngắm nàng, không hiểu nhưng cảnh giác, đồng tử trong mắt anh ta lóe sáng.
– Năm năm, - nàng nói tiếp, bắt chước giọng cổ song không được. - Quá lâu . Anh không tàn sát một số người rồi trở về, và hít thở không khí một thời gian đấy chứ?
Trước mặt nàng, Tommy đã Âu hóa quá nhanh.
– Nhưng với chúng tôi, những người anh hùng - anh ta nói, - chúng tôi cần thời gian, Nicole ạ. Chúng tôi không thể tham gia các hoạt động không quan trọng của chủ nghĩa anh hùng, chúng tôi phải làm những việc ở tầm to lớn. [188]
– Nói tiếng Anh với tôi đi, Tommy.
– Nói tiếng Pháp với tôi đi, Nicole. [189]
– Nhưng ý nghĩa khác nhau lắm, trong tiếng Pháp anh có thể vừa anh hùng vừa hào hoa với thái độ đường hoàng, anh biết đấy. Còn trong tiếng Anh, anh không thể vừa anh hùng vừa hào hoa mà không đượm đôi chút ngớ ngẩn, và anh cũng thừa biết như thế. Nó đem lại lợi thế cho tôi.
– Nhưng rốt cuộc thì... - Tommy bất chợt cười khúc khích. - Ngay cả dùng tiếng Anh tôi vẫn can đảm và anh hùng được như thường.
Nàng giả vờ chuệnh choạng vì kinh ngạc nhưng Tommy không bối rối.
– Tôi chỉ biết những thứ tôi xem trên phim, - anh ta nói.
– Mọi thứ đều như phim sao?
– Các bộ phim không tồi - hiện giờ là Ronald Colman [190] - cô có xem phim của ông ta không? Chúng không tồi tẹo nào.
– Hay quá, bất cứ khi nào đi xem phim, tôi sẽ nhớ anh đã xem rồi.
Nói xong, Nicole nhận thấy một phụ nữ trẻ, bé nhỏ, nhợt nhạt, xinh xắn, có mái tóc đẹp gần như màu xanh trong ánh sáng trên boong, đang ngồi ở bên kia Tommy và có thể nghe thấy một phần câu chuyện của họ hoặc của người ở cạnh họ. Hiển nhiên là cô ta đã độc quyền Tommy, và hiện giờ phải từ bỏ hy vọng được anh ta chú ý, rồi với thái độ bực bội và hờn dỗi, cô ta băng qua boong tàu hình trăng lưỡi liềm.
– Xét cho cùng, tôi là một anh hùng, - Tommy bình tĩnh nói, hơi bỡn cợt. - Thông thường tôi can đảm đến hung hãn, giống như một con sư tử, hoặc một người say rượu vậy.
Nicole đợi cho đến lúc tiếng vang của những lời khoe khoang tắt ngấm trong trí anh ta, nàng biết trước kia chắc chắn Tommy chưa bao giờ có một lời tuyên bố kiểu này. Rồi nàng nhìn vào đám người lạ, và thấy như thường lệ, sự lo lắng thái quá, giả vờ bình tĩnh, ưa thích thôn dã chỉ khi sợ hãi thành phố, sợ âm sắc và độ cao tiếng nói của chính họ... Nàng hỏi:
– Người phụ nữ vận đồ trắng là ai thế?
– Người vừa ở cạnh tôi ấy ư? Phu nhân Caroline Sibly-Biers. - Họ lắng nghe tiếng cô ta trên đường đi. - Người chồng là một tên vô lại, nhưng lại là một con mèo vằn. Chúng tôi ngồi suốt đêm chơi bài cào, và anh ta nợ tôi một ngàn franc Thụy Sĩ.
Tommy cười to và nói:
– Cô ta là người phụ nữ nguy hiểm nhất ở London, bất cứ khi nào tôi trở về châu Âu, cũng có một nhóm mới gồm những phụ nữ ghê gớm nhất London. Cô ta là người mới nhất, dù tôi tin rằng hiện giờ có người khác được coi là người gần như nguy hiểm.
Nicole lại liếc nhìn người phụ nữ băng qua boong - cô ta yếu ớt, mắc bệnh lao - thật không thể tin nổi là đôi vai hẹp ấy, cánh tay yếu đuối ấy có thể giương cao lá cờ suy đồi, cờ hiệu cuối cùng của một đế chế đang suy tàn. Cô ta hao hao giống một trong các thiếu nữ ngực lép của John Held [191] hơn là các cô gái tóc vàng hoe yếu đuối làm mẫu cho các họa sĩ và các tiểu thuyết gia từ trước chiến tranh.
Golding đến gần, gạt bỏ sự cộng hưởng của thân hình đồ sộ, truyền sự hăng hái qua một máy khuếch đại khổng lồ, còn Nicole vẫn miễn cưỡng, đành chịu thua những ý kiến khăng khăng của anh ta: con thuyền Margin khởi hành đi Cannes ngay sau bữa tối, họ có thể cất một ít trứng cá muối và champagne dù họ đã ăn rồi, trong bất cứ trường hợp nào Dick cũng có thể gọi điện bảo tài xế của họ ở Nice lái xe của họ về Cannes và để xe lại trước hiệu cà phê Alliés, để vợ chồng Dick lái về.
Họ vào phòng ăn và Dick ngồi cạnh phu nhân Sibly-Biers. Nicole thấy bộ mặt hồng hào hàng ngày của chồng tái nhợt, chàng nói chuyện bằng giọng võ đoán, tiếng vọng đến chỗ Nicole: “... Đó là mọi quyền lợi cho người Anh các cô, các cô đang làm một vũ điệu của Tử thần... Những người Sepoy [192] trong các pháo đài đổ nát, tôi muốn nói đến những người Sepoy canh cổng và canh các cuộc liên hoan đình đám trong pháo đài, đại loại thế. Đội mũ xanh lơ, những cái mũ nhàu nhĩ, không hề có tương lai”.
Caroline trả lời chàng bằng những câu ngắn gọn, điểm những từ cuối “Cái gì?”, sắc bén gấp đôi “Chắc thế!”, chán nản “Chúc sức khỏe!”, luôn tiềm ẩn nguy cơ sắp xảy ra, nhưng Dick có vẻ mù tịt những tín hiệu cảnh báo. Đột nhiên, chàng tuyên bố mạnh mẽ, hàm ý quên hẳn Nicole, nhưng nàng thấy người phụ nữ kia giận dữ và gân guốc, và nghe thấy câu trả lời lanh lảnh của cô ta: “Rốt cuộc thì tôi là tôi và anh là anh”.
Chàng lại xúc phạm ai đó, chàng không thể giữ mồm giữ miệng được sao? Bao lâu rồi? Đến chết mất thôi.
Bên cây dương cầm, một người Scotland tóc vàng hoe trong ban nhạc bắt đầu hát, tự đệm bằng những hợp âm trầm trên cây đàn. Anh ta phát âm từng lời hết sức chính xác, dường như chúng gây cho anh ta một ấn tượng không chịu nổi.
– Mọi chuyện này là gì nhỉ? - Tommy thì thầm với Nicole.
Cô gái ngồi bên kia anh ta nhanh nhảu trả lời:
– Caroline viết lời. Anh ta thì viết nhạc.
– Thật trẻ con! - Tommy thì thào lúc người ngồi cạnh bắt đầu véo von, ám chỉ những sở thích thất thường của Caroline. - Cứ như anh ta đang đọc thuộc lòng Racine [193] vậy!
Nhìn bề ngoài, có vẻ phu nhân Caroline không chú ý đến cuộc biểu diễn tác phẩm của mình. Liếc nhìn cô ta lần nữa, Nicole nghĩ cô nàng thật khó chơi, và nàng càng vững tin vào nhận xét này khi cả nhóm đứng dậy khỏi bàn. Dick vẫn ngồi, vẻ mặt thật lạ lùng, rồi chàng tuôn ra với vẻ lạc lõng khó nghe:
– Tôi không thích sự bóng gió trong những lời bàn tán khó nghe bằng tiếng Anh này.
Đã ra khỏi phòng được nửa đường, Caroline quay lại và đến gần chàng, cô ta cố ý nói nhanh và rõ ràng, để cả nhóm nghe thấy.
– Anh đã đến gặp tôi, đề nghị tôi chê bai những người đồng hương Anh quốc của tôi, coi thường bạn tôi là Mary Minghetti. Tôi chỉ nói anh đã nhận xét khi liên tưởng tới đám đông đáng ngờ ở Lausanne. Thế có phải là lời bàn tán khó nghe không? Hay chỉ vì nó làm anh chói tai?
– Nó chưa đủ to đâu, - Dick đối đáp, song hơi quá muộn. - Thế nên tôi vốn khét tiếng là...
Golding vội dẹp câu đó bằng cách nói: “Thế ư? Thế ư?” và dồn các vị khách ra ngoài bằng thân hình khỏe khoắn của mình. Rẽ đến góc cửa, Nicole thấy Dick vẫn ngồi bên bàn. Nàng tức điên với người đàn bà vì lời tuyên bố vô lý hết sức của cô ta, cũng như cáu Dick vì đã lôi họ tới đây, rồi quá chén và tung ra những lời chua cay phi lý, bị bẽ mặt. Nàng càng bối rối hơn vì biết mình chiếm hữu Tommy Barban khi họ tới, và đã chọc tức người phụ nữ Anh kia.
Lát sau, nàng thấy Dick đứng trên đường từ mũi thuyền đến chỗ lái, hình như đã hoàn toàn tự chủ lúc nói chuyện với Golding. Rồi nửa giờ sau, không trông thấy chàng trên boong, nàng bỏ dở trò chơi Mã Lai rắc rối, chơi bằng một sợi dây và các hạt cà phê, và bảo Tommy: “Tôi phải đi tìm Dick”.
Từ bữa tối, du thuyền đã rẽ sóng về hướng Tây. Trời đêm trong sáng tuôn trào ở phía bên kia, các động cơ diesel nổ êm ái, một làn gió xuân bất ngờ thổi tung tóc Nicole lúc nàng đến mũi thuyền và nàng nhói đau khi nhìn thấy Dick đứng trong góc, cạnh cột cờ. Giọng chàng bình thản khi nhận ra nàng.
– Đêm đẹp thật.
– Em lo quá.
– Ồ, em lo ư?
– Anh đừng nói kiểu ấy. Nó sẽ làm em dễ chịu rất nhiều khi nghĩ đến một việc nho nhỏ em có thể làm cho anh, Dick ạ.
Chàng ngoảnh khỏi nàng, đưa mắt tới tấm mạng ánh sao bao trùm châu Phi.
– Anh tin đó là thực, Nicole. Thỉnh thoảng anh tin rằng sự việc càng tầm thường, càng làm em vui thích hơn.
– Đừng nói với em kiểu ấy, đừng nói những lời như thế.
Mặt chàng nhợt nhạt trong ánh sáng vì những bụi nước trắng và ngửa lên bầu trời lấp lánh, không còn những nếp nhăn lo âu mà nàng nghĩ. Thậm chí nó còn vô tư, cái nhìn của chàng dần dần chú mục vào nàng như một quân cờ để tính nước. Rồi bằng cử chỉ từ tốn ấy, chàng nắm cổ tay nàng và kéo lại gần.
– Em đã làm hư anh phải không? - Chàng hỏi ôn tồn. - Giờ thì cả hai chúng ta đều hỏng. Thế nên...
Lạnh người vì sự hãi, nàng đặt nốt cổ tay kia vào nắm tay của chàng. Chắc chắn nàng sẽ đi cùng chàng, một lần nữa nàng cảm nhận vẻ đẹp của ban đêm thật sống động trong khoảnh khắc hoàn toàn hưởng ứng và xả thân, rồi sau đó... Nhưng lúc này, nàng bất ngờ được thả ra và Dick quay lưng lại thở dài “Sì! Sì!”
Nước mắt chảy dài trên má Nicole, trong giây lát đó, nàng nghe thấy có tiếng người đến gần, đó là Tommy.
– Cô đã tìm thấy anh ấy! Nicole cứ ngỡ anh đã nhảy qua thành tàu, Dick ạ, - anh ta nói. - Vì cái ả điếm người Anh bé nhỏ kia đã nguyền rủa anh.
– Dàn cảnh nhảy qua thành tàu kể cũng hay đấy chứ, - Dick nói, hòa nhã.
– Sao không nhỉ? - Nicole vội vã đồng ý. - Chúng mình đi mượn áo cứu đắm rồi cùng nhảy. Em nghĩ chúng ta sẽ tạo nên một thứ ngoạn mục. Em cảm thấy cuộc sống của chúng ta quá ư căng thẳng.
Tommy khụt khịt, cố nói nhỏ trong màn đêm:
– Chúng ta sẽ đi hỏi phu nhân Bia - và - Rượu làm gì, cô ta sẽ biết những sự việc mới nhất. Còn chúng ta sẽ học thuộc lòng bài hát của cô ta Có một phu nhân trẻ từ địa ngục . Tôi sẽ dịch lời, và làm nên vận may nhờ thành công của nó ở sòng bạc.
– Anh giàu chứ, Tommy? – Dick hỏi anh ta lúc họ đi theo đường cũ, suốt chiều dài du thuyền.
– Hiện giờ công việc không suôn sẻ. Tôi đã chán công việc môi giới và bỏ đi. Nhưng tôi có nhiều cổ phiếu mạnh trong tay các bạn bè, họ nắm giữ hộ tôi. Mọi sự sẽ ổn thỏa.
– Dick đang giàu lắm, - Nicole nói. Trong lúc trả miếng, giọng nàng bắt đầu run.
Trên phần sau boong, Golding đã đẩy ba cặp nhảy bước vào vòng bằng bàn tay to tướng của mình. Nicole và Tommy nhập bọn và Tommy nhận xét:
– Dick có vẻ say.
– Chỉ ở mức độ vừa phải thôi, - nàng đáp, vẻ trung thành.
– Có những người uống được và có người không. Rõ ràng Dick là người không thể. Cô nên bảo anh ấy đừng uống.
– Tôi ư! - Nàng sửng sốt kêu lên. - Tôi mà bảo được Dick nên hoặc không nên làm gì ư!
Khi họ cặp bến Cannes, Dick vẫn lơ đãng và im lìm, rất kín tiếng. Golding thả chàng xuống xuồng của chiếc Margin , phu nhân Caroline bèn đổi chỗ một cách lộ liễu. Trên bến, chàng cúi chào tạm biệt với vẻ trang trọng thái quá, và trong thoáng chốc, có vẻ chàng định tung ra một lời dí dỏm chua chát với cô ta, nhưng cẳng tay Tommy đã thúc vào phần mềm của chàng và họ đi tới chỗ xe đợi sẵn.
– Tôi sẽ lái đưa các vị về nhà, - Tommy đề nghị.
– Anh đừng lo, chúng tôi có thể kiếm một xe.
– Tôi thích thế, nếu anh cho phép.
Trên băng ghế sau, Dick vẫn im lìm cho đến khi chạy qua khối đá Golfe Juan màu vàng, rồi sau đó là hội trá hình liên miên ở Juan les Pins, nơi ban đêm là tiếng nhạc và tiếng nói đinh tai của nhiều thứ ngôn ngữ. Khi chiếc xe lượn lên đồi tới Tarmes, chàng bỗng ngồi thẳng dậy vì bánh xe nghiêng đi, và kết luận:
– Một hiện thân quyến rũ của... - chàng thoáng ngập ngừng, - một hãng của... tôi quẫn trí rồi. - Sau đó, chàng rơi vào giấc ngủ khuây khỏa, thỉnh thoảng lại ợ to, thỏa mãn trong bóng tối ấm áp, mềm mại.