← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Sáng hôm sau, Dick vào phòng Nicole sớm.

– Anh đợi cho đến khi nghe thấy tiếng em dậy. Khỏi cần phải nói, anh cảm thấy tối qua tồi tệ đến thế nào, nhưng không có sự việc gì xảy ra sau đó sao?

– Em đồng ý, - nàng bình tĩnh nói và ghé sát mặt vào gương.

– Tommy lái xe đưa chúng ta về nhà à? Hay anh mơ?

– Anh biết là thế mà.

– Chắc thế, - chàng thừa nhận, - vì anh chỉ nghe thấy anh ta ho. Anh nghĩ sẽ gọi anh ta.

Nàng mừng vì chàng để nàng lại, vì thực ra, lần đầu tiên trong đời nàng, tài năng phi thường của chàng hình như cho chàng cái quyền rời bỏ chàng cuối cùng.

Tommy cựa quậy trên giường, tỉnh dậy và gọi cà phê sữa.

– Anh ổn chứ? - Dick hỏi.

Khi Tommy phàn nàn đau họng, chàng có ngay thái độ nhà nghề.

– Tốt hơn hết là anh nên súc miệng.

– Anh có nước súc miệng không?

– Lạ thay là tôi không có, chắc Nicole có.

– Đừng làm phiền cô ấy.

– Cô ấy dậy rồi.

– Cô ấy thế nào?

Dick từ từ quay lại.

– Anh mong cô ấy chết vì tôi say ư? - Giọng chàng đùa cợt. - Bây giờ, Nicole được làm bằng... cây thông Georgia, là thứ gỗ cứng nhất, ngoài loại gỗ cứng ở New Zealand...

Nicole xuống cầu thang, nghe thấy phần cuối câu chuyện. Nàng biết, như nàng luôn biết, là Tommy yêu nàng, nàng biết anh ta không ưa Dick, còn Dick nhận ra điều đó trước cả anh ta, và thường có phản ứng tích cực với nỗi say đắm của người đàn ông cô đơn này. Anh ta tưởng đã thành công vì một khoảnh khắc hài lòng của phụ nữ. Nàng cúi xuống bàn xem bữa sáng của các con và rầy la cô gia sư trong lúc ở trên gác, hai người đàn ông bận tâm về nàng.

Lát sau, nàng cảm thấy vui ở trong vườn, nàng không muốn xảy ra chuyện gì hết, có điều tình hình vẫn lửng lơ lúc hai người đàn ông tung hứng ý nghĩ về nàng với nhau. Trong một thời gian dài, nàng không tồn tại, dù chỉ như một quả bóng.

– Hay thật, những kẻ nhút nhát - không phải thế sao? Này chú Thỏ, là mi đấy! Có hay không? Hả? Nghe chừng rất đặc biệt với mi đấy?

Chú thỏ, sau một trải nghiệm thực tế chẳng có gì ngoài những cái lá bắp cải, đồng ý sau vài lần ngửi thử, thăm dò.

Nicole có thói quen đi khắp khu vườn. Nàng để những bông hoa nàng cắt ở những chỗ nhất định, để sau đó người làm vườn sẽ mang vào nhà. Ra tới đê biển, nàng đã có tâm trạng cởi mở nhưng chẳng có ai, thế là nàng dừng lại và cân nhắc. Dù sao thì nàng cũng sốc vì ý nghĩ mình quan tâm đến một người đàn ông khác, nhưng những người đàn bà khác đều có tình nhân, sao mình lại không? Trong một buổi sáng xuân đẹp trời, những kiềm chế với nam giới tan biến, nàng lập luận, tươi tắn như một bông hoa, trong lúc gió thổi bay tóc nàng, cho đến khi đầu nàng phải quay theo. Những người phụ nữ khác đều có người tình, cùng những tác động sâu sắc khiến đêm qua nàng nhân nhượng Dick về quan niệm cái chết, lúc này làm đầu nàng gật gù theo gió, mãn nguyện và vui vẻ với ý nghĩ, tại sao mình lại không?

Nàng ngồi trên bức tường thấp và nhìn xuống biển. Nhưng từ một biển khác, đẹp cực kỳ, nàng đã câu được một thứ hữu hình, nằm cạnh tiền bạc của mình. Trong thâm tâm, cho dù không cần, nàng vẫn bên Dick mãi mãi như chàng tối qua, nàng ắt phải là một thứ thêm vào, không chỉ là hình ảnh trong trí chàng, bị buộc vào những cuộc diễu hành vô tận quanh tấm huy chương.

Nicole chọn chỗ này trên tường để ngồi, vì vách đá che nghiêng bãi cỏ có khu vườn rau. Qua đám cành cây, nàng trông thấy hai người đàn ông vác cào và xẻng, nói chuyện giọng Nice và Provence. Bị thu hút vì những từ ngữ và cử chỉ của họ, nàng nắm được ý nghĩa chung của câu chuyện:

– Tôi đã đặt cô ấy sau rặng nho đằng kia.

– Bà ta chẳng quan tâm, cả ông ta cũng vậy. Thằng cha ấy là loại được miễn trừ. Tôi đã đặt cô ta xuống chỗ này...

– Anh có cào đấy chứ?

– Anh tự làm đi, đồ nhà quê.

– Ờ, tôi chẳng cần biết anh để cô ta xuống chỗ nào. Cho đến đêm ấy, tôi chưa bao giờ cảm thấy bộ ngực đàn bà áp vào ngực tôi, kể từ khi tôi lấy vợ từ mười hai năm trước. Bây giờ anh bảo tôi...

– Nhưng hãy nghe về thằng ấy...

Nicole quan sát họ qua các cành cây, hình như họ đang nói về việc gì đó, một thứ tốt cho người này, nhưng lại xấu với người kia. Lại thế giới của đàn ông mà nàng nghe lỏm được, về đến nhà nàng lại trở nên hồ nghi.

Dick và Tommy đang ở trên hiên. Nàng đi qua họ vào trong nhà, rồi mang ra quyển vở nháp và bắt đầu vẽ đầu Tommy.

– Chẳng bao giờ để yên tay chân, đúng là đàn bà, - Dick nói nhẹ nhàng. Sao chàng có thể nói năng tầm thường đến thế trong khi máu vẫn rút khỏi má chàng, đến mức bộ râu màu vàng nâu càng làm nổi bật màu đỏ của đôi mắt? Nàng quay sang nói với Tommy:

– Tôi luôn phải làm việc gì đó. Tôi có một con khỉ Polynesia không đuôi và chơi với nó hàng nhiều giờ liền, cho đến khi người ta bắt đầu làm những trò lố bịch thô thiển, tối tăm nhất...

Nàng vẫn kiên quyết tránh nhìn Dick. Chàng bèn xin lỗi rồi đi vào trong nhà, nàng nhìn thấy chàng rót cho mình hai cốc nước, và nàng càng cứng rắn hơn.

– Nicole... - Tommy mở lời, nhưng ngừng lại, húng hắng khàn khàn trong cổ họng.

– Tôi sẽ đi lấy cho anh ít dầu long não đặc biệt, - nàng gợi ý. - Là loại dầu của Mỹ, Dick tin tưởng lắm. Chỉ một phút thôi.

– Tôi phải đi đây.

Dick ra và ngồi xuống.

– Tin cái gì vậy? - Khi Nicole trở ra với lọ dầu, cả hai không nhúc nhích tuy nàng thấy họ có phần bồn chồn vì câu chuyện chẳng đâu vào đâu.

Người tài xế đã ở bên cửa, xách túi đựng quần áo của Tommy đêm trước. Cái cảnh Tommy mặc quần áo mượn của Dick khiến nàng buồn lòng, bất nhẫn, như thể Tommy không thể có điều kiện mua những thứ đó.

– Khi về đến khách sạn, anh xoa bóp dầu này vào cổ, ngực rồi hít, - nàng dặn.

– Này, - Dick than phiền lúc Tommy xuống bậc, - đừng cho Tommy cả lọ nhé, phải đặt mua tận Paris đấy, ở đây không có đâu.

Tommy trở lại trong tầm nghe và cả ba đứng trong nắng, Tommy đối diện trước ôtô dường như lúc nghiêng người, anh ta có thể lật úp lọ dầu lên lưng.

Nicole bước xuống đường.

– Anh cầm lấy, - nàng khuyên. - Nó rất hiếm đấy.

Nàng nghe thấy Dick càng lặng lẽ bên mình, nàng tránh khỏi chàng một bước và vẫy chiếc xe đưa Tommy cùng lọ dầu long não đặc biệt đi. Rồi nàng trở lại uống thuốc của mình.

– Chẳng cần phải làm thế, - Dick nói. - Ở đây chúng ta có bốn người, và nhiều năm nay mỗi khi bị ho...

Họ nhìn thẳng vào nhau.

– Lúc nào chúng ta cũng có thể kiếm lọ dầu khác... - rồi mất bình tĩnh, nàng theo chàng lên gác, chàng nằm lăn ra giường và chẳng nói năng gì.

– Anh có muốn mang bữa trưa lên cho anh không? - Nàng hỏi.

Chàng gật đầu và vẫn nằm im lìm, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Lòng đầy nghi ngại, nàng đi đặt món ăn. Rồi lên gác lần nữa, nàng nhìn vào phòng chàng - Cặp mắt xanh lơ như ngọn đèn pha bật sáng trên màn đêm tăm tối. Nàng đứng ở ngưỡng cửa một phút, nhận thức được lầm lỗi đã phạm và ngại ngần không muốn bước vào... Nàng giơ tay như muốn xoa đầu chàng, nhưng chàng né như một con vật nghi ngại. Nicole không thể chịu đựng nổi tình cảnh này hơn nữa, nàng chạy xuống gác như một cô đầu bếp sợ hãi, sợ thứ người đàn ông buồn khổ ở tầng trên sẽ ăn trong lúc nàng vẫn phải tiếp tục bú cạn lồng ngực gầy còm của chàng.

Suốt một tuần lễ, Nicole quên bẵng cảm xúc bất ngờ của nàng với Tommy, nàng vốn không nhiều kỷ niệm với con người và dễ quên họ. Nhưng khi có luồng gió nóng đầu tiên của tháng Sáu, nàng nghe tin anh ta đang ở Nice. Tommy viết cho hai người một bức thư ngắn, nàng mở thư dưới cái dù che nắng cùng các thư từ khác họ đã mang vào nhà. Đọc xong, nàng thảy nó cho Dick, đổi lại, chàng ném vào lòng bộ pyjamas của nàng bức điện:

Các bạn thân mến sẽ ở Gausses ngày mai đáng tiếc không có mẹ mong gặp các bạn. ROSEMARY

– Em rất vui được gặp cô ấy, - Nicole nói dứt khoát.