← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Hai giờ đêm hôm ấy, chuông điện thoại reo đánh thức Nicole và nàng nghe thấy tiếng Dick trả lời ở phòng bên cạnh, là nơi họ vẫn gọi là phòng không ngủ.

– Vâng, vâng... Nhưng tôi đang nói chuyện với ai đây?... Vâng... [201] - Giọng chàng sửng sốt, - nhưng tôi có thể nói với một trong các bà ấy không, thưa ngài sĩ quan? Cả hai phu nhân đều rất xuất chúng, có những mối quan hệ có thể gây ra nhiều rắc rối về chính trị rất nghiêm trọng... Đó là sự thật, tôi thề với ông... Rất tốt, rồi ông sẽ thấy.

Chàng đứng dậy và khi đã thấm thía tình hình, sự tự biết mình bảo đảm với chàng rằng chàng sẽ nhận giải quyết vụ này, sự hài lòng chết người cũ, sức hấp dẫn mãnh liệt cũ trở lại với chàng cùng tiếng reo: “Hãy sử dụng tôi!”. Chàng sẽ phải đến dàn xếp chuyện này tuy chẳng mảy may quan tấm, vì muốn được yêu quý đã trở thành một thói quen từ sớm, có lẽ từ khoảnh khắc chàng nhận thức được mình là niềm hy vọng cuối cùng của một gia tộc đang tan rã. Trong một thời điểm gần như tương tự, ở bệnh viện của Dohmler tại Zurichsee, nhận ra khả năng này, chàng đã lựa chọn, chọn chất độc ngọt ngào và uống cạn. Mong muốn hơn cả trở thành người can đảm và tử tế, thậm chí còn hơn thế, chàng muốn được yêu thương. Nó đã là như thế. Nó sẽ là như thế, chàng hiểu, đồng thời với tiếng leng keng cổ xưa từ bốt điện thoại khi chàng gác máy.

Một lúc ngừng dài. Nicole gọi:

– Có chuyện gì thế? Ai gọi đấy?

Dick đã bắt đầu mặc quần áo ngay từ lúc ngắt điện thoại.

– Điện thoại từ đồn cảnh sát ở Antibes, người ta đang giữ Mary North và Sibly-Biers. Có chuyện gì đó nghiêm trọng, nhân viên mật vụ không kể với anh, chỉ nói “không có người chết, các xe ôtô không sao”, nhưng anh ta bóng gió về mọi thứ khác.

– Nhưng sao họ lại gọi anh kia chứ? Em thấy rất khác thường đấy.

– Họ cần được bảo lãnh ra ngoài để giữ thể diện, và chỉ có chủ nhân cơ ngơi nào đó ở Alpes-Maritimes mới có thể bảo lãnh.

– Họ trơ tráo thật.

– Anh không quan tâm. Tuy vậy, anh sẽ đón Gausse ở khách sạn...

Sau khi chàng đi rồi, Nicole còn thao thức mãi, băn khoăn họ phạm tội gì. Hơn ba giờ một chút, Dick bước vào, nàng ngồi cứng đờ và nói “Gì thế?”, dường như với một người trong mơ.

– Thật là một chuyện kỳ lạ... - Dick nói. Chàng ngồi ở chân giường nàng, kể chàng đã khua ông già Gausse khỏi giấc mộng, bảo ông dọn sạch ngăn kéo tiền mặt và lái xe đưa chàng tới đồn cảnh sát.

– Lão không thích làm việc này cho mụ người Anh ấy, - Gausse cằn nhằn.

Mary North và phu nhân Caroline vận trang phục thủy thủ Pháp, ngồi uể oải trên chiếc ghế dài bên ngoài hai xà lim cáu bẩn. Phu nhân Caroline có vẻ giận dữ vì một người Anh dám mong hạm đội Địa Trung Hải được cô ta giúp đỡ. Mary Minghetti đang trong tình trạng hoảng hốt và suy sụp, cô ta lao vào bụng Dick như thể đấy là điểm giao tiếp quyền lực nhất, nài xin chàng làm gì đó. Trong lúc viên trưởng đồn giải thích vấn đề với Gausse, ông già miễn cưỡng lắng nghe từng lời, vừa tỏ ra biết thưởng thức tài kể chuyện của viên sĩ quan, vừa là bầy tôi trung thành, câu chuyện chẳng có gì khiến ông choáng.

– Đây chỉ là một trò đùa, - phu nhân Caroline nói, kênh kiệu. - Chúng tôi đóng giả các thủy thủ nghỉ phép, và chọn hai cô gái ngốc nghếch. Họ quấn lấy chúng tôi và tạo ra một cảnh đồi bại ở nhà trọ.

Dick gật gù nghiêm trọng, nhìn xuống sàn đá giống một vị thầy tu trong buổi thú tội, chàng vừa muốn cười to nhạo báng vừa muốn ra lệnh đánh năm chục roi và phạt nửa tháng ăn bánh mì với nước lã. Trên mặt phu nhân Caroline không hề có cảm giác tởm lợm, ngoại trừ vẻ xấu xa hằn rõ trên mặt các cô gái Provence nhút nhát và viên cảnh sát đần độn làm chàng ngừng lại. Từ lâu chàng đã rút ra kết luận rằng có những tầng lớp người Anh nhất định sống theo kiểu phản xã hội, cần hạn chế những thứ nhồi nhét của New York, giống như cấm một đứa trẻ mắc chứng khó tiêu ăn kem vậy.

– Tôi phải ra ngoài trước khi Hosain nghe được chuyện này, - Mary năn nỉ. - Dick à, anh lúc nào cũng giỏi thu xếp mọi việc, anh luôn luôn có thể mà. Hãy bảo họ chúng tôi sẽ về nhà ngay, bảo họ chúng tôi sẽ nộp bất cứ thứ gì.

– Tôi thì không, - phu nhân Caroline nói khinh khỉnh. - Không một xu. Nhưng tôi sẽ rất vui lòng xem Lãnh sự ở Cannes nói gì về chuyện này.

– Không, không! - Mary khăng khăng. - Chúng tôi phải ra ngoài tối nay.

– Tôi sẽ xem có thể làm được gì, - Dick nói, rồi thêm, - nhưng tiền chắc chắn sẽ thay đổi được chiều hướng. - Nhìn họ như thể họ vô tội, tuy chàng thừa biết là không, chàng lắc đầu. - Tất cả đều là trò nguy hiểm điên rồ!

Phu nhân Caroline mỉm cười mãn nguyện.

– Anh cũng là một bác sĩ điên rồ còn gì? Anh hẳn là có khả năng giúp chúng tôi, và Gausse phải giúp!

Đến lúc này, Dick tránh sang một bên, cùng thảo luận với Gausse về những phát hiện của ông già. Sự việc nghiêm trọng hơn thế, một trong các cô gái mà họ chọn thuộc gia đình danh giá. Gia đình ấy điên tiết, hoặc làm ra vẻ điên tiết, sẽ phải hòa giải với họ. Luật của Pháp quy định người có tội bị trừng phạt bằng cách bỏ tù hoặc tệ nhất là trục xuất công khai khỏi đất nước. Thêm vào những khó khăn, còn có sự khác biệt ngày càng lớn về sự khoan dung giữa những thị dân được lợi vì ở khu kiều dân và những người bị phiền hà vì hậu quả trượt giá. Gausse tóm tắt tình hình và quay sang Dick. Dick mời trưởng đồn đến bàn thảo.

– Ông biết chính phủ Pháp hiện muốn khuyến khích người Mỹ đi du lịch, vì thế ở Paris hè này có lệnh người Mỹ không bị tống giam ngoại trừ phạm tội nghiêm trọng nhất.

– Thế này là đủ nghiêm trọng rồi, lạy Chúa.

– Nhưng ông thử xem, ông có thẻ căn cước của họ không?

– Họ không có. Họ chẳng có gì hết, chỉ có hai trăm franc và mấy cái nhẫn. Thậm chí không có cả dây giày để họ có thể tự treo cổ!

Nhẹ người vì không có thẻ căn cước , Dick tiếp tục:

– Nữ bá tước Ý kia vẫn là công dân Mỹ. Bà ấy là cháu gái... - chàng nói một xâu những lời dối trá, từ tốn và trang trọng, - của John D. Rockefeller Mellon [202] . Ông đã nghe tên ông ấy chưa?

– Có. Trời ạ, có. Ông nhầm tôi với kẻ vô danh tiểu tốt nào hả?

– Ngoài ra, bà ấy còn là cháu gái của huân tước Henry Ford [203] , có nhiều quan hệ với các công ty Renault và Citroen... - Chàng nghĩ tốt hơn hết là nên dừng ở đây. Tuy nhiên, sự ngay thật trong giọng chàng bắt đầu tác động đến viên sĩ quan, vì thế chàng tiếp tục. - Bỏ tù bà ta giống như ông bỏ tù một thành viên quan trọng của hoàng gia Anh vậy. Nó có nghĩa là... chiến tranh!

– Nhưng còn người phụ nữ Anh kia?

– Tôi đang nói đến người đó đây. Cô ta đã hứa hôn với em trai của hoàng tử xứ Wales, công tước Buckingham.

– Cô ấy sẽ là một cô dâu tuyệt vời cho công tước.

– Bây giờ chúng tôi đã sẵn sàng nộp... - Dick tính rất nhanh, - một ngàn franc cho mỗi cô gái, và thêm một ngàn franc cho cha của cô gái “đáng gờm” kia. Cũng biếu ông hai ngàn và tùy ông phân chia sao cho tốt nhất cho những người đã làm việc bắt giữ, người trông nom nhà trọ và vân vân. Tôi sẽ đưa ông năm ngàn và mong ông dàn xếp ngay cho. Sau đó, họ có thể được bảo lãnh để phóng thích với tội phá rối sự yên tĩnh, và mọi loại tiền phạt sẽ được sứ giả nộp trước viên chức tư pháp địa phương vào ngày mai.

Trước khi viên sĩ quan cất lời, bằng vào vẻ mặt ông ta, Dick hiểu là mọi việc đã êm thấm. Ông ta ngập ngừng nói:

– Tôi không còn cách nào khác vì họ không có thẻ căn cước . Tôi phải nhìn thấy... hãy đưa tiền cho tôi.

Một giờ sau, Dick và ông Gausse thả mấy người đàn bà ở khách sạn Majestic, nơi tài xế của phu nhân Caroline ngủ ngon lành trong chiếc ôtô bỏ mui.

– Xin nhớ mỗi cô nợ ông Gausse một trăm đôla đấy nhé.

– Nhớ rồi, - Mary đồng ý, - ngày mai tôi sẽ chuyển séc cho ông ta, và còn hơn thế nữa.

– Tôi thì không! - Giật mình, tất cả quay sang phu nhân Caroline, lúc này đã hoàn toàn tĩnh trí lại, đang sưng sỉa vì tính công bằng. - Toàn bộ chuyện này là một sự vi phạm trắng trợn. Tôi không ủy quyền cho ông trả một trăm đôla cho những người ấy.

Ông già Gausse bé nhỏ đứng cạnh ôtô, cặp mắt ông bỗng sáng rực:

– Cô không trả tiền cho tôi?

– Tất nhiên là cô ấy sẽ trả, - Dick nói.

Bất chợt, cách đối xử tàn tệ mà Gausse đã từng chịu đựng khi còn là người phụ hầu bàn bùng lên, ông già đi xuyên ánh trăng tới chỗ phu nhân Caroline.

Ông quất một chuỗi những lời chỉ trích cô ta, và lúc Caroline quay đi cùng tiếng cười băng giá, ông ta tiến một bước theo cô và ngay lập tức ấn bàn chân bé nhỏ của mình vào những mục tiêu lừng danh nhất. Phu nhân Caroline ngồi bệt xuống vì sửng sốt, hai bàn tay giơ lên như một người bị bắn lúc dáng người vận quần áo thủy thủ của cô ta ngã sóng soài trên hè.

Tiếng Dick cắt ngang cơn giận điên lên của cô ta:

– Mary, làm cô ấy dịu đi! Hoặc cả hai cô sẽ bị xích mười phút!

Trên đường trở về khách sạn, ông già Gausse không nói một lời, cho đến khi họ qua sòng bạc Juan-les-Pins, vẫn còn nức nở và khạc nhạc jazz, ông ta mới thở dài:

– Tôi chưa bao giờ gặp những người đàn bà như loại này. Tôi đã biết nhiều gái điếm hạng sang lừng danh trên thế giới, và tôi thường kính trọng họ, nhưng đàn bà loại này trước kia tôi chưa từng thấy bao giờ.