← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Dick và Nicole đã quen đến hiệu cắt tóc cùng nhau, họ cắt tóc, gội đầu ở các phòng sát nhau. Từ phía Dick, Nicole có thể nghe thấy tiếng kéo tỉa lách cách, tiếng đếm tiền lẻ, những tiếng thế đấy và xin lỗi . Sau hôm chàng trở về một ngày, họ xuống phố cắt tóc và tắm trong luồng gió nhẹ thơm phức của những cái quạt.

Trước khách sạn Carleton, các cửa sổ cũng như cửa vào tầng hầm trống không trong mùa hè, một chiếc ôtô chạy qua họ và Tommy Barban ở trong. Nicole thoáng nhìn thấy vẻ mặt anh ta, lầm lì và đăm chiêu, vừa thoáng thấy nàng, mắt Tommy mở to và sáng lên làm nàng bất an. Nàng những muốn đi đến nơi anh ta sắp đến. Giờ phút trong hiệu cắt tóc hình như là một trong những khoảng thời gian lãng phí trong đời nàng, như một nhà tù nhỏ. Cô thợ cắt tóc vận đồng phục trắng tinh, môi son điểm chút mồ hôi và nước hoa, khiến nàng nhớ tới các cô y tá.

Trong phòng bên, Dick gà gà ngủ trong chiếc khăn choàng và bọt xà phòng. Tấm gương trước mặt Nicole phản chiếu lối đi giữa phía nam và nữ, và Nicole giật mình thấy Tommy bước vào đột ngột rẽ sang cửa hiệu nam giới. Nàng đỏ bừng mặt, vui sướng vì sắp có cuộc lật bài ngửa.

Nàng nghe loáng thoáng phần mở đầu.

– Xin chào, tôi muốn gặp anh.

-... nghiêm túc.

-… nghiêm túc.

-... rất sẵn lòng.

Trong chớp mắt, Dick vào ngăn của Nicole, bộ mặt lau vội có vẻ giận dữ sau chiếc khăn mặt.

– Bạn cô đang nổi nóng một cách dơ dáng. Anh ta muốn gặp cả hai chúng ta, vì thế tôi đã đồng ý cho xong việc này. Đi nào!

– Nhưng tóc em đang cắt dở.

– Không sao, đi thôi!

Nàng phẫn uất, trừng trừng nhìn cô thợ cắt tóc tháo bỏ khăn.

Cảm thấy mình lôi thôi và không tô son điểm phấn, nàng theo Dick rời khách sạn. Ra đến bên ngoài, Tommy cúi hôn tay nàng.

– Chúng ta đến cà phê Alliés, - Dick nói.

– Đến nơi nào chỉ có riêng chúng ta, - Tommy đồng ý.

Dưới những cây uốn cong vào giữa hè, Dick hỏi:

– Em muốn uống gì, Nicole?

– Một nước chanh.

– Cho tôi một nửa, - Tommy nói.

– Blackenwhite pha xôđa , - Dick nói.

– Chúng tôi không còn Blackenwhite. Chúng tôi chỉ có ]ohny Walker.

– Cũng được.

– Vợ anh không yêu anh, - Tommy nói một cách bất ngờ. - Cô ấy yêu tôi.

Hai người đàn ông đăm đăm nhìn nhau, vẻ mặt bất lực lạ lùng. Giữa những người đàn ông ở vị trí này có thể ít giao lưu, vì quan hệ của họ là gián tiếp, bao gồm từng người đã sở hữu hoặc sẽ sở hữu người phụ nữ được nhắc đến chừng nào, vì thế xúc cảm của họ xuyên qua nàng, chia cắt nàng như một mối nối điện thoại kém.

– Đợi một phút, - Dick nói. - Cho tôi gin pha xôđa.

– Vâng, thưa ông.

– Được rồi, nói tiếp đi, Tommy.

– Với tôi, rất đơn giản rằng cuộc hôn nhân của anh với Nicole có quá trình diễn biến của nó. Cô ấy đã chịu từ đầu đến cuối. Tôi đã đợi năm năm xem sao.

– Nicole nói gì?

Cả hai nhìn nàng.

– Em đã rất quý mến Tommy, Dick ạ.

Chàng gật đầu.

– Anh không còn quan tâm gì đến em nữa, - nàng tiếp tục. - Tất cả chỉ là thói quen. Mọi sự không còn như cũ từ sau khi có Rosemary.

Không quan tâm đến góc độ này, Tommy mau mắn xen vào:

– Anh không hiểu Nicole. Anh đối xử với cô ấy như một bệnh nhân vì cô ấy đã có thời đau ốm.

Họ bị một người Mỹ dai dẳng, diện mạo đằng đằng sát khí xen ngang, rao bán các tờ Herald và Times mới từ New York.

– Ở đây có đủ thứ tin tức, các ông bạn, - anh ta tuyên bố. - Các vị ở đây lâu không?

– Thôi đi! Ra khỏi đây ngay! - Tommy quát lên rồi quay sang Dick. - Giờ đây không người phụ nữ nào chịu được như thế...

– Các ông bạn ơi, - tay người Mỹ lại xen ngang lần nữa. - Các vị tưởng tôi đang làm mất thời gian của các vị, nhưng nhiều người khác không thấy thế. - Anh ta rút một mẩu báo xam xám trong ví ra, và Dick nhận ra nó khi trông thấy. Nó là bức biếm họa vẽ hàng triệu người Mỹ từ các tàu thủy ùa ra với các bao đầy vàng. - Các vị tưởng tôi không có vai trò gì trong chuyện đó sao? Thế mà có đấy. Tôi mới từ Nice tới từ cuộc đua xe đạp vòng quanh nước Pháp đấy.

Lúc Tommy xua được anh chàng đi bằng câu quát dữ dội “Xéo đi!” , Dick nhận ra anh ta chính là người đã réo gọi chàng ở đường Saints-Anges năm năm về trước.

– Bao giờ cuộc đua ấy đến đây? - Chàng gọi với theo anh ta.

– Bất cứ phút nào, ông bạn ạ.

Cuối cùng, anh ta đi, vẫy tay vui vẻ và Tommy trở lại với Dick.

– Sống với tôi, cô ấy có nhiều thứ hơn với anh.

– Nói tiếng Anh! Anh nói có với ý nghĩa gì?

– Có gì ư? Với tôi, sẽ hạnh phúc hơn nhiều.

– Anh là người mới đấy thôi. Nhưng Nicole và tôi từng rất hạnh phúc bên nhau, Tommy ạ.

– Hạnh phúc gia đình , - Tommy nhạo báng.

– Nhỡ anh và Nicole lấy nhau mà không có ”hạnh phúc gia đình” thì sao?

Sự náo động tăng lên làm chàng ngừng lại, ngay sau đó một cái đầu quanh co trên con đường đi dạo và một đám đông vừa tỉnh giấc ngủ trưa ở đâu đó dàn hàng trên đá lát đường.

Các chàng trai đạp xe nước rút, những chiếc ôtô đầy chặt những người thích thể thao lướt trên đường phố, bấm còi inh ỏi cho biết cuộc đua đã đến gần, và những người đầu bếp mặc áo lót xuất hiện ở cửa các khách sạn khi đoàn diễu hành rẽ vào tầm nhìn. Trước hết, một tay đua xe đạp mặc áo nịt dệt kim màu đỏ, mải mê và tự tin phóng từ mặt trời đằng Tây lướt qua cùng tiếng reo hò vui vẻ. Rồi ba người mặc trang phục anh hề bạc màu, chân vàng vì phủ bụi và mồ hôi, mặt vô cảm, mắt nặng trĩu và mệt mỏi vô tận.

Tommy quay về Dick nói:

– Tôi nghĩ Nicole muốn ly dị, tôi cho rằng hai người không có gì cản trở?

Một đoàn hơn năm chục người ùa theo những tay đua đầu tiên, kéo dài tới hơn hai trăm mét, vài người mỉm cười e dè, vài người rõ ràng là mệt lử, còn phần lớn là thờ ơ và kiệt sức. Một đoàn các chàng trai bé nhỏ phóng qua, vài người miễn cưỡng tụt hậu, một chiếc xe tải nhẹ chở những người bị tai nạn và thất bại. Họ vẫn ngồi sau bàn. Nicole muốn Dick giữ thế chủ động, nhưng hình như chàng bằng lòng ngồi với bộ mặt cạo dở dang hợp với bộ tóc cắt dở của nàng.

– Anh không hạnh phúc với em nữa phải không? - Nicole nói tiếp. - Không có em, anh có thể kiếm việc làm, có thể làm việc tốt hơn nếu không phải lo cho em.

Tommy sốt ruột cựa quậy.

– Chuyện đó thật vô dụng. Nicole và tôi yêu nhau, đó là tất cả.

– Vậy thì, - bác sĩ nói, - việc này đã dàn xếp xong xuôi, chúng tôi nên về hiệu cắt tóc.

Tommy muốn tranh cãi om sòm:

– Còn vài điểm...

– Nicole và tôi sẽ nói hết với nhau, - Dick nói, vô tư. - Anh đừng lo, tôi đồng ý về nguyên tắc, Nicole và tôi vốn hiểu nhau. Sẽ đỡ khó chịu nếu chúng ta tránh được cuộc thảo luận tay ba.

Miễn cưỡng chấp nhận lý lẽ của Dick, Tommy chuyển sang chiều hướng sắc tộc không thể cưỡng lại, cố giành lợi thế.

– Vậy thì hãy hiểu rằng từ khoảnh khắc này, - anh ta nói, - tôi ở vị trí người bảo vệ Nicole, cho đến khi mọi chi tiết có thể thu xếp xong. Tôi sẽ coi anh là người hoàn toàn chịu trách nhiệm về bất cứ hành động lạm dụng nào nếu anh cứ tiếp tục sống trong cùng một nhà.

– Tôi chưa bao giờ xông vào để làm tình với cơ quan sinh dục khô không khốc, - Dick nói.

Chàng gật đầu và đi về khách sạn, cặp mắt quầng trắng của Nicole dõi theo.

– Anh ấy đủ ngay thẳng, - Tommy thừa nhận. - Em yêu, tối nay chúng ta ở cùng nhau chứ?

– Em nghĩ thế.

Thế là sự việc đã xảy ra, với kịch tính tối thiểu. Nicole cảm thấy mình láu cá, nàng hiểu rằng từ chi tiết lọ dầu long não, Dick đã lường trước mọi thứ. Nhưng nàng cũng cảm thấy hạnh phúc và kích động, niềm mong muốn nho nhỏ xưa cũ là có thể kể với Dick mọi thứ nay đã nhạt nhòa nhanh chóng. Nhưng mắt nàng vẫn dõi theo chàng cho đến khi chỉ còn là một cái chấm và hòa lẫn với các chấm khác trong đám đông mùa hè.