← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Nàng tắm và xức dầu, thoa phấn khắp người, trong lúc các đầu ngón chân nghiền một đống phấn nữa trên khăn tắm. Nàng ngắm nghía kỹ càng những nếp nhăn bên sườn, hông, tự hỏi vì sao hình dáng đẹp đẽ, thon thả nhường ấy lại bắt đầu chảy xệ trong vòng có sáu năm, nhưng mình sẽ làm được, thực ra mình sẽ làm tốt như bất cứ ai mình biết.

Nàng không hề phóng đại. Sự cách biệt duy nhất về thể chất giữa Nicole hiện tại và Nicole năm năm trước chỉ vì nàng không còn là thiếu nữ mà thôi. Nhưng nàng đủ day dứt khi sùng bái tuổi trẻ hiện tại, những bộ phim tình cảm với vô số gương mặt thiếu nữ, dịu dàng thể hiện đang làm việc và hiểu đời, cảm thấy ghen tị với tuổi trẻ.

Nàng mặc bộ đầm dài đến mắt cá có sẵn từ nhiều năm nay, và cung kính xịt khắp người nước hoa Chanel số 5. Lúc một giờ, khi Tommy lái xe tới, nàng đã là một người gọn gàng, thanh mảnh và duyên dáng nhất.

Vui biết bao khi có những thứ này, lại được thờ phụng, và đòi có một bí mật! Nicole đã mất hai năm kiêu ngạo trong đời một cô gái xinh tươi, giờ nàng cảm thấy muốn đền bù, nàng chào Tommy như thể anh ta là một trong nhiều người đàn ông quỳ mọp dưới chân mình, nàng đi trước thay vì đi cạnh Tommy lúc họ băng qua vườn tới cái dù che. Những người phụ nữ hấp dẫn ở tuổi mười chín và hai mươi chín giống nhau ở sự tự tin phơi phới, ngược lại, tuổi đôi mươi hay đòi hỏi không lôi kéo thế giới bên ngoài hướng vào mình. Họ ở độ tuổi xấc láo, có thể so sánh với cậu con út trẻ trung, còn phụ nữ tuổi hai mươi chín là chiến binh vênh váo sau trận chiến.

Nhưng trong khi cô gái mười chín thu hút lòng tin vì được chú ý quá ư thừa thãi, người phụ nữ hai mươi chín ấp ủ một thứ tinh tế hơn. Vừa ước ao, cô nàng chọn rượu khai vị một cách khôn ngoan, hoặc hài lòng thưởng thức món trứng cá muối đầy sức mạnh tiềm tàng. Trong cả hai trường hợp, hình như cô nàng không hạnh phúc, lường trước những năm tiếp theo, khi tầm nhìn của mình hay lờ mờ vì hoảng hốt, vì sợ bị ngăn chặn hoặc sợ tiếp tục. Nhưng bắt đầu tuổi mười chín hoặc hai mươi chín, cô ta đều khá tin chắc không có những kẻ thô tục trong tiền sảnh.

Nicole không muốn bất kỳ mối tình lãng mạn, tinh thần và mập mờ nào, nàng muốn một cuộc “ngoại tình”, nàng muốn thay đổi. Nghĩ đến những suy nghĩ của Dick, nàng hiểu rằng theo quan điểm thiển cận, đây là một việc thông tục không tình cảm, bước vào một đam mê đe dọa tất cả bọn họ. Mặt khác, nàng đổ tại Dick về tình trạng trước mắt, và thành thật cho rằng một trải nghiệm như thế có thể có tác dụng chữa bệnh. Suốt mùa hè, nàng bị kích thích vì quan sát dân chúng làm đúng những việc họ muốn làm mà không hề bị trừng phạt, ngoài ra, bất chấp ý định không lừa đối bản thân, nàng thích coi mình chỉ cảm nhận tình thế và bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui...

Trong bóng tối dịu dàng, Tommy nắm cánh tay trắng muốt của nàng và kéo nàng lại gần, nhìn vào mắt nàng.

– Đừng cựa quậy, - anh ta nói. - Từ nay trở đi, anh sẽ tha hồ ngắm em.

Tóc Tommy có mùi thơm, mùi xà phòng thoang thoảng tỏa ra từ bộ quần áo trắng muốt. Môi nàng mím chặt, không hé cười, và trong giây lát, cả hai chỉ nhìn nhau.

– Anh có thích thứ anh nhìn thấy không? - Nàng thì thầm.

– Nói tiếng Pháp đi.

– Hay lắm, - nàng hỏi lại bằng tiếng Pháp. - Anh có thích thứ anh nhìn thấy không?

Tommy kéo nàng lại gần hơn.

– Anh thích bất cứ thứ gì nhìn thấy ở em. - Anh ta ngập ngừng. - Anh nghĩ anh biết gương mặt em, nhưng hình như có một số thứ anh không hề hay biết. Mắt em bắt đầu có vẻ lừa gạt từ bao giờ vậy?

Nàng rứt khỏi anh ta, sửng sốt và phẫn nộ, rồi kêu lên bằng tiếng Anh:

– Tại sao anh lại muốn nói chuyện bằng tiếng Pháp? - Tiếng nàng tắt lặng khi người quản gia bưng rượu sherry vào. - Để anh có thể tấn công chính xác hơn sao?

Nàng đặt mạnh cái ghế nhỏ lên tấm nệm ghế bọc vải kim tuyến.

– Tôi không có gương ở đây, nhưng nếu mắt tôi thay đổi vì tôi đã khỏe lại. Là người khỏe mạnh, có lẽ tôi sẽ trở lại là tôi đích thực, tôi cho rằng ông tôi là kẻ lừa gạt và tôi thừa hưởng tính đó, vì chúng ta là thế. Như thế đã thỏa mãn đầu óc hợp lý của anh chưa?

Hình như Tommy không hiểu nàng đang nói gì.

– Dick đâu? Anh ấy có ăn trưa cùng chúng ta không?

Xét thấy nhận xét của anh ta có ý nghĩa khá nhỏ nhen, Nicole bỗng bật cười gạt ấn tượng ấy đi.

– Dick đang đi du lịch, - nàng đáp. - Rosemary Hoyt xuất hiện, nên hoặc là họ ở bên nhau, hoặc cô ấy làm Dick bối rối nhiều đến mức anh ấy muốn đi xa để mơ về cô ấy.

– Em biết không, xét cho cùng, em khá là rắc rối đấy.

– Ồ không, - nàng vội vã cam đoan với anh ta. - Không, em không thế đâu... em chỉ là một... em chỉ khác những người đơn giản rất nhiều thôi.

Marius mang dưa và một xô đá ra, còn Nicole mải nghĩ đến cặp mắt gian tà của mình nên không trả lời.

– Tại sao người ta không để em trong tình trạng tự nhiên? - Tommy hỏi ngay. - Em là người rực rỡ nhất mà tôi biết.

Nàng không trả lời.

– Tất cả cái trò thuần hóa này của phụ nữ! - Tommy đùa.

– Trong xã hội nào cũng có những điều khó xác định... - Nàng cảm thấy bóng ma của Dick đến sát khuỷu tay mình, nhưng nàng lắng xuống vì ngụ ý của Tommy. - Em đã làm cho nhiều người đàn ông trở nên hung bạo, nhưng em sẽ không cố vì một nửa số phụ nữ. Nhất là kiểu hà hiếp kẻ yếu này - có tốt lành gì cho ai đâu? Cho anh, cho anh ấy hoặc bất cứ người nào?

Tim nàng đập rộn rồi hơi chìm xuống vì cảm giác nàng mắc nợ Dick.

– Em cho rằng mình đã...

– Em đã có quá nhiều tiền, - Tommy nôn nóng nói. - Đấy là mấu chốt của vấn đề. Dick đã không vượt qua được điều đó.

Nàng ngẫm nghĩ, trong lúc món dưa đã được dọn đi.

– Anh nghĩ em nên làm gì?

Lần đầu tiên trong mười năm ròng, nàng bị ảnh hưởng của một người có cá tính mạnh mẽ, chứ không phải của chồng. Mọi điều Tommy nói với nàng đều có vai trò vĩnh viễn.

Họ uống hết chai vang trong lúc ngọn gió nhẹ lắc lư lá thông, và hơi nóng dễ chịu của đầu buổi chiều tạo thành những đốm chói lóa trên chiếc khăn ăn kẻ carô. Tommy đến sau nàng, đặt cánh tay lên cánh tay nàng, xiết chặt đôi bàn tay nàng. Má họ, rồi môi họ chạm nhau, nàng thở hổn hển, nửa say đắm anh ta, nửa ngạc nhiên bất ngờ vì sức mạnh của nó...

– Em không thể điều cô gia sư và bọn trẻ đi vắng chiều nay ư?

– Chúng có bài học dương cầm. Đằng nào em cũng không muốn ở đây.

– Hôn anh nữa đi.

Lát sau, trên đường tới Nice, nàng nghĩ: Thế là mình có con mắt của người lừa đảo ư? Vậy thì hay, một kẻ lừa gạt khỏe mạnh còn hơn một người đạo đức điên rồ.

Sự quyết đoán của Tommy dường như miễn cho nàng mọi lời chỉ trích và trách nhiệm, nàng rộn ràng vui sướng khi nghĩ đến mình theo một cách mới mẻ. Nhiều khung cảnh mới xuất hiện ở phía trước, những bộ mặt của nhiều người đàn ông, nàng chẳng cần vâng lời, kể cả yêu một ai trong số họ. Nàng hít một hơi, khom vai uốn éo và quay sang Tommy.

– Chúng ta đến khách sạn của anh ở Monte Carlo nhé?

Tommy lái xe tới một chỗ đỗ, lốp xe rít lên.

– Không! - Anh ta trả lời. - Lạy Chúa tôi, anh chưa bao giờ hạnh phúc như giây phút này.

Họ đi qua Nice, sau đó là bờ biển xanh lơ và bắt đầu leo lên Corniche cao vừa phải. Lúc này, Tommy rẽ ngoặt ra bờ biển, chạy ra một bán đảo và đỗ ở đằng sau một khách sạn nhỏ bên bờ biển.

Sự hiển hiện của nó làm Nicole hoảng sợ mất một lúc. Bên bàn, một người Mỹ đang cãi cọ tràng giang đại hải với người tiếp tân về tỷ giá. Nàng do dự, bề ngoài bình thản nhưng trong lòng khổ sở, trong lúc Tommy điền vào tờ đăng ký, tên thật của anh ta, tên giả của nàng. Phòng của họ trông ra Địa Trung Hải, hầu như khổ hạnh, gần như sạch sẽ, tối tăm so với biển cả chói chang. Những khoái lạc thẳng thắn nhất, những nơi chốn đơn sơ nhất. Tommy gọi hai cognac và khi cửa khép lại sau người hầu, anh ta ngồi lên cái ghế độc nhất, ngăm ngăm đen, da đầy sẹo và điển trai, lông mày vòng cung và hếch lên, một người gây bất hòa, một con quỷ Xa-tăng xứng đáng nhất.

Chưa uống hết cốc brandy, họ đã sát lại với nhau và cùng đứng lên, sau đổ ngồi xuống giường và Tommy hôn lên đầu gối khỏe mạnh của nàng. Lặng lẽ vật lộn một chút, giống một con thú bị chặt đầu, nàng quên bẵng Dick, quên cặp mắt mới mẻ của mình, quên Tommy và chìm sâu hơn vào những phút giây và khoảnh khắc.

... Khi Tommy đứng dậy mở cánh chớp và phát hiện nguyên nhân gây ra tiếng la hét ngày càng tăng dưới cửa sổ của họ, thân hình anh ta đen sẫm hơn và khỏe khoắn hơn Dick, có những vệt sáng dọc theo cơ bắp cuồn cuộn. Trong giây lát, Tommy cũng quên nàng, gần như trong chớp mắt da thịt anh ta rời khỏi nàng và nàng mường tượng trước, nhiều thứ sẽ khác hẳn với nàng mong đợi. Nàng cảm thấy một nỗi sợ không tên đến trước mọi cảm xúc, niềm vui hoặc nỗi buồn, chắc chắn như tiếng sấm rền đến trước cơn dông tố.

Tommy thận trọng ngó từ ban công và thuật lại.

– Anh trông thấy hai người đàn bà trên ban công phía dưới. Họ nói chuyện về thời tiết và đu đưa tới lui trên ghế xích đu.

– Họ làm ồn thế ư?

– Tiếng ồn từ đâu đó bên dưới họ. Nghe này.

– Là những người Mỹ.

Nicole vung rộng đôi tay trên giường và nhìn đăm đăm lên trần, lớp phấn bị ẩm trên người nàng tạo thành bề mặt trắng như sữa. Nàng thích sự trần trụi của căn phòng, âm thanh của con ruồi đơn độc đang lượn trên đầu. Tommy xách ghế đến cạnh giường, gạt quần áo trên đó và ngồi xuống. Nàng thích sự hài hòa của bộ đầm mỏng nhẹ, đôi giày nhẹ buộc dây lẫn vào quần áo bằng vải bông dày của Tommy trên sàn.

Anh ta xem xét nửa người trắng trẻo nối đột ngột với chân tay rám nắng và đầu, rồi cười to và nói, nghiêm trang:

– Cả người em tinh khôi như một đứa trẻ.

– Với cặp mắt lừa dối.

– Anh sẽ quan tâm đến cái đó.

– Khó mà quan tâm đến những con mắt lừa gạt lắm, nhất là người Chicago.

– Anh biết tất cả những phương pháp chữa bệnh của nông dân vùng Languedoc [198] cổ.

– Hôn em đi, hôn lên môi, Tommy.

– Mỹ là thế, - Tommy nói, song vẫn hôn nàng. - Hồi anh ở Mỹ lần cuối, có những cô gái đập ta tơi bời bằng môi của họ, hành hạ cả bản thân mình, cho đến khi mặt họ đỏ bầm vì máu quanh môi, phải dán băng gạc, nhưng không đi xa hơn.

Nicole chống lên một khuỷu tay.

– Em thích căn phòng này, - nàng nói.

Anh ta nhìn quanh.

– Anh thấy nó có phần đạm bạc. Em yêu, anh mừng vì em không đợi đến lúc chúng ta tới Monte Carlo.

– Sao lại đạm bạc? Đây là căn phòng tuyệt vời, Tommy ạ, giống những cái bàn trơ trụi ở nhiều Cézanne và Picasso.

– Anh không biết. - Anh ta không cố hiểu nàng. - Lại còn tiếng ồn kia nữa chứ. Lạy Chúa tôi, có vụ giết người chăng?

Anh ta đến bên cửa sổ và kể thêm:

– Hình như có hai thủy thủ Mỹ đánh nhau và người ta reo hò cổ vũ họ. Họ lên bờ từ một tàu chiến. - Tommy quấn cái khăn tắm quanh người và nhoài ra ban công. - Họ mang mèo theo. Bây giờ anh nghe thấy chuyện này, những người đàn bà theo họ từ nơi này đến nơi khác, bất cứ nơi nào tàu cặp bến. Đàn bà thế mới là đàn bà chứ! Người ta sẽ nghĩ đến việc trả tiền để có thể tìm ra những ả ngon lành hơn! Tại sao đàn bà chạy theo Korniloff [199] ? Tại sao chúng tôi không bao giờ ngắm thứ gì kém một vũ nữ balê?

Nicole mừng thấy Tommy biết nhiều phụ nữ đến thế, song chưa hề có điều tiếng gì, nàng có thể giữ chàng, miễn là con người trong nàng tốt hơn thể xác nàng.

– Đánh hắn ta vào chỗ bị thương kia kìa!

– Ya-ha-ha!

– Này, tôi bảo anh đấm trúng bên phải kia!

– Đánh đi, Dulschmit, con ơi!

– Yaa - Yaa!

– YAA – ÂY – YA!

Tommy ngoảnh đi.

– Hình như nơi này phải sống lâu hơn năng lực của nó, em đồng ý không?

Nàng tán thành, và họ bám chặt lấy nhau một lúc trước khi mặc quần áo, lúc đó thời gian dài hơn cho một nơi đủ tốt với bất cứ ai...

Cuối cùng, Tommy vừa mặc quần áo vừa hét lên:

– Lạy Chúa tôi, hai người đàn bà ngồi ghế xích đu trên ban công dưới chúng ta không hề nhúc nhích. Họ cố nói chuyện, làm như việc này không tồn tại. Họ ở đây, trong một kỳ nghỉ tiết kiệm, tất cả thủy thủ Mỹ và những ả gái điếm ở châu Âu cũng không thể làm hỏng.

Tommy dịu dàng tiến đến và ôm lấy Nicole, dùng răng kéo dây áo lót của nàng qua vai vào đúng chỗ, lúc đó ở bên ngoài có tiếng: CRẮC-BÙM- m-m ! Đó là lệnh thu quân của tàu chiến.

Lúc này, dưới cửa sổ phòng họ, là cuộc huyên náo thực sự, vì con tàu đã cặp bờ không tuyên bố. Những người hầu gọi kế toán và đòi thanh toán bằng giọng sôi nổi, tiếng nguyền rủa, chửi thề và cự tuyệt, hóa đơn ném tung quá mạnh, giọng cảnh sát hải quân ra lệnh nhanh, át mọi giọng nói. Tiếng la hét, nước mắt, gào rú, hứa hẹn lúc cái xuồng đầu tiên rời bờ, cánh đàn bà lao tới cầu tàu, gào thét và vẫy rối rít.

Tommy nhìn thấy một cô gái lao ra ban công bên dưới vẫy khăn ăn, và chưa kịp nhìn những người phụ nữ Anh trên ghế xích đu có nhận ra sự có mặt của cô ta không, thì có tiếng gõ cửa phòng họ. Bên ngoài, nhiều giọng nữ lo lắng khiến họ quyết định mở khóa cửa, để lộ hai cô gái trẻ trung, gầy gò và hoang dã trong tiền sảnh. Một cô trong bọn nghẹn ngào.

– Chúng tôi có thể vẫy ở ban công của các vị không? - Cô kia nài xin bằng giọng Mỹ thiết tha. - Được không? Xin các vị. Các phòng khác đều khóa cửa.

– Sẵn lòng, - Tommy nói.

Các cô gái chạy ào ra ban công và ngay lập tức, tiếng họ vút lên, to gấp ba tiếng ầm ĩ.

– Tạm biệt Charlie! Charlie, nhìn lên đây!

– Đến Nice nhớ gửi điện nhé!

– Charlie! Anh ấy không trông thấy tôi.

Một cô gái bất ngờ tốc váy lên, tuột chiếc quần lót màu hồng và xé thành lá cờ khá lớn, rồi gào lên và vẫy hăng hái:

– Ben! Ben!

Lúc Tommy và Nicole rời phòng, lá cờ ấy vẫn vẫy loạn xị, nổi bật trên nền trời xanh lơ. Chao ôi, anh có nhìn thấy màu sắc dịu dàng của da thịt đáng nhớ không? Cùng lúc ấy, ngọn cờ Sao-Vạch xuất hiện ở đuôi con tàu chiến, đầy ganh đua.

Họ ăn tối ở Beach Casino mới mở ở Monte Carlo... sau đó, bơi ở Beaulieu trong một hang động không mái, ánh trăng sáng ngời, hình thành từ một vòng các tảng đá mòn xanh xám quanh một chén nước lân tinh, đối diện với Monaco và lờ mờ bóng Menton. Nàng thích Tommy đã đưa nàng tới đó, về cảnh mộng hướng Đông và những trò mới lạ của gió và nước, mọi thứ đều mới lúc họ ở bên nhau. Nàng nằm vắt ngang đầu yên ngựa của Tommy như một biểu tượng, dường như anh ta cướp nàng khỏi Damascus và họ phi trên thảo nguyên Mông Cổ. Hết lần này đến lần khác, Dick đã thuyết phục nàng rời bỏ và nàng từng tới gần hơn những thứ mình đã có ngay từ ban đầu, nguyên mẫu của nó che đậy những cuộc tranh chấp miễn cưỡng cứ tiếp diễn trong thế giới quanh nàng. Quấn vào nhau yêu đương trong ánh trăng, nàng đón nhận tình trạng hỗn loạn của người tình.

Họ tỉnh giấc cùng nhau, thấy trăng đã lặn và không khí hơi lạnh. Nàng cố hỏi gặng thời gian và Tommy cộc cằn nói là ba giờ.

– Em phải về nhà bây giờ.

– Anh tưởng chúng ta ngủ lại Monte Carlo.

– Không. Còn cô gia sư và bọn trẻ. Em phải về trước lúc rạng đông.

– Tùy em.

Họ nhúng nước giây lát, và khi thấy Nicole rùng mình, Tommy chà xát nàng bằng chiếc khăn tắm. Khi đã ở trong xe, đầu vẫn còn ẩm, da dẻ tươi tỉnh và hồng hào, họ miễn cưỡng trở về. Nơi họ vừa ở rất sáng, và lúc Tommy hôn nàng, Nicole cảm thấy anh lạc vào đôi má trắng trẻo, hàm răng trắng muốt, vầng trán và bàn tay rám nắng của nàng chạm vào mặt anh. Vẫn nghĩ đến Dick, nàng đợi một lời giải thích hoặc sự dè dặt, nhưng chẳng có gì tới. Buồn ngủ và sung sướng, đoán chắc sẽ không xảy ra sự gì, nàng lún sâu vào ghế và ngủ lơ mơ cho đến khi tiếng động cơ thay đổi và nàng cảm thấy họ đang leo lên biệt thự Diana. Đến cổng, nàng hôn anh ta và chào tạm biệt gần như máy móc. Tiếng chân nàng trên đường đã thay đổi, những âm thanh ban đêm trong khu vườn bỗng nhiên như trong quá khứ, song dù sao nàng cũng mừng đã trở về. Ngày đã tới với tốc độ không dịu êm, và mặc dù thỏa mãn, nàng vẫn không quen với trạng thái căng thẳng như thế.