← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Trước hôm bác sĩ per rời Riviera, chàng dành toàn bộ thời gian cho các con. Chàng không còn trẻ nữa để có những suy nghĩ và giấc mơ thú vị về bản thân, vì thế chàng muốn nhớ các con thật kỹ. Bọn trẻ được bảo mùa đông này chúng sẽ đến với cô ruột ở London và chẳng bao lâu chúng sẽ đi Mỹ gặp chàng. Cô chúng sẽ không cho chúng đi nếu không được chàng cho phép.

Chàng rất mừng là thường thiên vị các bé gái rất nhiều, chàng không biết chắc lắm. Nhưng khi nói lời tạm biệt chung, chàng những muốn nhấc những mái đầu đẹp đẽ của chúng khỏi cổ và ôm chặt nhiều giờ liền.

Chàng ghì chặt ông lão làm vườn, người đã làm khu vườn đầu tiên ở biệt thự Diana sáu năm trước, chàng hôn cô gái Provence đã giúp việc bọn trẻ. Cô ta đã ở với họ gần một thập kỷ, cô quỵ gối và khóc cho đến lúc Dick xốc cô đứng lên, rồi cho cô ba trăm franc. Nicole ngủ muộn, như đã thỏa thuận trước, chàng để lại một bức thư cho nàng, một thư gửi Baby Warren vừa từ Sardinia về và đang lưu lại nhà. Dick uống một cốc vại từ chai brandy cao một mét, chứa mười lít Anh, của một người nào đó tặng họ.

Sau đó, chàng quyết định để lại các túi của chàng ở ga Cannes và nhìn bãi biển của Gausse lần cuối cùng.

Bãi biển đã đông người, bọn trẻ đi trước khi Nicole và chị gái nàng đến vào sáng hôm đó. Mặt trời trắng bệch, chạy trốn đường nét của bầu trời trắng, báo trước một ngày lặng gió. Những người hầu đã xếp quá nhiều đá vào quầy, một nhiếp ảnh gia người Mỹ từ AP [204] đã làm việc với các thiết bị trong bóng râm tạm thời và ngước nhìn nhanh từng bàn chân đang đi xuống các bậc đá. Trong khách sạn, các đối tượng sắp tới của anh ta ngủ muộn trong các phòng tối nhờ thuốc ngủ mới uống lúc sắp rạng đông.

Khi Nicole bắt đầu ra bãi biển, nàng nhìn thấy Dick không mặc đồ bơi, ngồi trên một tảng đá bên trên. Nàng lùi lại trong bóng chiếc rạp thay đồ của mình. Một phút sau, Baby đến gặp nàng và nói:

– Dick vẫn ở kia kìa.

– Em đã trông thấy anh ấy.

– Chị tưởng cậu ta sẽ ra đi một cách tế nhị.

– Đây là nơi của anh ấy, ở mức độ nào đó, anh ấy đã phát hiện ra nó. Ông lão Gausse luôn nói ông ta nợ Dick mọi thứ.

Baby hình tĩnh nhìn em gái:

– Chúng ta nên để cho cậu ấy du ngoạn bằng xe đạp, - cô ta nhận xét. - Khi người ta được đưa lên quá tầm, họ sẽ mất tỉnh táo, dù có sức quyến rũ đến mấy đi nữa, họ cũng bày đặt ra chuyện lừa gạt.

– Dick là một người chồng tốt của em trong sáu năm trời, - Nicole nói. - Suốt thời gian đó, em chưa bao giờ phải chịu một phút đau đớn vì anh ấy, anh ấy luôn luôn cố gắng làm mọi việc tốt nhất, chưa bao giờ làm tổn thương em.

Hàm dưới của Baby hơi nhô ra lúc nói:

– Đó là những thứ cậu ta được dạy dỗ.

Hai chị em ngồi im lặng, Nicole băn khoăn, mệt mỏi vì nhiều thứ, Baby cân nhắc với ảnh hưởng và tiền của mình, liệu nên lấy hay không ứng viên mới nhất, một Hapsburg [205] đích thực. Cô không hoàn toàn nghĩ đến việc đó. Những cuộc tình của cô từ lâu vẫn đơn điệu một kiểu, và khi cô đã cạn kiệt, họ có giá trị đàm luận hơn là chính bản thân họ. Cảm xúc của cô có cách tồn tại thực nhất khi kể về họ.

– Anh ấy đi rồi ư? - Lát sau, Nicole hỏi, - Em tưởng chuyến tàu của anh ấy chạy lúc trưa.

Baby nhìn.

– Chưa. Cậu ấy chuyển lên chỗ cao hơn và đang nói chuyện với những người phụ nữ nào đó. Đằng nào ở đó có nhiều người như thế, cậu ấy không trông thấy chị em mình.

Thế nhưng chàng đã nhìn thấy họ, lúc họ rời khỏi lều, và chàng đưa mắt nhìn theo cho đến lúc họ khuất dạng. Chàng ngồi với Mary Minghetti, uống rượu hồi.

– Anh giống như trong đêm giúp chúng tôi vậy, - cô ta nói, - ngoại trừ lúc cuối, khi anh khó chịu với Caroline. Tại sao anh không luôn luôn dễ thương như thế? Anh có thể thế mà.

Dick thấy thật kỳ quái là chàng lại ở vị thế để Mary North có thể nói với chàng nhiều điều.

– Các bạn vẫn mến anh, Dick ạ. Nhưng khi uống rượu, anh nói những điều khủng khiếp với mọi người. Hè này, tôi đã dành phần lớn thời gian để bảo vệ anh đấy.

– Đấy là một trong những nhận xét hàng đầu của tiến sĩ Eliot. [206]

– Đúng thế. Chẳng ai quan tâm anh có uống rượu hay không... - Cô ta lưỡng lự. - Kể cả Abe là người nghiện rượu bậc nhất, cũng chưa bao giờ xúc phạm những người như anh.

– Tất cả các người sao mà đần độn, - chàng nói.

– Nhưng tất cả chúng tôi là thế! - Mary kêu lên. - Nếu anh không thích những người tử tế, thử với những người không tử tế xem, họ sẽ nhìn nhận anh là gì! Mọi người đều muốn vui thú và nếu anh làm họ khó chịu, anh tự cắt mình khỏi nguồn nuôi dưỡng.

– Tôi đã từng được nuôi dưỡng ư? - Chàng hỏi.

Mary đang tận hưởng thú vui tuy cô ta không biết thế, nên cô ngồi xuống với Dick cho đỡ sợ. Một lần nữa, cô ta lại từ chối uống rượu và nói:

– Sự bê tha ở đằng sau nó. Lẽ tất nhiên, sau Abe anh có thể hình dung tôi cảm thấy việc này ra sao, vì tôi đã quan sát cả quá trình một người tốt trở thành nghiện rượu ra sao...

Phu nhân Caroline Sibly-Biers đang xuống các bậc với vẻ thanh thản rất kịch.

Dick cảm thấy dễ chịu, chàng đã đi trước trong ngày, tới nơi một người đàn ông nên có mặt ở cuối bữa tiệc ngon, chàng đã thể hiện sự quan tâm tế nhị, thận trọng và dè dặt với Mary. Cái nhìn của chàng trong thoáng chốc trong trẻo như của trẻ thơ, đòi cô ta thông cảm và chàng cảm thấy cần phải thuyết phục Mary rằng chàng là người đàn ông cuối cùng trên đời và cô ta là người đàn bà cuối cùng.

... Lúc đó chàng không ngắm hai người kia nữa, một người đàn ông và một người đàn bà, da đen và da trắng, như kim loại nổi bật trên nền trời...

– Trước kia cô có thời thích tôi phải không? - Chàng hỏi.

– Tôi đã thích anh... đã yêu anh. Ai cũng yêu anh. Anh có thể có bất cứ người nào anh muốn, chỉ cần hỏi...

– Giữa tôi và cô luôn có một cái gì đó.

Cô ta háo hức cắn câu.

– Thật thế ư, Dick?

– Luôn luôn... tôi biết những nỗi phiền muộn của cô và cô đã dũng cảm chống chọi ra sao. - Nhưng tiếng cười cũ bắt đầu trong thâm tâm và chàng biết mình không thể chịu thêm được nữa.

– Tôi luôn nghĩ về anh rất nhiều, - Mary nồng nhiệt nói. - Hơn cả nghĩ về mình hoặc về bất cứ người quen nào. Có lẽ chính vì thế tôi sợ anh khi chúng ta không hòa thuận với nhau lắm.

Cái liếc của chàng rơi nhẹ và âu yếm lên người Mary, ám chỉ một xúc cảm bên dưới. Những cái liếc của họ chợt gặp nhau, xoắn lấy nhau, ghì xiết lấy nhau. Rồi khi tiếng cười trong lòng chàng trở nên to đến mức hình như Mary có thể nghe thấy, Dick dừng lại và họ quay lưng về phía mặt trời Riviera.

– Tôi phải đi, - chàng nói. Lúc đứng dậy, chàng hơi lảo đảo, chàng cảm thấy không được khỏe, máu chảy chậm. Chàng giơ bàn tay phải lên và từ trên thềm cao, chàng làm dấu như Giáo hoàng ban phúc cho bãi biển. Nhiều bộ mặt ngước lên từ vài cái dù.

– Em sẽ đến với anh ấy. - Nicole đứng dậy.

– Không, em đừng đến, - Tommy nói và kiến quyết kéo nàng xuống. - Cứ để một mình thì hơn.