CHƯƠNG 7
Nhưng sáng hôm sau, khi ra bãi biển với Dick nàng lại cảm thấy e sợ Dick dự định một giải pháp liều lĩnh. Từ buổi tối trên du thuyền của Golding, nàng cảm thấy việc ấy đang tiến triển. Thế nên trạng thái ổn định tế nhị là nàng có chỗ đứng chắc chắn bảo đảm sự an toàn cho nàng, và sẽ xảy ra sự biến đổi hoàn cảnh đột ngột, nên nàng phải nghĩ đến việc thay đổi chính trong máu thịt, nàng không dám đưa vấn đề lên hàng đầu của ý thức. Hình ảnh Dick và bản thân nàng biến đổi, mơ hồ, xuất hiện như những bóng ma quay cuồng trong một vũ điệu kỳ quái. Nhiều tháng nay, mỗi một từ hình như đều có ngụ ý khác, rồi nhanh chóng được giải quyết trong hoàn cảnh mà Dick định hướng. Tuy nhiên, tình trạng này có lẽ còn hứa hẹn hơn, nhiều năm dài hầu như có một hiệu quả tươi sáng lên bản tính của nàng nên bệnh tật sớm xua tan, vì Dick không vươn tới - tuy không phải là lỗi của chàng, mà đơn giản vì không một khuôn mẫu nào có thể mở rộng hoàn toàn vào bên trong cái khác, đó vẫn là điều băn khoăn. Khía cạnh bất hạnh nhất trong quan hệ của họ là Dick ngày càng hững hờ, hiện tại chàng lại uống rượu quá nhiều. Nicole không hiểu liệu nàng có bị nghiền nát hay là người thừa, giọng Dick vang lên giả dối, lộn xộn, nàng không sao đoán ra sắp tới liệu chàng có cư xử như chầm chậm mở ra một tấm thảm, cũng không xảy ra đến tận cùng, vào lúc bất thình lình.
Nàng không lo chuyện có thể xảy ra sau đó, biết đâu sẽ nhấc được một gánh nặng, mở được con mắt lóa. Nicole lên kế hoạch cho một sự thay đổi, một chuyến đi, với tiền của vung vinh. Tình trạng mới của sự việc sẽ không hơn gì một cuộc đua khung gầm, che giấu bao năm dưới cái vỏ chiếc limousine gia đình, cần phải bóc tuột nó tới nguyên bản đầu tiên. Nicole có thể cảm nhận ngọn gió nhẹ tươi mát, nỗi đau chia ly là thứ nàng vốn sợ, và cung cách diễn biến nham hiểm của nó.
Nhà per đang trên bãi biển, trang phục của nàng, quần soóc của chàng trắng muốt, tương phản với màu sắc trên thân hình họ. Nicole thấy Dick tìm các con giữa những thân hình lộn xộn và bóng của nhiều cây dù, và lúc tâm trí chàng tạm rời nàng, không làm nàng day dứt, nàng thờ ơ ngắm chàng và biết chàng đang mải tìm các con, không ngăn ngừa cũng không che chở. Chắc chàng sợ bãi biển, như một nhà cầm quyền bị bãi chức bí mật thăm một tòa án cũ. Nàng thấy căm ghét thế giới của chàng với những câu đùa và sự lịch thiệp tinh tế, và quên rằng nhiều năm qua, đó chính là thế giới duy nhất mở ra với nàng. Cứ để chàng nhìn ngắm nó - bãi biển của chàng, giờ đây hư hỏng vì sở thích của những kẻ bất nhã, rồi có ngày chàng có thể tìm kiếm và thấy chẳng còn lấy một hòn đá của Vạn lý Trường thành mà chàng đã dựng nên quanh nó, không còn dấu chân của một người bạn cũ.
Trong giây lát Nicole thấy tiếc nuối, nàng nhớ lại cái cốc chàng đã bới ra từ đống rác cũ, nhớ những chiếc quần soóc thủy thủ và áo vệ sinh mà họ mua ở một phố nhỏ tại Nice, những thứ quần áo ấy sau này là đồ lụa thời trang trong đám chuyên may đồ phụ nữ ở Paris, nhớ những cô bé Pháp chất phác trèo lên đê chắn sóng và reo hò: “Này! Kia kìa!” [194] như những con chim, nghi thức buổi sáng, sự hướng ngoại thảnh thơi, yên ả tới biển cả và mặt trời, nhiều thứ sáng chế của chàng, đã bị vùi sâu hơn dưới cát sau vài năm...
Giờ đây, nơi bơi lội là một “câu lạc bộ”, giống như tầng lớp thượng lưu quốc tế mà nó đại diện, song khó mà nói ai không được thừa nhận.
Nicole cứng rắn hẳn khi Dick quỳ gối trên chiếc chiếu rơm và nhìn quanh tìm Rosemary. Mắt nàng dõi theo chàng, tìm kiếm những vật dụng mới, đôi xà treo trên nước, vòng đu, buồng tắm di động, tháp nổi, đèn pha từ cuộc liên hoan tối qua, một bữa tiệc đứng hiện đại, trắng muốt với kiểu nhàm chán của những bộ râu ghi-đông dài vô tận.
Nước gần như là nơi cuối cùng để chàng tìm Rosemary, vì ít người bơi thêm trong thiên đường xanh biếc này, bọn trẻ và một người hầu phô trương, đánh dấu buổi sáng bằng những cú nhảy ngoạn mục từ tảng đá cao mười lăm mét, phần lớn các vị khách của Gausse đều lột bỏ pyjamas và ngâm mình khoảng một giờ liền.
– Cô ấy kìa, - Nicole nhận xét.
Nàng dõi theo mắt Dick theo vết của Rosemary từ bè gỗ này đến bè gỗ khác, nhưng tiếng thở dài thoát ra từ ngực nàng là thứ còn lại từ hơn năm năm trước đây.
– Chúng mình bơi ra và nói chuyện với Rosemary đi, - chàng nói ướm.
– Anh đi đi.
– Cả hai cùng đi. - Nàng cố cưỡng lại lời tuyên bố của chàng một lát, nhưng cuối cùng họ bơi ra cùng nhau, theo vết Rosemary cạnh một đàn cá nhỏ bơi theo nàng, họ lóa mắt vì nàng, như cái thìa sáng bóng của một lưỡi câu cá hồi.
Nicole ở lại trong nước trong lúc Dick lao lên cạnh Rosemary, cả hai ngồi, nước rỏ ròng ròng và trò chuyện đúng đắn như họ chưa bao giờ yêu hoặc động chạm đến nhau. Rosemary xinh đẹp, tuổi trẻ của nàng khiến Nicole choáng váng, tuy hãnh diện vì cô gái trẻ trung kia không mảnh mai bằng mình vì loại vải có sọc vằn cực mỏng. Nicole bơi loanh quanh thành những vòng tròn nhỏ, lắng nghe Rosemary đóng vai vui sướng, hân hoan, mong chờ, tự tin hơn hẳn năm năm trước.
– Em nhớ mẹ, nhưng em sẽ gặp bà ở Paris, vào thứ Hai.
– Năm năm trước cô đã tới đây, - Dick nói. - Trông cô mới bé nhỏ và ngộ nghĩnh trong chiếc áo choàng tắm của khách sạn làm sao!
– Sao anh nhớ nhiều thứ thế! Anh luôn là thế, và luôn nói những điều dễ chịu.
Nicole thấy cái trò tâng bốc cũ lại bắt đầu và nàng lặn xuống dưới nước, rồi ngoi lên lần nữa thì nghe thấy:
– Em sẽ giả vờ như năm năm trước và em lại là cô gái mười tám nhé. Lúc nào anh cũng làm em cảm thấy anh biết một số thứ gần như là hạnh phúc - anh và Nicole. Em cảm thấy dường như anh vẫn ở đó, trên bãi biển, dưới một trong những cái dù kia, những con người dễ thương nhất em từng biết và có lẽ sẽ từng biết.
Bơi ra xa, Nicole nhìn thấy sự phiền muộn trong lòng Dick đã tan đi chút ít khi chàng bắt đầu chơi đùa với Rosemary, lộ rõ sự lão luyện cũ của chàng với người đời, một nghệ thuật khá nhơ nhuốc. Nicole đoán chỉ cần một cốc rượu là chàng sẽ biểu diễn đủ trò nguy hiểm trên cái vòng nhún nhẩy kia vì Rosemary, lóng ngóng qua những trò nguy hiểm mà trước kia chàng thực hiện dễ ợt. Lần đầu tiên nàng nhận ra hè này, Dick tránh những cú bổ nhào từ trên cao.
Sau đó, lúc Nicole bơi lắt léo từ bè này đến bè khác, Dick đuổi kịp nàng.
– Mấy người bạn của Rosemary có xuồng máy cao tốc, cái ở đằng kia kìa. Em có muốn lướt ván không? Anh nghĩ là sẽ vui lắm.
Nhớ lại có lần chàng trồng cây chuối trên một cái ghế ở cuối boong tàu, nàng chiều theo chàng như có thể chiều Lanier. Hè năm ngoái ở Zugersee, họ đã chơi một trò dưới nước rất thú vị, Dick đã nhấc bổng một người đàn ông nặng gần một trăm kilô khỏi boong tàu lên vai và đứng dậy. Nhưng phụ nữ cưới mọi tài năng của chồng một cách tự nhiên, rồi sau đó không còn ấn tượng với chúng như thế nữa khi họ cứ phải giả vờ. Nicole không còn giả vờ có ấn tượng tuy nàng vẫn nói: “Vâng”, và “Vâng, em cũng nghĩ thế” với chàng.
Mặc dầu biết chàng có phần mệt mỏi, rằng đây là cách duy nhất gần gũi với tuổi trẻ đầy hào hứng của Rosemary xúi chàng cố gắng, nàng đã thấy chàng lôi cuốn cảm hứng như thế từ những tấm thân non nớt của các con và nàng hờ hững tự hỏi liệu chàng có định chơi trội không. Vợ chồng per lớn tuổi hơn những người khác trên tàu, những người trẻ tuổi đều lễ phép, cung kính, nhưng Nicole cảm thấy một câu hỏi ngầm “Mà những người này là ai vậy?”, nàng nhớ đến khả năng dễ dàng điều khiển mọi hoàn cảnh của Dick và làm cho chúng thành yên ổn, chàng rất tập trung vào việc chàng sắp cố làm.
Động cơ giảm ga xuống hai trăm mét từ bờ và một thanh niên nhảy ngay xuống qua thành. Cậu ta bơi vu vơ quanh xuồng, bám chặt lấy nó và từ từ trèo lên bằng đầu gối, rồi đứng phắt dậy lúc xuồng tăng tốc. Ngả người ra sau, cậu ta nhún nhảy nhẹ nhàng từ bên này sang bên kia theo một vòng cung chầm chậm, nín thở trên tấm ván lướt ở cuối mỗi động tác. Trực tiếp vào lằn xuồng, cậu ta buông sợi dây, thăng bằng một lát rồi tung lưng vào làn nước, biến mất như một pho tượng đẹp rực rỡ rồi lại xuất hiện như một người bình thường trong lúc cái xuồng lượn vòng tròn phía sau.
Đến lượt mình, Nicole từ chối, lúc đó Rosemary lướt ván rất khéo léo và đúng kiểu, cùng tiếng hoan hô bông đùa của những người hâm mộ. Ba người trong bọn tranh nhau vinh dự kéo nàng lên xuồng, săn sóc, làm đầu gối và hông nàng đập vào thành xuồng thâm tím.
– Giờ đến lượt bác sĩ, - người Mexico bên bánh lái nói.
Dick và người thanh niên cuối cùng lao qua thành xuồng và bơi đến tấm ván. Dick cố thay đổi thói quen và Nicole bắt đầu quan sát chàng, miệng mỉm cười nhưng trong lòng coi thường. Cuộc thể hiện thể lực này vì Rosemary chọc tức nàng hơn hết thảy.
Khi những người đàn ông lướt đủ dài và lấy được thăng bằng, Dick quỳ gối, đặt gáy vào đũng quần người kia, nắm sợi dây qua chân cậu ta và từ từ đứng dậy.
Những người trên xuồng quan sát kỹ thấy chàng gặp nhiều khó khăn. Chàng quỳ trên một đầu gối, bí quyết là thẳng người lên và cùng cử chỉ ấy, chàng rời tư thế quỳ. Chàng nghỉ một lát, rồi mặt chàng co lại lúc chàng đặt trái tim vào sợi dây căng thẳng và nhấc người.
Cái xuồng hẹp, và người thanh niên kia tuy nặng chưa đến bảy chục kilô, cũng lúng túng và vụng về túm lấy đầu Dick. Cố vặn lưng lần cuối, Dick đứng thẳng dậy, cái xuồng chệch sang một bên và cả hai ngã nhào vào biển cả.
Trên xuồng, Rosemary hét toáng lên:
– Tuyệt vời! Họ gần như làm được rồi.
Nhưng khi họ trở lại với những người bơi, Nicole chăm chú nhìn mặt Dick. Nó đầy phiền muộn như nàng nghĩ, vì chàng đã làm xong việc mà chỉ hai năm trước, chàng thực hiện dễ dàng.
Lần thứ hai, chàng cẩn thận hơn. Chàng hơi nhỏm dậy, thử cân bằng trọng lượng, quỳ trên một đầu gối, rồi làu bàu: “Cố lên, húp!”, chàng bắt đầu đứng dậy, - nhưng trước khi có thể duỗi thẳng người, chân chàng bỗng oằn xuống và chàng vội đưa bàn chân đẩy tấm ván, tránh đập phải lúc họ rơi xuống.
Lần này, khi chiếc xuồng máy Baby Gar trở lại, hành khách trên xuồng đều thấy Dick giận dữ.
– Nếu tôi thử thêm lần nữa các vị có phiền không? - Chàng kêu to, đạp nước. - Chúng tôi gần như thắng rồi.
– Được thôi. Cứ làm đi.
Nicole thấy Dick trắng nhợt và nàng cảnh báo chàng:
– Anh không thấy bây giờ thế là đủ rồi sao?
Chàng không trả lời. Người cùng lướt đầu tiên bị kéo mạnh sang một bên, người Mexico lái xuồng máy sốt sắng thế chỗ chàng.
Anh ta nặng hơn người đầu tiên. Khi cái xuồng chuyển động, Dick ngừng một chút, áp bụng lên ván. Rồi chàng đứng ở dưới người kia và nắm sợi dây, các cơ của chàng cong lại lúc chàng cố đứng dậy.
Chàng không thể dậy nổi. Nicole thấy chàng đổi tư thế và căng người lên lần nữa, nhưng ngay lập tức sức nặng của người cùng chơi đổ ụp lên vai chàng và chàng bất động. Chàng cố lần nữa, nâng lên hai, rồi năm centimét - Nicole cảm thấy tuyến mồ hôi trên trán nàng mở thông thống lúc nàng căng thẳng cùng chàng - song chàng chỉ giữ nguyên vị trí rồi chàng ngã quỵ trên đầu gối cùng tiếng chép môi, và khi họ ào tới, đầu Dick vừa trượt khỏi tấm ván.
– Về ngay! - Nicole gọi người lái xuồng, ngay lúc nói xong, nàng thấy chồng trượt dưới nước và nàng bật khóc, nhưng chàng lại trồi lên bơi ngửa, và chiếc Château gần đó bơi đến cứu. Thời gian hình như dài vô tận, cho đến lúc con thuyền tới chỗ họ, nhưng cuối cùng, khi họ ghé sát, Nicole trông thấy Dick kiệt sức và đờ ra, một mình giữa nước và bầu trời, nỗi hoảng loạn của nàng bỗng thay bằng sự khinh miệt.
– Chúng tôi sẽ giúp anh, bác sĩ... Nắm lấy chân anh ấy... được rồi... giờ tất cả cùng nhau nào...
Dick ngồi thở hổn hển và chẳng nhìn gì.
– Em biết anh không nên cố làm gì, - Nicole nói, không đừng được.
– Anh ấy đã quá mệt ngay từ hai lần đầu, - người Mexico nhận xét.
– Đây là một việc ngu ngốc, - Nicole khăng khăng. Rosemary khéo xử, không nói gì.
Một phút sau, Dick lấy lại hơi thở và nói hổn hển.
– Lúc đó tôi không thể nhấc nổi một con búp bê giấy.
Một tiếng cười khẽ làm dịu sự căng thẳng do nỗi thất bại của chàng gây nên. Tất cả đều ân cần với Dick lúc chàng lên bờ ở bến tàu. Nhưng Nicole khó chịu, lúc này mọi việc chàng làm đều khiến nàng bực bội.
Nàng ngồi với Rosemary dưới một cái dù trong lúc Dick đến quầy uống một cốc, chàng trở lại ngay, mang theo rượu nâu cho họ.
– Cốc đầu tiên em uống với anh, - Rosemary nói, với nhiệt tình rào rạt, nàng thêm. - Chao ôi, em mừng được gặp anh và biết anh yên ổn. Em đã lo... - Câu nói của nàng gián đoạn lúc nàng chuyển hướng, -... rằng anh không ổn.
– Cô có nghe tin tôi rơi vào quá trình sa đọa không?
– Ồ, không. Em chỉ... chỉ nghe tin anh đã thay đổi. Em mừng thấy tận mắt đấy không phải là sự thật.
– Đấy là sự thật, - Dick trả lời và ngồi xuống với họ. - Sự thay đổi là một con đường dài tụt hậu, nhưng lúc đầu nó không lộ ra. Thái độ vẫn giữ nguyên một thời gian sau khi tinh thần rạn vỡ.
– Anh hành nghề ở Riviera ư? - Rosemary hấp tấp hỏi.
– Nó là vị trí tốt để tìm thấy những loại người thích hợp. - Chốc chốc chàng lại gật đầu với những người đi thơ thẩn trên cát vàng. - Những ứng viên xuất sắc. Có nhận ra bà Abrams, bạn cũ của chúng ta, đang đóng vai nữ công tước với bà hoàng Mary North không? Đừng ghen ghét làm gì, hãy nghĩ đến bà Abrams mong ước được trèo lên bậc sau của Ritz bằng cả hai tay và đầu gối, và đủ thứ bụi thảm mà bà ấy phải hít vào mà xem.
Rosemary ngắt lời chàng.
– Nhưng kia có thực là Mary North không? - Nàng chăm chú nhìn một phụ nữ đang đi thơ thẩn về phía họ, một nhóm nhỏ theo sau, cư xử đàng hoàng như thể họ đã quen với việc được nhìn ngắm. Khi họ cách độ mươi mét, Mary chỉ liếc nhìn thoáng qua vợ chồng per, một trong những cái liếc không may ấy chứng tỏ rằng họ đã bị nhìn thấy nhưng bỏ qua, loại liếc nhìn mà trong đời mình, cả vợ chồng per lẫn Rosemary Hoyt chưa từng cho phép mình ném lên bất cứ người nào. Dick khoái chí khi Mary đã nhận ra Rosemary bèn thay đổi dự định và tiến tới. Cô ta thân mật nói chuyện với Nicole, gật đầu song không mỉm cười với Dick, dường như chàng là người lây bệnh truyền nhiễm, và thế là chàng cúi chào với vẻ kính trọng hài hước lúc cô ta chào hỏi Rosemary.
– Tôi nghe tin cô ở đây. Bao lâu vậy?
– Đến ngày mai, - Rosemary trả lời.
Nàng cũng nhìn thấy Mary phớt lờ vợ chồng per để nói chuyện với nàng, và cảm giác về bổn phận khiến nàng không mặn mà. Không, tối nay nàng không thể đi ăn tối được.
Mary quay sang Nicole, thái độ của cô ta cho thấy sự yêu mến trộn lẫn thương hại.
– Các cháu ra sao rồi? - Mary hỏi thăm.
Đúng lúc đó chúng tới, và Nicole lắng nghe thấy chúng xin nàng chọn chỗ bơi thay cô gia sư.
– Không, - Dick trả lời hộ nàng. - Cô giáo nói phải nghe thôi.
Phù hợp với yêu cầu phải ủng hộ người có quyền, Nicole từ chối yêu cầu của các con, thế là Mary với cung cách một nữ nhân vật của Anita Loos [195] , đối xử như với chuyện đã rồi , coi Dick là kẻ có tội ức hiếp người yếu trắng trợn nhất.
Dick bực dọc vì hành vi phiền hà, chàng hỏi với vẻ quan tâm nhạo báng:
– Các con của cô và các bà cô của chúng ra sao rồi?
Mary không trả lời, cô ta rời họ, trước hết xoa bàn tay thương cảm lên mái đầu khó bảo của Lanier. Sau khi cô ta đi rồi, Dick nói:
– Anh nghĩ đến thời gian đã làm việc hộ cô ta.
– Em thích cô ấy, - Nicole nói.
Sự chua cay của Dick khiến Rosemary ngạc nhiên, nàng vẫn nghĩ chàng là người tha thứ tất cả và hiểu thấu tất cả. Bất chợt, nàng nhớ lại những điều nàng đã nghe về chàng. Trong câu chuyện với một số người làm ở Bộ Ngoại giao Mỹ trên du thuyền, - những người Mỹ đã Âu hóa, đạt được một vị trí để họ không thể nói mình thuộc quốc gia nào, cái tên nổi bật ở đâu cũng có như Baby Warren chợt đến và được nhận xét rằng em gái của Baby đã lấy một bác sĩ chơi bời phóng đãng. “Anh ta chẳng được nơi nào nhận nữa”, người đàn bà ấy nói.
Cách nói ấy làm Rosemary phiền não, tuy nàng không thể xếp vợ chồng per là những người trong bất cứ quan hệ nào với xã hội có nhận xét như thế, nếu có nó có thể mang bất kỳ ý nghĩa nào, dù là dấu vết thù địch và ý kiến của công chúng cứ rung ngân trong tai nàng. “Anh ta chẳng được nơi nào nhận nữa”. Nàng hình dung Dick đang trèo lên các bậc biệt thự, đưa danh thiếp và bị một quản gia trả lời: “Chúng tôi không nhận ông nữa”, rồi xuống một đại lộ chỉ để vô số các quản gia của vô số các Đại sứ, Bộ trưởng, Trưởng đoàn Ngoại giao... trả lời tương tự.
Nicole tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi đây. Nàng đoán rằng nếu Dick sa đà hoạt bát, sẽ càng mê mẩn và làm Rosemary đáp ứng lại chàng. Không còn nghi ngờ gì nữa, trong một lúc cố tiết chế mọi thứ khó chịu, chàng nói:
– Mary ổn, cô ấy đã làm rất tốt. Nhưng thật khó mà ưa những người không thích mình.
Rosemary đứng vào hàng, đu đưa về phía Dick và ngân nga:
– Ôi, anh dễ thương thật. Em không thể hình dung có người không tha thứ cho anh, dù anh làm gì với họ. - Rồi cảm thấy sự hồ hởi của mình vượt quá quyền của Nicole, nàng nhìn xuống cát giữa họ. - Em muốn hỏi ý kiến anh chị về những bộ phim mới nhất của em, nếu anh chị đã xem.
Nicole lặng thinh, tuy đã xem một trong các phim ấy và ít nghĩ đến nó.
– Chắc phải mất ít phút để nói với cô, - Dick nói. - Chúng tôi tin rằng Nicole đã nói với cô rằng Lanier bị ốm. Cô đã làm gì trong đời? Có ai làm gì không? Họ đóng vai - bộ mặt, giọng nói, lời lẽ - bộ mặt thể hiện nỗi buồn, giọng nói tỏ ra sửng sốt, lời lẽ bày tỏ thông cảm.
– Vâng, em hiểu.
– Nhưng trong nhà hát thì Không. Trong nhà hát, các nữ diễn viên hài kịch giỏi nhất xây dựng danh tiếng của họ bằng cách chế giễu những phản ứng tình cảm, sự sợ hãi, tình yêu và thông cảm đúng đắn.
– Em hiểu. - Song nàng không hoàn toàn hiểu.
Đứt mạch câu chuyện, Nicole càng sốt ruột khi Dick nói tiếp:
– Mối nguy hiểm cho một nữ diễn viên là phản ứng. Ví dụ, có người nói với cô: “Người tình của cô đã mất”. Trong đời thực, chắc cô đã tan nát thành nhiều mảnh. Nhưng trên sân khấu, cô cố giải trí, còn khán giả có thể tự “phản ứng”. Trước hết, nữ diễn viên có những lời thoại để theo, rồi phải lôi kéo sự chú ý của khán giả về phía mình, cách xa khỏi vụ giết người Trung Hoa hoặc bất cứ sự việc nào như thế. Thế là, cô ta phải làm một việc bất ngờ. Nếu khán giả nghĩ nhân vật là cứng rắn thì cô ta phải làm cho nó mềm lại, nếu họ nghĩ nhân vật ẻo lả, cô ta phải làm cho cứng cỏi. Cô phải ở ngoài nhân vật, cô hiểu không?
– Em không hiểu lắm, - Rosemary thừa nhận. - Anh nói ở ngoài nhân vật có nghĩa là gì vậy?
– Cô làm một việc bất ngờ cho đến khi cô điều khiển được khán giả từ sự thật khách quan trở lại với cô. Sau đó cô lại trượt vào nhân vật.
Nicole không thể chịu thêm nữa. Nàng đứng phắt dậy, không giấu vẻ sốt ruột. Rosemary mất vài phút mới nhận thức được tình trạng ấy, bèn quay sang hòa giải với Topsy.
– Cháu có thích làm diễn viên khi cháu lớn không? Cô nghĩ cháu sẽ là một nữ diễn viên cừ khôi.
Nicole cố ý nhìn nàng trừng trừng và với giọng của ông nội, nàng nói, từ tốn và dứt khoát:
– Xin cô hãy gạt bỏ hoàn toàn những ý nghĩ như thế ra khỏi đầu con cái người khác. Hãy nhớ rằng, chúng tôi có thể có nhiều dự định khác hẳn cho chúng. - Nàng quay ngoắt sang Dick. - Em sẽ lái xe về nhà. Em sẽ gửi Michelle cho anh và các con.
– Nhiều tháng nay em không lái xe rồi, - chàng phản đối.
– Song em không quên.
Không buồn liếc nhìn Rosemary, mặt nàng phản ứng mãnh liệt, Nicole rời khỏi cái dù.
Nàng thay pyjamas trong nhà tắm, vẻ mặt nàng vẫn rắn như một tấm sứ. Nhưng nàng rẽ vào con đường có những cây thông uốn thành vòm và không khí thay đổi, những con sóc chuyền trên cành cây, ngọn gió đẩy nhẹ lá cây, một con gà trống gáy xa xa, nắng trời xuyên qua cảnh bất động, rồi tiếng nói của bãi biển lùi xa dần. Nicole dịu đi, nàng cảm thấy mới mẻ và hạnh phúc, ý nghĩ của nàng trong như quả chuông tốt, nàng có cảm giác được chữa bệnh theo phương pháp mới. Bản ngã của nàng bắt đầu bừng nở như một đóa hồng lộng lẫy sắc hương, vì nàng đã tụt lùi trong những mê cung nàng lang thang nhiều năm qua. Nàng căm ghét bãi biển, bực tức với những nơi nàng đóng vai hành tinh, còn Dick là mặt trời.
– Mình gần như khỏi hẳn rồi, - nàng nghĩ. - Trên thực tế, mình đang đứng một mình, không có anh ấy. - Như một đứa trẻ vui sướng, nàng muốn khỏi hẳn bệnh càng sớm càng tốt, và mơ hồ biết rằng Dick đã trù tính cho nàng việc này. Về đến nhà nàng lăn ra giường và viết cho Tommy Barban ở Nice một bức thư ngắn, khiêu khích.
Nhưng đó là vào ban ngày, còn đến tối, năng lượng thần kinh của nàng giảm hẳn, không sao tránh được, tinh thần nàng giảm sút, như có nhiều mũi tên bay trong bóng chạng vạng. Nàng sợ những ý nghĩ trong đầu Dick, một lần nữa nàng lại cảm thấy có một kế hoạch ẩn sau những hành động hiện nay của chàng và nàng e sợ những dự tính của chàng, chúng tiến triển tốt, được tính toán kỹ lưỡng về mọi mặt, còn Nicole không thể kiểm soát nổi. Dù sao nàng cũng luôn nghĩ đến chàng, trong lúc chàng vắng mặt mọi hành động của nàng hình như tự động bị thứ chàng ưa thích chi phối, vì thế nàng cảm thấy ý định chống lại chàng lúc này là không thỏa đáng. Nàng phải suy nghĩ, nàng biết rốt cuộc con số trên cánh cửa khủng khiếp của những hình ảnh tưởng tượng, ngưỡng cửa để trốn mà không thoát nổi, nàng hiểu rằng lỗi lầm lớn nhất của nàng hiện giờ và trong tương lai do chính nàng tự mê hoặc. Nó là một bài học dài nhưng nàng đã học được. Hoặc ta suy nghĩ, hoặc để người khác nghĩ hộ mình và giành lấy mọi quyền hạn, bóp méo và quy định các sở thích tự nhiên của ta, khai hóa và làm cho ta cằn cỗi.
Họ ăn bữa tối êm ả, Dick uống nhiều bia và vui đùa với các con trong căn phòng tối. Sau đó, chàng chơi vài bản nhạc của Schubert [196] và nhạc jazz mới của Mỹ, còn Nicole ghé qua vai chàng, ngân nga theo bằng giọng nữ trầm ngọt ngào, khàn khàn của nàng.
Cảm ơn cha
Cảm ơn mẹ
Cảm ơn cha mẹ đã gặp nhau...
– Anh không thích bài này, - Dick nói và giở sang trang.
– Ồ, cứ chơi đi anh! - Nàng kêu lên. - Em sắp qua phần đời còn lại, ngần ngại mãi vì từ “cha” hay sao?
Sau đó, họ ngồi với các con trên mái nhà Moorish [197] , ngắm pháo hoa từ hai sòng bạc cách nhau, ở mãi tít dưới bãi biển. Thật cô đơn và buồn bã khi ở bên nhau mà trái tim trống rỗng.
Sáng hôm sau, đi mua sắm ở Nice về, Nicole thấy một thư nhắn Dick đã lấy chiếc ôtô nhỏ, một mình đi Provence vài ngày. Nàng vừa đọc xong thì chuông điện thoại reo, Tommy Barban gọi từ Monte Carlo, nói đã nhận được thư nàng và đang lái xe về. Nàng cảm thấy môi mình ấm lên trên ống nghe, vui thích vì anh ta sắp đến.