← Quay lại trang sách

Chương ba 1

Từ ngày về nhận công tác tại Trạm 45, cách một tuần Lâm lại về Hà Nội thăm người yêu. Cứ hai lần Lâm về Hà Nội, một lần Hà lên thăm anh. Có lần lên tới Trạm 45, trời nắng như mê trên rừng bương,

rừng trúc. Có lần mưa đá rơi ồn ào trên lá chuối rừng. Nếu lần nào lên thăm Lâm đúng trận mưa, cô lại được Lâm thết một bữa ếch tẩm bột mì rán, món ăn cô thích nhất.

Nhưng rồi một lần trong bữa cơm chiều, Hà phát hiện thấy Lâm vẻ mặt đăm chiêu, thỉnh thoảng thở dài đánh sượt. Chốc chốc, anh lại nhìn về phía núi.

− Anh nghĩ gì mà nghĩ hoài thế?

Lâm giật mình quay lại. Anh biến câu trả lời bị động thành chủ

động ngay:

− Anh sinh ra và lớn lên ở núi rừng Yên Thế nên cứ nhìn rừng là anh lại tưởng như mình đã trở về quê. Ôi, ở nơi đó thật tuyệt vời! Có nhìn ngút mắt cũng chỉ thấy cây rừng. Ở Hà Nội làm sao có được cảnh thiên nhiên phú cho như ở đây - Lâm ngừng nói như suy nghĩ

điều gì - Hà này!

− Gì cơ anh?

− Mẹ anh mong có đứa cháu nội đấy.

Hà đỏ bừng mặt ngượng ngùng né tránh cái nhìn tha thiết, mong có sự gần gũi trước ngày cưới của Lâm.

Tuy hôm đó nói chuyện cưới nhưng Hà thấy người yêu đối với mình cứ khang khác làm sao. Tuy nói chuyện vồn vã nhưng vẫn đượm vẻ mong chờ một điều gì. Cô định hỏi nhưng rồi lại cô nén không dám nói. Lâm nghĩ rằng, hôm nay Hà lên chơi không đúng lúc vì anh có việc bận phải đi. Cô ngước lên nhìn Lâm, và thấy như

gương mặt mình soi trong đôi mắt người yêu.

− Anh bỏ em tối nay một mình thật ư?

Lâm sững người trong giây phút.

− Ừ, anh phải đi tuần tra đường ống. Em ở nhà một mình, xong anh sẽ trở lại.

− Anh!

− Hà!

Hai người ôm nhau tựa vào gốc cây rừng gọi tên nhau, giọng run lên trong niềm xúc động. Hà đứng sững, để yên bàn tay nhỏ

nhắn của mình trong bàn tay nóng hổi của người yêu.

− Anh đi nhé!

Lâm rời tay Hà lao vào bóng đêm. Anh rẽ ngay vào một quãng rừng thưa, đạp lên bụi cây, cành gai, lội qua suối. Hà chỉ nghe thấy tiếng chân người yêu lội bì bõm dưới nước. Anh đi dọc theo đường ống dẫn dầu được một quãng thì cảm thấy ở phía sau mình như có người hay bóng ma. Anh quay lại, chẳng có ai. Anh lại tiếp tục đi xa hơn.

Sau khi người yêu đi rồi, Hà trở lại phòng Lâm, khép cửa lên giường nằm. Cô nằm lặng lẽ hàng giờ và suy nghĩ. Tại sao gần đây tính khí anh ấy hay thất thường thế. Đến nơi đây có người yêu là nơi nương tựa cậy nhờ nhưng anh lại đi vắng làm cô cảm thấy buồn, trông trải. Cô vặn to đèn, đi đến bên chiếc hòm sắt. Sẵn có chùm chìa khóa người yêu bỏ quên ở đầu giường, cô dùng mở luôn hòm sắt. Cô xếp quần áo lại cho Lâm và không quên kiểm tra thư ảnh các bạn gái gửi cho Lâm. Bất giác cô phát hiện thấy có một tấm hình người con gái để tận đáy hòm. Hà cầm ảnh đưa đến bên bóng đèn để

nhìn cho rõ hơn: một cô gái tóc dài, mắt như hai hồ nước đục u buồn.

Phía sau đề: "Tặng anh Lâm yêu, kỷ niệm những ngày ở Trường Sơn". Ký tên Thúy Hằng.

Lòng ghen tuông, oán giận người yêu lừa dối mình ngấm toàn cơ thể, làm chân tay Hà run rẩy. Cô cố nhìn thẳng mắt người con gái trong ảnh như muốn băm vằm ra nhiều mảnh. Nhưng lòng ghen tuông như một đám mây đen u buồn che trước mặt, làm mờ đi tất cả.

Cô không biết mình đứng đó bao lâu, và Lâm đã trở về đứng ở

bên từ lúc nào không biết. Mãi sau, khi Lâm chạm nhẹ vào cánh tay Hà, cô mới giật mình hoảng sợ, quay lại giận dữ:

− Anh bỏ tôi ra.

− Để em đợi lâu, em giận anh hay sao?

− Không. Tôi hỏi anh, Thúy Hằng là ai?

Trạm trưởng Lâm giật mình. Lần đầu tiên anh sợ chuyện bị đổ

bể.

− Em bình tĩnh đã - Lâm nói từng lời khúc chiết. Em hỏi Thuý Hằng nào?

− Đừng vờ nữa, ở trong hòm ấy.

Bàn tay Lâm đang vịn trên cột lán bỗng rời ra, thõng xuống.

Anh đứng lặng như cột chống trời.

− Tôi không ngờ anh lại là con người lừa dối - Giọng Hà càng nói càng lạc đi. Sự mê say tình yêu, sự bùng nổ đột ngột khi biết người yêu phản bội như núi lở, như giông bão đổ xuống, tràn ngập trong trái tim Hà, Hà thét lên - Đồ phản bội!

Trong lúc đó, Lâm đã lấy lại được bình tĩnh, tìm cách thuyết phục người yêu. Trước khi thuyết phục, phải tìm xem tấm ảnh còn hay mất. Khi xác định không còn tấm ảnh đó, Lâm mới quay lại phía Hà:

− Tấm ảnh đó em để đâu?

− Để ở trong trái tim anh ấy.

Việc không tìm thấy ảnh Thúy Hằng đã ập xuống đầu Lâm như

sét đánh. Lâm tiến đến bên Hà nói như thét:

− Cứ đưa tấm ảnh đây, anh sẽ nói hết.

− Việc nói hay không nói có liên quan gì tới việc đưa ảnh.

Vừa nói, Hà vừa lùi về phía tủ. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, cô thấy sắc mặt Lâm thay đổi; bàn tay run lên như bị bệnh liệt rung. Lâm cảm thấy nỗi lo mất tấm ảnh trào lên mắt; ý nguyện phải cướp lại tấm ảnh đó vượt lên mọi suy nghĩ. Anh định bổ đến phía Hà chộp lấy cổ tay cô, xé ra để tìm lấy tấm ảnh. Nhưng Lâm đã tự

kìm chế được. Anh tiến đến bên Hà, ngay trước mặt cô, thật từ từ, có tính toán:

− Lúc ở chiến trường, anh buồn, anh dại nên đã yêu cô ấy -

Giọng Lâm van vỉ - Em tha lỗi cho anh. Bây giờ anh là của em tất cả.

− Thế tại sao bây giờ anh cứ thích đòi lại ảnh cô ấy làm gì? Có

phải anh định lừa dối tôi lần thứ hai nữa không?

− Đừng em! Anh van em đừng nói thế. Em đưa bức ảnh đó cho anh, anh sẽ đốt nó đi.

− Thế thì tôi đốt không được hay sao? - Hà lấy từ trong túi ra tấm ảnh đưa lên ngọn đèn.

− Đừng đốt - Lâm như một tên điên loạn, mê hoảng chồm đến định giật bức ảnh. Hà nhanh tay thu ảnh lại, cầm xé nhiều mảnh.

Sắc mặt Lâm nhợt nhạt như bóng ma run rẩy trước ngọn đèn dầu. Những bàn tay mà trước đó vài giờ còn âu yếm vuốt tay Hà thì giờ đây nó hung dữ như móng cọp quắp chặt tay Hà. Những ngón tay đó cầm tay Hà bẻ ngược lên mong cho nó rời tấm ảnh đã xé nát.

− Đồ vũ phu - Hà đẩy Lâm về phía cửa lán, thét to - Anh cứ bỏ

tôi ra, tôi sẽ trả anh!

Những ngón tay như những móng dơi đang bám chặt rời ra. Hà cầm những miếng ảnh đã nhàu nát và vứt xuống đất, òa lên khóc.

Khóc nức nở.

− Tôi nhầm!

Ngay lúc ấy, những ngón tay Lâm tất bật run rẩy thu gọn từng mảnh của tấm ảnh, vuốt từng mép ảnh đã bị xé. Hà đứng im nhìn hành động cuồng nhiệt của anh ta khi thu gom ảnh như đang lên cơn sốt, sắp ngã khuỵu xuống đất. Anh ta lẩm bẩm: còn thiếu một mảnh nữa. Trưởng trạm Lâm cố đưa những bàn tay lần mò trên mặt đất.

Nhưng anh ta không biết rằng, trong lúc quá tức giận, vô tình Hà đã đưa lên mồm cắn nát một mép ảnh.

Còn Hà cứ ngồi im trên giường, cách trạm trưởng Lâm khoảng hơn một mét nhìn những ngón tay anh ta bò về phía gậm giường cố

tìm mảnh cuối cùng của tấm ảnh.