← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Bốn giờ chiều hôm sau, một chiếc taxi nhà ga đỗ ở cổng và Dick xuống xe. Bất chợt bối rối, Nicole chạy từ hiên ra gặp chàng, thở không ra hơi vì cố trấn tĩnh.

– Ôtô đâu, anh? - Nàng hỏi.

– Anh để nó ở Arles. Anh thấy không thích lái xe nữa.

– Theo thư, em tưởng anh đi vài ngày.

– Ngẫu nhiên anh gặp gió mixtran và mưa.

– Anh có vui không?

– Chỉ vui như bất cứ ai trốn khỏi nhiều việc. Anh lái xe đưa Rosemary đến Avignon và để cô ấy lên xe lửa ở đó. - Họ cùng đi đến hiên, và chàng để túi xuống. - Anh không viết cho em trong thư vì nghĩ em lại tưởng tượng ra nhiều chuyện.

– Anh quá ý tứ đấy. - Giờ đây, Nicole cảm thấy tự tin hơn nhiều.

– Anh muốn phát hiện xem cô ấy có gợi ý gì không, đấy là cách duy nhất để thấy cô ta lẻ loi.

– Thế cô ấy có gợi ý gì không?

– Rosemary chưa trưởng thành, - chàng trả lời. - Như thế chắc chắn là tốt hơn. Em đã làm những gì?

Nàng cảm thấy mặt mình run như thỏ.

– Tối qua em đi khiêu vũ với Tommy Barban. Bọn em tới...

Chàng cau mày và ngắt lời nàng.

– Đừng kể cho anh nghe chuyện ấy. Em làm gì không quan trọng, anh chỉ không muốn biết chính xác thôi.

– Nhưng chẳng có gì để biết hết.

– Thôi được, thôi. - Rồi dường như chàng đi vắng cả tuần. - Các con thế nào?

Có tiếng chuông điện thoại reo trong nhà.

– Không phải của anh, anh không ở nhà, - Dick quay ngoắt đi. - Anh đi làm vài thứ trong phòng làm việc.

Nicole đợi cho đến khi chàng khuất sau lồng cầu thang, nàng mới vào nhà và nhấc máy.

– Nicole, em khỏe không? [200]

– Dick đang ở nhà.

Anh ta rên lên.

– Gặp anh ở Cannes nhé, - Tommy đề nghị. - Anh muốn nói chuyện với em.

– Không được đâu.

– Hãy nói yêu anh đi. Không nói gì, nàng gật đầu với ống nghe, Tommy nhắc lại, - hãy nói yêu anh đi.

– Ồ vâng, có, - nàng an ủi anh ta. - Nhưng lúc này không thể làm gì được.

– Tất nhiên là có chứ, - anh ta nôn nóng. - Dick đã thấy mọi việc giữa hai người chấm dứt, rõ ràng là anh ấy bỏ đi. Anh ta còn muốn em làm gì?

– Em không biết. Em phải... - Nàng không nói hết, - đợi cho đến khi em có thể hỏi Dick. Ngày mai em sẽ viết thư và gọi cho anh.

Nàng lang thang khắp nhà, khá hài lòng vì những việc đã làm. Nàng là một kẻ láu cá, nhưng đó là một đền bù xứng đáng, nàng không còn là cô thợ săn trong trò chơi săn thú nữa. Ngày hôm qua trở lại với nàng trong vô vàn chi tiết - chúng bắt đầu phủ lên ký ức của nàng những khoảnh khắc tương tự, khi tình yêu của nàng với Dick còn tươi mới và nguyên vẹn. Nàng đã bắt đầu xem nhẹ tình yêu ấy, đến nỗi nó dường như là một thói quen ủy mị ngay từ ban đầu. Với trí nhớ cơ hội của phụ nữ, nàng hầu như không hồi tưởng nàng cảm thấy ra sao khi nàng và Dick sở hữu nhau ở những nơi bí mật khắp mọi xó xỉnh trên thế giới, trong tháng trước khi cưới. Thế nên đêm qua nàng đã nói dối Tommy thề thốt với anh ta rằng trước kia nàng chưa bao giờ trọn vẹn đến thế, đầy đủ đến thế, cực kỳ đến thế...

... rồi hối hận vì khoảng thời gian phản bội, nó giảm giá trị đến một thập kỷ của đời nàng, nàng quay gót tới nơi ẩn náu thiêng liêng của Dick.

Lẳng lặng đến gần, nàng trông thấy chàng ở đằng sau ngôi nhà riêng, ngồi trong cái ghế bằng nồi hấp cạnh bức tường đá, và trong giây lát nàng chăm chú, lặng lẽ nhìn chàng. Chàng đang suy nghĩ, chàng sống hoàn toàn trong thế giới của riêng mình, mặt chàng chỉ hơi cử động, lông mày nhếch lên hoặc hạ xuống, cặp mắt mở rộng hoặc hẹp lại, môi mím lại rồi mở ra, bàn tay động đậy, nàng nhìn thấy chàng tiến triển từ mặt này tới mặt khác của câu chuyện riêng kéo dài trong lòng chàng, của riêng chàng chứ không phải của nàng. Có lúc chàng nắm chặt tay và ngả người về phía trước, có lúc mặt chàng đầy vẻ đau khổ và thất vọng, và khi đã qua, nó còn in dấu mãi trong mắt chàng. Gần như là lần đầu tiên trong đời, nàng thấy thương chàng - tuy thật khó cho những người từng bị đau ốm về thần kinh lại thương người khỏe mạnh, và tuy Nicole thường có những lời đãi bôi về thực tế chàng đã đưa nàng trở lại với cuộc đời đã bị tước bỏ, nàng cho chàng là người có sinh lực vô tận, không thể mệt mỏi, nàng quên bẵng những nỗi phiền muộn mình đã gây ra cho chàng, những lúc đó nàng quên hẳn bao phiền toái riêng đã thúc đẩy nàng. Chàng không còn điều khiển được nàng nữa, chàng có biết điều đó không nhỉ? Chàng có muốn như thế không? Nàng cảm thấy thương chàng, như thỉnh thoảng thương Abe North và số phận nhục nhã của anh ta, thương như đối với trẻ sơ sinh bơ vơ và người già không nơi nương tựa.

Nicole tiến tới, quàng tay quanh vai chồng và chạm đầu vào nhau rồi nói:

– Anh đừng buồn.

Chàng hờ hững nhìn nàng.

– Đừng chạm vào anh!

Lúng túng, nàng tách ra vài bước.

– Anh xin lỗi, - chàng lơ đểnh nói tiếp. - Anh chỉ đang suy nghĩ anh đã nghĩ gì về em...

– Sao anh không thêm một loại mới vào cuốn sách của anh?

– Anh đang nghĩ đến điều đó Xa hơn và ngoài các chứng rối loạn tâm thần và loạn thần kinh chức năng...

– Em không tới đây để cãi cọ.

– Vậy tại sao em đã tới , Nicole? Anh không thể làm gì thêm cho em được nữa. Anh đang tự cứu lấy mình.

– Khỏi bệnh tật của em ư?

– Đôi khi nghề nghiệp ném anh tiếp xúc với những người có vấn đề.

Nàng bật khóc, giận dữ vì bị sỉ nhục.

– Anh là kẻ hèn nhát! Anh đã gây nên thất bại trong đời, và muốn đổ lỗi lên đầu em.

Trong lúc chàng không trả lời, nàng bắt đầu cảm thấy bị thôi miên như cũ vì trí thông minh của chàng, đôi khi sử dụng không cần sức mạnh nhưng luôn luôn là nền móng thực tế, mà nàng không thể phá vỡ hoặc thậm chí làm rạn nứt. Một lần nữa, nàng vật lộn với nó, chống lại chàng bằng cái nhìn hẹp hòi, tinh tế của mình, cộng với tính kiêu căng của một người không có đối thủ, cùng sự mới chuyển sang người đàn ông khác, cộng với sự oán giận chồng chất qua bao năm tháng, nàng chống lại chàng bằng tiền và sự tin cậy của mình, vì chị gái nàng không ưa chàng và hiện nay đang ủng hộ nàng, vì ý nghĩ rằng vì tính gay gắt, chàng đang tạo ra nhiều kẻ thù mới, thủ đoạn xảo trá, mau lẹ của nàng tương phản với cung cách chậm rãi khi ăn cũng như khi lôi kéo của chàng, sức khỏe và nhan sắc của nàng trái ngược với sự sa sút thể chất của chàng, tính không cẩn trọng của nàng ngược lại các nguyên tắc đạo đức của chàng. Vì trận chiến này, nàng đã vận dụng đến cả sự yếu đuối của mình, gan góc và dũng cảm đập tan lon cũ, bát đĩa, chai lọ, hũ rỗng chứa đựng những tội lỗi đã đền trả, sự oán hận và những sai lầm của nàng. Bỗng nhiên, chỉ trong vòng hai phút, nàng đạt được thắng lợi và tự bào chữa cho mình, không cần dối trá hoặc lẩn tránh, cắt phăng sợi dây ràng buộc mãi mãi. Rồi nàng bước thẳng tới ngôi nhà rốt cuộc là của nàng, chân yếu hẳn, bình tĩnh và thổn thức.

Dick đợi cho đến khi nàng ra khỏi tầm nhìn. Rồi chàng gục đầu xuống bức tường chắn. Ca này đã giải quyết xong. Bác sĩ per đã tự do.